Nạp Thiếp Ký – Chương 132: Tình là vật chi? – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 132: Tình là vật chi?

Ngoài ra, chứng cứ này còn có thể được bổ sung, đó chính là đem so sánh dấu
tay trên bức họa Hác Thiến tặng cho Dương Thu Trì. Do ở Minh triều kết luận
giám định dấu tay vẫn còn chưa là chứng cứ phạm tội hình sự, cho nên Dương Thu
Trì không hề nói.

Chứng cứ còn lại chính là đôi giày và y phục có dấu máu tìm được trong phòng
Đặng Hữu Lộc. Dương Thu Trì đã từng so sánh dấu bàn tay máu để lại trên hiện
trường và dấu vân tay thu được, khẳng định Đặng Hữu Lộc là hung thủ giết Đồ
Lão tứ, do đó không cần dùng biện pháp giám định huyết tích.

Hơn nữa, giám định huyết tích không thể làm chứng cứ, có làm cũng như không,
lại chỉ có thể dùng loại giám định nhóm máu OAB phổ thông, chỉ có ý nghĩa bài
trừ chứ không có ý nghĩa nhận định.

Đương nhiên, những thứ chứng cứ này chỉ là chứng cứ gián tiếp, không thể trực
tiếp chứng minh phạm tội, phải cần có sự cung khai nhận tội của hung thủ hoặc
có người tận mắt thấy làm chứng mới có thể tra rõ ra án tình cuối cùng.

Hác Thiến đứng lặng yên nơi ấy, không hề nói tiếng nào.

Dương Thu Trì cười cười nói: “Kỳ thật, ta phí cả nửa ngày nói những thứ này
chẳng ích gì. Bởi vì hai người các ngươi cùng phạm phải một đại tội – mưu
phản, so với tội danh này, chuyện các ngươi giết Kim Khả Oánh, Đồ Lão tứ và
Hứa thị có thể chứng minh rõ hay không không còn trọng yếu nữa. Bởi vì đại tội
này cũng đủ khiến các ngươi bị chu diệt cửu tộc!”

Nam nhân ấy lạnh lùng nhìn Dương Thu Trì, khóe miệng lộ nụ cười mỉm, phảng
phất như đối với mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì. Hác Thiến vẫn tiếp tục ngẩn
ngơ.

Dương Thu Trì nhìn thẳng nam nhân, cười lạnh nói: “Ta vốn cho ngươi là nam tử
hán, đoán ngươi sẽ đến tham gia hành động bắt cướp Hiền phi. Thật không ngờ
ngươi lại chạy tới hang chuột này trốn, xem ra ta đã nhìn lầm ngươi rồi, Đặng
Hữu Lộc!”

Tống tri huyện đã từ những lời đối thoại của Dương Thu Trì với hai người mà
đoán được thân phận của nam nhân, nhưng khi Dương Thu Trì nói ra điều này,
Tống tri huyện vẫn cả kinh. Nam nhân trầm giọng hỏi: 'Ngươi sao lại biết được
chuyện bắt hiền phi? Ngươi, ngươi sao lại nhận biết ta?”

Dương Thu Trì nhạt giọng đáp: “Tống Tình đã cho ta biết, Hác Thiến cô nương đã
có một vị phu quân sớm ăn ở như vợ chồng tên Đặng Hữu Lộc, người này không
phải là ngươi sao? Ngươi lưu lại huyết thủ ấn tại hiện trường, chúng ta có thể
so sánh một chút là biết ngay nó có phải là của ngươi hai không. Ngươi còn lưu
lại dấu giày tại hiện trường, sau đó chúng ta tìm thấy đôi giày ấy ở Thiên Hộ
sở, trên còn dính dấu máu. Chuyện này có thể so sánh, nhất định là vừa khít .
Ngoài ra, nếu ta đoán không lầm, cái chủy thủ trong tay ngươi chính là hung
khí giết chết họ.”

