Dương Thu Trì lười không buồn đáp, ngồi bắt chéo chân dựa ngữa ra ghế, nhìn về
phía cửa.
Tống Vân Nhi như một luồng gió cuốn xông vào: “Hù! Gọi huynh sao huynh không
chịu ừ? Điếc à?”
Dương Thu Trì thấy trán của nàng rịn mồ hôi, nhất định là có chuyện gì gấp
rồi, hơi kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ngưu bách hộ cẩm y vệ của Ninh Quốc phủ mang theo một đám người từ nha môn
đến tìm huynh, cha kêu huynh mau về ngay.”
Rốt cuộc rồi thì chuyện gì đến cũng phải đến! Lòng Dương Thu Trì trầm xuống,
dù sao thì chuyện cũng đã đến nước này, dám làm dám chịu, đầu rơi thì được ăn
đồ cúng, sợ cái gì! Hai chục năm sau lại đầu thai làm một hảo hán khác ấy mà!
Tuy nói là thế, nhưng trong tim Dương Thu Trì đập thình thịch như trống trận,
lại không dám cho tiểu nha đầu Tống Vân Nhi biết, vì chuyện xấu mặt lại càng
làm cho mặt xấu thêm ra.
Dương Thu Trì từ từ bước, không nhanh không chậm tiến vào nội nha, thấy trong
đại sảnh đã có Ngưu bách hộ, Tống tri huyện cùng một đám người đứng sau họ.
Thấy Dương Thu Trì tiến vào, Ngưu bách hộ cười ha hả đứng lên bảo: “Dương
huynh đệ, ngươi đến rồi, mau mau ngồi đi.”
Vừa nghe khẩu khí như thế, Dương Thu Trì khẳng định là họ không đến bắt mình,
trong lòng như vứt đi tảng đá nặng, thi lễ rồi ngồi xuống.
Ngưu Bách hộ cười ha hả báo cho Dương Thu Trì biết, nhờ cái phúc của hắn mà y
cũng tham gia phá được đại án mưu phản của Hác gia, được bề trên khen thưởng,
thăng y lên làm Thiên hộ sở phó thiên hộ của Ứng thiên phủ cẩm y vệ, ngang cấp
với Mã Độ. Y nguyên đang hàm lục phẩm, hiện giờ đã thăng lên quan ngũ phẩm,
chẳng mấy hôm nữa là đi thượng nhậm, do đó đặc biệt đến đây từ biệt trước khi
lên đường.
Ngoài ra, các cẩm y vệ trong vài người hầu của Dương Thu Trì là Hầu tiểu kỳ và
ba cẩm y vệ khác đều lập công trong án này. Hầu tiểu kỳ được đề bạt làm Bách
hộ sở Tổng kỳ của cẩm y vệ tại Ninh quốc phủ, vốn là nguyên chức của Mã Độ,
còn ba người còn lại đều thành tiểu kỳ.
Dương Thu Trì rất vui cho họ. Khi Mã Độ dựa vào bản thân hắn mà thăng được
quan, hiện giờ Ngưu bách hộ cũng dựa vào hắn thăng quan, ngay cả Hầu tiểu kỳ
và bốn cẩm y vệ theo hầu cũng được làm quan, như vậy có thể thấy bản thân hắn
là phúc tinh, ai hợp tác cũng gặp vận tốt.
Bọn họ thăng quan rồi, nhưng bản thân hắn thì có điểm nào hay? Là đặc sứ của
cẩm y vệ chỉ huy sứ, tuy là lớn hơn nhiều so với cái gọi là phó thiên hộ của
họ, nhưng lại không thể nói ra, cũng không thể tung hê hồ thỉ, chẳng khác nào
mặc áo gấm mà đi đêm, không có chút gì hay. Hơn nữa, hắn lại chẳng có thủ hạ
trực tiếp nào, ngay cả bốn tên cẩm y vệ giả làm người hầu cũng của do Ngưu
bách hộ phái tới, thật là tư lệnh mình trần mà!
Ngưu bách hộ lấy giọng điệu nhà quan nói với Tống tri huyện: “Tri huyện đại
nhân, bổn quan có một bằng hữu có chút chuyện nhỏ muốn nói riêng với Dương
huynh đệ, chúng ta nhường chỗ cho họ đi a. Bổn quan nghe nói nha môn Quảng Đức
huyện của ông rất có bề dày lịch sử, hay là chúng ta tùy tiện đi xem chỗ này
chỗ kia đi nha?”
