“Trong lúc ta đang nghi hoặc thì chú ý đến một đến một bải từ nhỏ thêu trên áo
lót,” Dương Thu Trì vừa nhìn áo lót vừa khẽ đọc bài từ trên đó: “Nghĩ đến
chàng, đêm âm trầm, người tĩnh mịch, từ chợt đến. Đến thời chỉ được vài câu
thoại, ra đi muốn nói những nghìn từ, ghi mãi tận đáy lòng cho đến chết…”
“Đừng đọc nữa…!” Hác Thiến kêu thét lên.
Dương Thu Trì thở dài: “Đúng là một bài từ hay, đem tình cảm ai oán của một cô
gái xuân giam mình trong khuê các nói với tình nhân tả một cách truyền thần
như vậy. Ta xem mà kinh ngạc có dư, lại cẩn thận xem xét một hồi, phát hiện
bút pháp đề bài từ này rất quen thuộc, dường như đã nhìn từ đâu đó một lần
rồi. Không phải là ta tự khen mình, nhưng bản thân ta có một đặc điểm là đối
với các loại bút tích hay dấu vết gì đó có thể nói nhìn qua là không thể nào
quên. Nhưng thứ bút ký của bài từ này, đạc biệt là trên đầu mỗi chữ, không
biết vì nguyên nhân gì đó mà rất thường hay có cải biến, khiến ta vừa nhìn vào
là đã cảm thấy dường như có thấy ở đâu đó rồi.”
“Sau này, trong lúc vô ý ta đột nhiên nghĩ đến Hác Thiến cô nương, nghĩ đến
bức tự họa cô đã tặng cho ta, trên đó cũng có đề một bài thơ ngắn. Ta mang ra
so sánh, lúc này mới phát hiện, thì ra hai bài thơ và từ này đều xuất phát từ
thủ bút của Hác Thiến cô nương.”
Nam nhân trong mật thất trợn mắt thật to, hét lớn: “Trả cái áo lót đó cho ta!”
Vừa nói vừa bước lên một bước.
Tống Vân Nhi và Hầu Tiểu Kỳ cũng bước lên một bước, nhưng Dương Thu Trì giơ
tay ngăn họ lại, ném chiếc áo lót qua cho nam nhân.
Nam nhân phóng người lên tiếp lấy chiếc áo, nhìn tử tế rồi vò nó thành một
cục, nhăn nhó mặt mày quay sang Hác Thiến rống lên: “Thiến Thiến, áo lót của
nàng sao lại lọt đến chỗ của lão già chết bầm ấy? Nói!” Nói xong đứng trước
mặt Hác Thiến như thiết tháp, uy phong lẫm lẫm, hồn nhiên không còn nhớ gì bộ
dạng bò dưới đất làm chó kêu đáng thương khi nãy.
Chiếc áo lót đập vào mặt của Hác Thiến, mở banh ra, rồi giống như con bướm từ
từ lượn lờ rơi xuống đất. Hác Thiến đỏ phừng mặt không nói lời nào, từ từ ngồi
xuống lượm chiếc áo lót lên, vuốt xếp lại thật phẳng rồi cất vào lòng, sau đó
đứng dậy.
Nam nhân ấy tiếp tục quát: “Vụ tên Long Tử Tư trước kia ta không trách nàng
làm gì, nhưng sao cái lão đầu chết bầm kia mà cũng muốn câu kéo! Cô!” Y giơ
tay lên định đánh, nhưng chợt thấy gương mặt kiều mị của Hác Thiến, không nhẫn
tâm bỏ thỏng xuống, tiếp tục quát: “Mau nói, áo lót vì sao lại lọt vào tay lão
già dịch đó?”
Hác Thiến ửng đỏ mắt, lệ nóng từ từ ứa ra. Xem ra, nam nhân này quả thật đã
chịu phép, cánh tay từ từ buông thỏng xuống.
Dương Thu Trì cười nói: “Để ta đoán thử coi, có được không?” Nhưng không chờ
nam nhân ấy có đồng ý hay không, Dương Thu Trì tiếp tục nói: “Kỳ thật ngươi
không cần trách Hác Thiến cô nương. Cô ta không hề động tình đối với lão già
dịch này. Hác Thiến cô nương bị bức bất đắc dĩ mà thôi. Cái áo lót này chính
là thứ Đồ lão tứ giật đi từ chỗ Hác Thiến cô nương trong ngày lão bị giết. Hác
Thiến cô nương thấy ta nói có sai không?”
Hác Thiến đột nhiên mở to mắt kinh ngạc nhìn Dương Thu Trì. Thứ ánh mắt đó rõ
ràng là đang có ý hỏi: làm sao ngươi biết? Nhưng, cướp đi áo lót từ trên người
của nữ nhân xem ra không phải là chuyện dễ dàng gì, không cần nghĩ cũng biết
nó được diễn ra trong trường hợp như thế nào.