“Đặng Hữu Lộc, nói cho ngươi biết, nếu muốn người ta không biết, thì trừ phi
mình không làm! Ngươi ở Kinh doanh thiên hộ sở đốt bức thư mưu phản đó đi, đã
bị ta khôi phục lại như cũ, âm mưu của các ngươi đã bị bại lộ. Giờ phút này,
bè đảng của ngươi đã bị tung một mẻ lưới bắt hết! Ha ha ha!” Dương Thu Trì tuy
nói nghe rất dễ dàng, nhưng trong lòng chẳng an tâm chút nào, vì gã không biết
phi cáp truyền thư của mình có kịp thời đến nơi hay không, có kịp ngăn cản âm
mưu động trời này hay không.

Đặng Hữu Lộc thấy Hác Thiến có bộ dạng mất hồn mất vía như vậy, khẽ bảo:
“Thiến Thiến, đừng sợ, nàng theo ta, chúng ta đánh giết xông ra ngoài.”

Tống Vân Nhi biết Đặng Hữu Lộc là kình địch, sợ hắn sẽ thương hại đến Dương
Thu Trì, bèn chộp lấy gã kéo ngược về phía sau, ngăn trước mặt, đoản kiếm
trong tay chỉ thẳng vào Đặng Hữu Lộc, nói với Hầu Tiểu Kỳ: “Ngươi mau dẫn mọi
người lui lại mật đạo.”

Hầu Tiểu Kỳ đưa Dương Thu Trì và Tống tri huyện tiến vào mật đạo, bản thân cầm
chặt cương đao ngăn phía trước. Hai cẩm y vệ còn lại cầm cương đao đứng cạnh
Tống Vân Nhi, bọn họ biết, cánh cửa bằng đá hoa cương phía sau đã bị đóng
chặt, không còn đường nào chạy nữa rồi. Nếu như ba người họ không thể ngăn
Đặng Hữu Lộc, chỉ sợ toàn bộ họ đều phải chết tại đây.

Nhưng, bọn họ đều không biết Dương Thu Trì còn có một thứ vũ khí bí mật rất có
uy lực – cây súng lục đang gắn chặt vào bao súng ở cẳng chân gã. Từ khi phát
hiện án mạng này có liên quan đến các dư đảng của Kiến Văn đế, cây súng này
không hề rời Dương Thu Trì nửa bước. Nhưng không đến lúc vạn bất đắc dĩ, gã sẽ
không dùng đến thứ vũ khí tuyệt mật này.

Tống tri huyện và mọi người tiến vào mật thất, chỉ còn lại Long Tử Tư đứng yên
một chỗ không hề động, Hầu Tiểu Kỳ có kêu y , y cũng không nghe.

Long Tử Tư thê lương hỏi Hác Thiến: “Thiến Thiến, có thật là nàng kêu người
giết Khả Oánh hay không?”

Hác Thiến nhìn được vẻ bất lực và tuyệt vọng từ đáy mắt Long tử tư, có chút
lạnh xương sống, gân cổ thét: “Không sai! Chính là ta kêu người giết đấy!
Ngươi tính làm sao nào?”

Long Tử Tư gật gật đầu, đột nhiên nhào thẳng vào thanh chủy thủ đang nằm trong
tay Đặng Hữu Lộc. Đặng Hữu lộc vô thức đâm về trước một đao, cắm thẳng vào
ngực Long Tử Tử, máu tươi bắn đầy. Hai tay Long Tử Tư vươn ra, bấu chặt tay
phải của Đặng Hữu Lộc.

Tống Vân Nhi đang toàn thần chú ý cử động của Đặng Hữu Lộc, không ngờ Long Tử
Tử đột nhiên phát điên nhào về phía y, vừa định ngăn trở nhưng không còn kịp
nữa. Thấy tay phải của Đặng Hữu Lộc bị giữ chặt, nhân biết cơ hội này chỉ diễn
ra trong phút chốc, không thể bỏ qua, bèn thất lên một tiếng, một kiếm đâm
thẳng vào ngực Đặng Hữu Lộc. Hai cẩm y vệ còn lại phản ứng cũng nhanh, hai
thanh đao chém thẳng vào đầu hắn.

Tay phải của Đặng Hữu Lộc bị giữ, chỉ thoáng kinh ngạc một chút, thấy hai
thanh đao một kiếm đánh tới, cười lạnh một tiếng, chân trái quét ngang, đá hai
cẩm y vệ văng bắn ra xa, ngay lúc còn trên không trung huyết đã phun ra có
vòi, vừa rớt xuống đất đã ngất đi.