“Ti, ti chức tuân lệnh, ti chức dẫn đại nhân đến, đến mấy chỗ trong nha môn
coi xét, mong, mong đại nhân chỉ điểm thêm.” Tống tri huyện nói xong đứng dậy,
đưa mắt ra hiệu cho Tống Vân Nhi, rồi cùng Ngưu bách hộ sánh vài rời khỏi đại
đường. Tống Vân Nhi nhìn Dương Thu Trì, nháy nháy mắt làm mặt quỷ, mỉm cười
tinh nghịch rồi nhảy vọt ra khỏi cửa.
Những người đứng sau lưng Ngưu bách hộ lúc nãy thì hiện giờ ngoại trừ một
người đứng yên một chỗ, số còn lại đều kéo nhau theo Ngưu bách hộ ra ngoài,
đóng chặt cửa lại.
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn người đang đứng đó, thấy y đang mỉm cười nhìn
mình, liền định thần nhìn kỹ, rồi kêu lên một tiếng lớn: “Lý công công!”
Hắn nhanh chóng đứng dậy, cúi người hành lễ: “Tham kiến Lý công công!”
Người ấy chính là kẻ lần trước đến ban bố thánh chỉ cho Dương Thu Trì – lão
thái giám Lý công công.
Lý công công phẫy tay cười nói: “Bất tất đa lễ! Dương đại nhân quả thật là
thiếu niên anh hùng, vì quốc gia lập đại công a.”
Lập công? Dương Thu Trì mừng thầm, như vậy ván bài mình đánh đã trúng rồi,
liền khiêm tốn vài câu.
Lý công công mỉm cười nói tiếp: “Cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ đại nhân tiếp được phi
cáp truyền thư cảnh báo của Dương đại nhân, ngay lập tức đem chuyện này mật
báo lên hoàng thượng, đồng thời lập tức phi cáp truyền thư cho các cẩm y vệ hộ
giá theo loan kiệu, chuẩn bị sẵn mọi biện pháp đối ứng, cho người đóng giả làm
Hiền phi cho ngồi lên kiệu, bí mật hộ tống hiền phi trở vệ hoàng cung tại Ứng
thiên phủ…”
“Do đã chuẩn bị sãn sàng, khi dư đảng của Kiến Văn đế phát động cuộc làm loạn
thì chiếm lấy tiên cơ chế địch, tiêu diệt Kinh doanh binh phản loạn và bọn tặc
tử mai phục, bắt và giết được vô số dư đảng của Kiến Văn đế, Hiền phi không bị
tổn thương đến một cọng tóc nào. Ha ha ha ha…”
Dương Thu Trì thở phào một cái, thưa: “Hiền phi nương nương thật là có bách
thần hộ mệnh, ngộ nạn mà vẫn an tường a.”
Lý công công cười nói: “Dương đại nhân nói rất phải. Hoàng thượng long nhan
hớn hở, luôn miệng khen Dương đại nhân là bậc kỳ tài, nói muốn ba chỉ gia
thưởng.”
Dương Thu Trì cười đến nổi miệng rộng tới mang tai, đang chuẩn bị nói không
dám nhận, không ngờ Lý công công chợt nghiêm mặt tiếp: “Nhưng mà, Dương đại
nhân ỷ có hoàng thượng ân sủng, nên làm việc tùy tiện, tự thích phóng một phần
tử của Kiến Văn dư đảng là Tống Tình, hoàng thượng thật là không cao hứng, nói
muốn hạ chỉ trách phạt.” Giọng của Lý công công lạnh lùng, từ từ ngồi xuống
ghế, mắt nhìn trừng Dương Thu Trì, hàn quang trong mắt bắn vọt ra.
Dương Thu Trì hoảng kinh, thầm nghĩ như vầy là tiêu rồi, tuy sẽ không bị chặt
đầu, nhưng bị lưu đày đi ba ngàn dặm thì thật là khó tiếp thụ a. Đây không
phải là chuyện đùa! Mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra ướt cả đầu hắn, trong lúc
hắn vội vã thưa: “Ti chức tội đáng muôn chết!”
Lý công công nói: “Hoàng thượng khẩu dụ….” Nói đến đây, lão thái giám dừng
lại, nhìn chằm chằm Dương Thu Trì, “Dương đại nhân!”
Dương Thu Trì lập tức hiểu ý, quỳ mọp xuống, dập đầu thưa: “Có tội thần!”