Cùng lúc đó, tay phải của Đặng Hữu Long quật một cái, định gạt vị thư sinh yếu
ớt ra xa, tiện cho việc nghênh tiếp một chiêu lôi đình của Tống Vân Nhi.

Nếu như ngày thường, Đặng Hữu Lộc chỉ cần phẩy tay một cái là đủ quẳng thư
sinh văn nhược nhu Long Tử Tư ra tám thước. Nhưng hiện giờ, Long Tử Tư đột
nhiên biến thành mạnh mẽ vô cùng, chỉ nghe tiếng rắc rắc vang lên giòn tan,
mấy khớp xương tay của Long Tử Tư gãy vụn, nhưng những ngón tay còn lại vẫn
bám riết vào tay phải của Đặng Hữu Lộc.

Trong một số tình huống đặc thù, tiềm năng trong cơ thể người chợt bạo phát,
biến thành mạnh mẽ vô cùng. Long Tử Tư giờ phút này chính là như vậy.

Đặng Hữu Lộc hoảng kinh, vừa định thêm lực giằng ra, kiếm của Tống Vân Nhi đâm
tới, hắn không thể nào tránh được, một tiếng sột vang lên, kiếm đã đâm thẳng
tim.

Đặng Hữu Lộc rống lên một tiếng điên cuồng, chưởng trái tống thẳng về Tống Vân
Nhi. Cú đánh trước khi chết này nhất định là dùng lực khí toàn thân.

Tống Vân Nhi một chiêu đắc thủ, lập tức như con chim én phi thân lùi ra sau.
Một chưởng của Đặng Hữu Lộc đánh vào chỗ trống không, hắn muốn tiếp tục truy
kích, nhưng máu từ vết thương xuyên tim đã bắn ra như dòng suối, mang theo
Long Tử Tư bước được hai bước thì như quả bóng xì hơi, đồng thời ngã lăn ra
đất. Hắn giãy giụa một hồi, lát sau nằm im thin thít.

Hác Thiến đối với sự đánh đấu của hai bên chẳng hề động đậy, dường như đối với
bản thân không hề có quan hệ gì. Đặng Hữu Lộc bị một kiếm của Tống Vân Nhi đâm
chết, ả cũng không phản ứng gì, từ từ bước qua xác Đặng Hữu Lộc, đến bên cạnh
Long Tử Tư. Ả ngồi xuống, thân trọng ôm Long Tử Tư vào lòng. Long Tử Tư sớm đã
tuyệt khí chết rồi, nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng, cho đến lúc này hai tay
mới thỏng ra.

Nữ nhân yêu dấu của Long Tử Tư – Kim Khả Oánh- đã từng bị nữ nhân mà y yêu tha
thiết mưu sát. Mối thù này hỏi y làm sao báo? Y báo thế nào? Hơn nữa thứ trò
chơi biến thái của y và Hác Thiến bị người ta hay biết, bản thân lại không còn
bản lãnh làm người đàn ông, do đó không khỏi bị tan nát hết mọi hy vọng, chỉ
còn biết dùng cái chết của mình để cấp cho Dương Thu Trì và mọi người một cơ
hội sống còn.

Mặt Hác Thiến hiện nụ cười mỉm đầy thê lương, đưa tay nhẹ vuốt mắt Long Tử Tư,
thương xót sờ soạng gương mặt của y, thì thào bảo: “Tốt cả rồi, Tư ca ca,
chàng hiện giờ sẽ không li khai Thiến Thiến lần nào nữa.”

Dương Thu Trì cùng mọi người bước ra khỏi mật đạo, thấy bộ dạng của Hác Thiến
như vậy, đều không khỏi ảo não.

Hác Thiến quay đầu nhìn Dương Thu Trì, khẽ khẽ mỉm cười, gương mạt xán lạn như
hoa đào: “Mọi người xem, Tư ca ca ngủ rồi.”