Lý công công lạnh giọng nói: “Ngươi mặc ý tự tung tự tác như vậy, có còn coi
hoàng thượng vào mắt nữa không? Hay là thấy hoàng thượng ở xa ngươi nên không
làm gì được ngươi, không dám giết ngươi, đúng hay không đúng?”
Dương Thu Trì đến lúc này thì sợ thật rồi, Minh thành tổ thủ đoạn tàn nhẫn,
lục thân bất nhận, bản thân hắn có lập đại công đi chăng nữa thì cũng chả làm
gì, đến lúc cần chém đầu thì chẳng có nửa điểm do dự. Nghĩ đến đây, toàn thân
hắn lập tức băng lãnh, khe khẽ run, luôn miệng nói không dám.
“Hoàng thượng đã biết Dương đại nhân nhất mực muốn nạp Tống Tình thành tiểu
thiếp. Ngài tự tư thả ả ra, vốn vì tình mà có thể tha thứ được. Nhưng mà,
Dương đại nhân làm như vậy, rõ ràng là không coi hoàng thượng vào đâu, cái gan
của ngài thật quá lớn a?” Lý công công khẽ vỗ lên tay vịn của cái ghế đang
ngồi, liền nghe rắc một cái, tay vịn ấy đã bị một chưởng của lão đánh vỡ vụn.
Dương Thu Trì giật mình cả kinh, cái tay vịn này vốn là do thứ gỗ xăn đá nghìn
năm chế thành, ít nhất cũng to bằng nắm tay, thế mà một chưởng nhẹ nhàng của
lão lại đánh nó vỡ như chơi. Xem ra, lão thái giám này là người có võ công cao
thâm, nếu lão muốn lấy tính mệnh của hắn thật dễ như phất lòng bàn tay.
Ý tứ của một chương này rất rõ ràng, lão tuyệt không phải đánh ra để biểu lộ
võ công cao thâm thế nào, mà là muốn ra uy! Nếu như bản thân hắn ứng đối với
câu hỏi hoàng thượng đề ra không ổn, hay là biểu lộ ý tứ khinh thường hoàng
thượng, thì lão thái giám này sẽ lập tức đập vỡ đầu hắn dưới chưởng!
Lý công công lạnh giọng nói: “Ngươi có biết không, tha cho trọng phạm mưu
phản, tội đáng bêu đầu!”
Dương Thu Trì tới đây thật đã cảm thấy sự khủng bố của tử vong, đừng nói bản
thân bắt được mấy đầu mục của Kiến văn đế công lao chẳng đáng là bao, cho dù
có lập được quân công hiển hách để trở thành tướng quân hay vương gia đi chăng
nữa, cũng không dám bất kính đối với hoàng thượng, nói chi là không tuân hiệu
lệnh.
Xem ra, bản thân hắn kỳ này gây ra cái họa lớn hơn so với tưởng tượng nhiều.
Vấn đề ở đây không phải chỉ là thả hay không thả một tiểu lâu la, mà là có ý
bất kính đối với hoàng thượng hay không, hai mặt trong một vấn đề, cái nào
cũng không nhỏ.
Cái chức đặc sứ chỉ huy sứ gì đó của hắn chẳng qua người ta đưa ra trước mặt
để lòe mà thôi, làm gì có quyền lực tiền trảm hậu tấu chứ? Nó chỉ có tác dụng
khích lệ và trang hoàng mà thôi! Vị Lý công công hiện giờ mới là người chân
chính có quyền tiền trảm hậu tấu, nếu bản thân dám ngông cuồng, thì đầu rơi
khỏi cổ là cái chắc!
Dương Thu Trì dập đầu thưa: “Thần tội đáng muôn chết!”
Lý công công không mở miệng, giương mắt nhìn hắn chòng chọc, một lúc sau mới
hòa hoãn ngữ khí lại, hừ lạnh bảo: “Hoàng thượng thịnh nộ, vốn là muốn hạ chỉ
chém đầu ngươi, nhưng hiền phi nương nương đã cầu xin với hoàng thượng cho
ngươi, nói Dương đại nhân vì tình mới phạm cái tội tày trời này, nhưng niệm
tình ngươi cứu mạng nương nương, lại mới phạm lần đầu, nên thỉnh hoàng thượng
tha cho ngươi khỏi chết.”
“Cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương cũng cầu xin cho ngươi, ngợi khen Dương đại nhân
ngươi có công bắt các dư đảng của Kiến Văn, có thể tiếp tục lấy công chuộc
tội. Hoàng thượng khi đó mới không xử phạt ngươi. Nhưng mà, hoàng thượng khiến
ta nói cho Dương đại nhân biết, nói ngài nhất định phải nhớ lấy điều này –
tuyệt không có ngoại lệ!” Lý công công vẫn nhìn hắn, từ từ hỏi: “Dương đại
nhân nghe rõ chưa?”
Dương Thu Trì lúc này mới khe khẽ thở phào, dập đầu thưa: “Tội thần nhớ rõ
rồi, tuyệt không tái phạm, tội thần tuyệt đối không dám tái phạm!”
Lý công công ừ một tiếng, lại nhìn Dương Thu Trì một lúc lâu nữa, mới từ từ
bảo: “Đứng lên đi.”
Dương Thu Trì đứng dậy, thỏng tay chờ đợi. Lúc này hắn mới cảm giác được phía
sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt đầm đìa.
Lý công công lại nói: “Hoàng thượng có bảo, Dương đại nhân tuy lần này lập đại
công, nhưng cũng phạm phải đại tội, lấy công bù tội, tuy không trách phạt,
nhưng cũng không gia thưởng, Dương đại nhân có tâm phục không?”
Dương Thu Trì cúi người đáp: “Tội thần không dám! Đa tạ ân không giết của
hoàng thượng, tội thần kinh khủng vạn phần, vốn ra phải cung kính lĩnh nhận
trách phạt, nào dám mong được gia thưởng thứ gì.”
Lý công công gật đầu tán thưởng, bảo: “Hoàng thượng có nói, chuyện này cứ
quyết như vậy.” Bước đến nhẹ vỗ vai Dương Thu Trì, lão nói tiếp: “Dương đại
nhân, chỉ cần ngài thật lòng trung thành với hoàng thượng, tận tâm tận lực làm
việc cho hoàng thượng, không phạm thứ sai lần như thế nữa, sau này khi san trừ
dư đảng của Kiến Văn rồi, hoàng thượng nhất định sẽ khen thưởng xứng đáng cho
ngài. Đến lúc đó, xuất tướng hay là nhập tướng đều là chuyện tầm thường a, ha
ha ha.”
Dương Thu Trì len lén gạt mồ hôi trán, thầm nghĩ, nếu tiếp tục như thế này,
xuất tướng nhập tướng cái khỉ gì đó sợ không đến lượt ta, mà tiến vào hòm bát
bảo là điều chắc chắn.
Lý công công khôi phục lại nụ cười mỉm như lúc thường: 'ngoài ra, hoàng thượng
còn nói, Dương đại nhân tự thả dư đảng của Kiến Văn là Tống Tình, nên phải hạ
lệnh truy nã về quy án,” Nói đến đây, Lý công công dừng lời lại, nhìn chòng
chọc Dương Thu Trì.
Tim Dương Thu Trì lại đập thình thịch, dường như là một tù phạm đang chờ quán
quyết chung thẩm vậy.
Lý công công chờ cho tinh thần hắn bị đày đọa đến cùng cực, mới tiếp tục nói:
“Nhưng mà, hoàng thượng xét đến chuyện tiểu nha đầu này bị hiếp bách tham dự,
hơn nữa, Dương đại nhân còn phá luôn đại án mưu phản của Hác gia. Công lao này
hoàng thượng dĩ nhiên không khen thưởng, vẫn theo quy củ lấy công bù tội, dùng
phần công lao này của Dương đại nhân trừ cái tội mưu phản của tiểu nha đầu
Tống Tình.” Dừng lại một chút, lão lại cười mỉm tiếp: “Hoàng thượng còn nói,
phi cáp truyền thư của Dương đại nhân cứu mạng của Hiền phi, vậy hoàng thượng
tha cho mạng của nàng tiểu thiếp này của Dương đại nhân ngài, không truy cứu
tại trạng của Tống Tình nữa, cũng không xét liên lụy đến người thân của nàng.”
Vừa nghe được lời này, lòng Dương Thu Trì mừng đến nổi muốn vỡ tung ra, không
nhịn được quỳ mọp xuống đất hô: “Khấu ta hoàng thượng long ân! Ngô hoàng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Xong dập đầu bình bịch ba cái liền.
Dương Thu Trì hiểu rõ, ý tứ của hoàng thượng Minh thành tổ rất rõ ràng: ngươi
cứu người đàn bà của ta, ta tha cho cô vợ của ngươi, hai bên chúng ta không ai
nợ ai.
Lý công công cúi người xuống bảo: “Thỉnh Dương đại nhân đứng dậy.”