Ả đưa tay vào lòng, rút ra cái áo lót khi nãy, tay phải nắm lấy con dao đang
cắm ở ngực Long Tử Tư, từ từ rút ra, máu tươi từ vết thương của Long Tử Tư
chảy ra đầm đìa, ướt đầm cả y phục hai người.

Tống Vân Nhi kêu lên: “Ê, ngươi định làm gì vậy? Không được làm loạn!” Lần
trước Ân lão phu nhân dùng đao tự sát là do lỗi sơ ý của họ, thứ sai lầm này
không thể tái phạm, do đó nàng vô cùng cẩn thận canh chừng, vừa thấy Hác Thiến
có khuynh hướng tự sát, lập tức động thủ khống chế ả. Tống Vân Nhi chỉ cách ả
một bước, điểm này nàng nắm chắc có thể làm được.

Hác Thiên không hề lý gì đến nàng, dùng chủy thủ đầy máu đó rọc lớp áo lót,
rồi dùng hai tay xé mạnh, lộ ra một khối vải từ bên trong rơi ra.

Hác Thiến để chiếc áo ngực qua một bên, cẩn thận mở khối vải vừa rơi ra ấy,
thì ra đó là những miếng vải bị rọc rách tả tơi đã được vá víu lại…

Hác Thiên mơ màng nói với thi thể của Long Tử Tư: “Tư ca ca, chàng xem, đây là
chiếc thắt lưng mà năm xưa Thiến Thiến đã tặng cho chàng. Thiếp giận chàng hận
chàng, nên xé rách nó. Sau khi chàng tức giận bỏ đi, Thiến Thiến vừa khóc vừa
nối nó lại, rồi bỏ trong cái áo lót này, Thiến Thiến vẫn mãi mang theo trong
người a…”

Hác Thiến đưa chiếc thắt lưng áp lên mặt, sau đó kề tai Long Tử Tư, khe khẽ
nói: “Tư ca ca, đừng sợ, có Thiến Thiến hầu cận bênn chàng, chàng vĩnh viễn sẽ
không cảm thấy cô đơn đâu.”

Hác Thiến đặt thi thể Long Tử Tư trên đất, dùng thắt lưng khẽ phủ lên mặt y,
cầm thanh chủy thủ đứng dậy trở cán đưa cho Tống Vân Nhi.

Tay phải của Tống Vân Nhi cầm đoản kiếm, máu trên kiếm còn chưa chùi sạch do
mãi để tâm đề phòng Hác Thiến, sợ ả đột nhiên ra tay hạ thủ đối với Dương Thu
Trì hay mọi người, lại sợ ả tự sát. Hiện giờ Hác Thiến chủ động đem chủy thủ
giao cấp cho nàng, do đó mới khẽ thở phải, đưa tay trái tiếp lấy.

“Ai da!” Hác Thiến kêu lên một tiếng, chủy thủ rơi từ trong tay ra. Tống Vân
Nhi tay chân nhanh như điện, tay trái khẽ vụt một cái, tiếp được mũi chủy thủ
đó.

Trong lúc Tống Vân Nhi tiếp lấy chủy thủ, Hác Thiến đột nhiên chuyển người lao
đầu vào tường đá hoa cương, não văng tung tóe, mềm oặt từ từ rũ xuống bên
tường đứt hơi.

Mọi người đều kêu lên cả kinh, dợm thân cản trở, nhưng không ai cứu kịp .

Long Tử Tư là mối tình đầu của Hác Thiến, là nam nhân mà ả yêu đương sâu đậm.
Sau đó, Long Tử Tư bỏ ả đi theo một kỹ nữ, ả nhận thấy đó là một thứ vũ nhục
không có cách gì nhẫn chịu. Hác Thiến vì thế hận Long Tử Tư thấu xương, tìm
người giết chết kỹ nữ Kim Khả Oánh là người cặp kè với Long Tử Tư, rồi vu hãm
cho Long Tử Tư khiến y bị giam vào lao ngục, bị định tử tội. Án theo lý mà
nói, thứ cừu hận này có thể nói đã đến mức độ không gì có thể sánh bằng.

Nhưng chứng kiến tận mắt Long Tử Tư chết trước mặt mình, Hác Thiến giờ mới
phát hiện, thì ra ả vẫn nhất mực yêu đương sâu đậm tình nhân đầu đời này, cuối
cùng đã vì Long Tử Tư mà tự tử vì tình.

Dương Thu Trì cũng rất thương cảm, Tống Tình đi rồi, Hác Thiến cũng chết rồi,
điều tra bạch cốt án này biết được hai mỹ nữ, thì cả hai người đều rời hắn đi
xa.

Hơn nữa, cái đầu trên cổ hắn chẳng biết có còn giữ được hay không, bản thân
cực khổ phá án như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Vì biểu dương chánh nghĩa hay
sao? Vì thăng quan phát tài chăng? Gã cũng không biết nữa.

Hầu Tiểu Kỳ cùng mọi người mang theo mấy cái đèn, trở về chỗ cửa vào tìm kiếm,
cuối cùng tìm được chốt điều khiển cơ quan, mở cánh cổng bằng đá hoa cương
nặng nề ra.

Ở ngoài, Ngưu bách hộ và mọi người đã gấp đến nổi giống như kiến chạy trong
nồi đặt trên than hồng, không biết Dương Thu Trì cùng mọi người đi đầu, có gặp
nguy hiểm gì không. Nếu như đặc sứ của cẩm y vệ chỉ huy sứ xảy ra chuyện trong
tay của y, đời y coi như chấm hết. Hiện giờ thấy Dương Thu Trì bình an trở ra,
y thở phào nhẹ nhõm, biết bọn họ đã bắt được Hác Thiến và phản tặc Đặng Hữu
Lộc, tuy đều đã biến thành thi thể, những vẫn coi như giải quyết chu đáo mọi
bề.

Dương Thu Trì báo cho Ngưu bách hộ biết bản thân đã tự thả cho Tống Tình đi,
nhờ y cứ như thật bẩm báo. Sau đó, trước mặt Tống tri huyện và Tống Vân Nhi,
nói cho Ngưu bách hộ biết công lao bắt phản tặc của hai người, nhờ y khi báo
cáo án này, đề cập thêm hai cha con Tống tri huyện. Ngưu bách hộ đương nhiên
vỗ ngực đáp ứng. Tống tri huyện và Tống Vân Nhi lúc này với yên tâm, tự nhiên
là thập phần cảm kích đối với Dương Thu Trì.

Bạch cốt án và án bắt cóc hiền phi đều bị phá, nhưng Dương Thu Trì không nhẹ
nhõm chút nào, nhân vì gã chẳng biết ván bài đang đánh thắng thua thế nào. Gã
chuyển niệm ngẫm nghĩ, nhưng việc cần làm đều đã làm hết, dù sao nếu là phúc
thì không phải là họa, nếu là họa thì không thể nào tránh khỏi. Gã thậm chí
lười cả nghe ngóng, sau khi cáo từ Ngưu bách hộ và Chu tri phủ, mang theo thi
thể của Long Tử Tư, cùng Tống tri huyện, Tống Vân Nhi cùng mọi người trở về
Quảng Đức huyện.

—–o0o—–

Dương Thu Trì đem chuyện Tống Tình bị hiếp bức phải tham dự vụ mưu phản kể cho
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết nghe, nhưng không nói với họ chuyện mình tự thả
người, sợ hai người lo âu.

Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đều cảm thấy thật đáng tiếc cho vị tiểu cô nương
này, nhưng hiện giờ nàng ta đã phạm vào tử tội, cô con dâu này có muốn cũng
không dám cưới về.

Dương Thu Trì lo chu toàn hậu sự của Long Tử Tư, Xuân Nha vừa thành thân chưa
được mấy ngày đã trở thành quả phụ. Dương mẫu thương cho nàng không có nơi nào
nương thân, bèn lưu lại bên mình cho làm thị nữ, đó cũng coi như phúc phận của
nàng.

Mọi chuyện xong xuôi trải qua được mấy mươi ngày, lúc đầu Dương Thu Trì còn
nằm ngủ gặp ác mộng, thấy cẩm y vệ đến bắt mình. Nhưng sau khi trải qua đoạn
thời gian này, gã chẳng thấy động tĩnh gì, cũng dần dần bớt lo đi.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.