Dương Thu Trì lo nhất chính là an nguy của Tống Tình. Bản thân hắn tuy tự tiện
thả cho nàng đi, nhưng tội nàng phạm là tội mưu phản rất nặng, trong khi đó
cẩm y vệ có mặt khắp cùng trời cuối đất, bắt nàng về chịu án là dễ như chơi.
Hiện giờ hoàng thượng tha tội cho nàng, khối đá tảng trong lòng hắn coi như đã
được vứt bỏ.
Nhưng Tống Tình hiện giờ ở đâu? Làm sao nghĩ biện pháp đem tin tức này báo cho
nàng biết? Lúc trước, Dương Thu Trì mang nàng ra ngoài thành rồi chia tay
ngay. Mọi chuyện đã qua hơn mười mấy ngày, muốn dựa vào tiểu hắc cẩu truy tung
thì tuyệt không thể. Như vậy cần phải tìm biện pháp khác cho nàng biết là mình
đã được tha, nếu lỡ không biết rồi đi nương nhờ vào các dư đảng của Kiến Văn,
như vậy thì coi như thảm rồi!
Lý công công thấy Dương Thu Trì đứng ngẩn ra đó, lập tức đoán được tâm sự của
hắn: “Dương đại nhân có phải là đang lo cho Tống Tình cô nương?”
Dương Thu Trì hơi hổ thẹn, chỉ khẽ gật đầu.
Lý công công mỉm cười: “Nghe nói mẹ già của Tống Tìng cô nương hiện giờ cư trú
ở Ứng Thiên phủ, sao Dương đại nhân không đến đó tìm?”
Dương Thu Trì hơi ngẩn người, lập tức hiểu ý của lão thái giám, lập tức bừng
tĩnh: Ngưu bách họ cùng mọi người không phải là kẻ ngu, biết Tống Tình là nữ
nhân của mình, mình đã tha cho Tống Tình, đương nhiên họ không dám sờ đít hổ
mà bắt Tống Tình trở lại, nhưng cũng không dám để mặc cho Tống Tình đào tẩu,
sau này nếu cấp trên truy cứu thì họ chẳng có lời nào mà cãi. Do đó, nhất định
họ đã phái cẩm y vệ ngầm dò theo hành tung của Tống Tình.
Cô nha đầu ngốc này mới có mừơi sáu tuổi, có thể chạy đi đâu được chứ? Ở nhà
nàng còn có mẫu thân, nàng lại hiếu thuận với mẫu thân như vậy, vì mẫu thân mà
tình nguyện trở thành gian tế của loạn đảng, do đó nàng nhất định không thể bỏ
mẹ mà chạy đi, nhất định phải về lại Ứng Thiên phủ tìm mẹ của nàng.
Ngưu bách hộ cùng các cẩm y vệ biết Tống Tình là trọng phạm mưu phản, khi
không có chỉ lệnh của các đại quan cao cấp hơn Dương Thu Trì như là Kỷ cương
hay thậm chí hoàng thượng, dù họ tuyệt không dám đụng đến hai mẹ con họ, nhưng
cũng tuyệt đối không để họ chạy trốn. Khả năng có thể xảy ra nhất là giảm lỏng
hai mẹ con nàng trong nhà, chờ những quyết sách tối cao truyền xuống. Hiện
giờ, hoàng thượng đã hạ lệnh xá tội cho Tống Tình, do đó Lý công công mới chỉ
điểm nơi Tống Tình hạ lạc.
Khi Dương Thu Trì hiểu ra điều này rồi, lòng vừa hoan hỉ vừa lạnh người. Xem
ra, bản thân hắn chơi trò kế mưu với cẩm y vệ thế này quả thật là quá kém. Hắn
cung thân thi lễ: “Đa tạ công công chỉ điểm.”
Lý công công thở dài, đáp: “Nói thật từ tận tim phổi, Dương đại nhân, ngài
đích xác là một nhân tài. Ta, Kỷ đại nhân, thậm chí hoàng thượng, đều vô cùng
coi trọng ngài, đều cảm thấy ngài là người có thể bồi dưỡng. Chỉ có điều, ngài
lại quá đa tình. Hồng nhan họa thủy, đại nhân cần nhớ điều này! Nếu như đại
nhân tiếp tục dễ dãi như vậy nữa, chỉ sợ một thân tài hoa và tiền trình rộng
mở như vậy sẽ sớm vui chôn trong tay của nữ nhân!”
————o0o—————