“Đừng nhìn ta như thế. Ta không có thiên lý nhãn đâu, là ta đoán ra thôi ấy
mà. Đó là vì ta từ y phục của Đồ lão tứ tại hiện trường hung sát phát hiện ra
bốn đĩnh bạc.”
Dương Thu Trì móc từ trong người ra túi bạc lấy từ trên người của Đồ lão tứ,
lấy ra một đĩnh, nói tiếp: “Đĩnh bạc này rất đặc biệt, khá khác biệt với đĩnh
năm mươi lượng theo tiêu chuẩn của quan gia. Đĩnh bạc này nhỏ hơn, xem ra có
khoảng hai mươi lượng một đỉnh, hơn nữa, nó xem ra là thứ mà Hác gia tự nấu
chảy bạc vụn tạo thành. Đó là vì ta vừa từ chỗ Hác Dịch Phong đệ đệ của cô tìm
được những đĩnh bạc y hệt như vậy, ứng với việc chúng cùng từ một nguồn gốc mà
ra.”
“Đồ lão tứ là lão già nghèo mạt đến không còn manh áo, cớ vì sao lại có bạc
của Hác gia các người? Đĩnh bạc này rõ ràng là vừa được chế ra chưa hề dùng
tới. Ta đoán, đây chính là kết quả của mối quan hệ đặc biệt gì đó giữa cô và
Đồ lão tứ.”
“Lúc ấy, cô vừa trải nghiệm sự thống khổ vì bị Long tiên sinh rủ bỏ, trong khi
Đồ lão tứ chỉ là lão già đê tiện, ngày thường chẳng thể nào lọt vào nửa mắt
xanh của cô. Nhưng khi cô hận Long tiên sinh thấu xương, nhân vì y bỏ cô mà đi
theo một kỹ nữ, cô không cách nào chịu được nỗi nhục đó, trong tâm lý phát
sinh lệch lạc, tiềm thức muốn tự làm xấu xa mình đi, thế mới cảm thấy khoái
cảm vì đã báo thù được Long tiên sinh.”
“Chính vào lúc đó, cô ngẫu nhiên có cơ hội thấy được Đồ lão tứ hồ đồ có ý thèm
thuồng nhỏ dãi đối với cô. Đối với một lão già xấu xa ốm yếu như que cũi, đối
với một người đến ăn mà cũng không có cái đút vào miệng cho đủ no, thì chỉ cần
một ánh mắt của cô, không cần câu dẫn gì, cũng đủ làm lão quỳ ngay xuống chân
tha hồ cho cô đạp. Cô muốn tự đày đọa dày vò làm cho bản thân ti tiện đi, nên
dẫn lão vào gian mật thất này, tiến hành trò chơi giống như hai người vừa làm
lúc nãy. Cô cố ý giày vò lão, dùng roi đánh lão, dùng thứ trò chơi biến thái
méo mó này để có được khoái cảm giống như giày vò Long tiên sinh vậy.”
“Cô lưu lại trên người Đồ lão tứ không biết bao nhiêu là vết roi, chính là vật
chứng cho mối quan hệ trái khoái này của hai người. Thi thể của lão còn đang ở
trong thi phủ nha môn, những vết roi vẫn còn hằn trên thân lão.” Dương Thu Trì
nhìn nam nhân bên cạnh Hác Thiến, bảo: “Nếu như ngươi có hứng thú, hay là đến
đó coi xem sao a.”
Hai mắt nam nhân trong mật thất phún hỏa, hậm hực nhìn Hác Thiến, định ra tay,
nhưng y vẫn còn muốn nghe lời phân tích của Dương Thu Trì, muốn biết tiếp sau
đó phát sinh chuyện gì, nên cuối cùng vẫn dằn lại được.
Dương Thu Trì thở dài: “Tuy thứ trò chơi này của các người làm ta chán ghét,
nhưng ta nhận thấy nếu chỉ đơn giản vì chúng mà quy kết các người là biến thái
thì thật không thỏa đáng. Bởi vì, dù sao đây cũng là thứ trò chơi ái tình giữa
nam và nữ, là phương thức tính ái thầm kín giữa nam và nữ, chỉ cần hai bên
chấp nhận, thì không hề có vấn đề gì.”
“Nhưng, bất kỳ chuyện gì cũng có giới hạn của nó, nếu như phương thức tính ái
của các người vuợt qua giới hạn này, đó không chỉ là chuyện biến thái, mà còn
phản đạo đức, thậm chí xúc phạm đến hình luật. Ví dụ như vết roi của cô đối
với Long tiên sinh đã khiến cho tiên sinh không thể quan hệ tình dục được nữa
rồi, cô có biết hay không?”
Hác Thiến ngẩn người, sau đó phá lên cười: “Vậy sao? Ha ha ha, hay hay, đúng
là báo ứng! Đúng là ông trời có mắt! Đó chính là cái giá của việc hắn phản bội
ta! Ha ha ha.”
Long Tử Tư không nhịn được thốt lên: “Thiến Thiến, chẳng lẽ nàng hận ta đến
thế sao?”
Hác Thiến không trả lời, chỉ tiếp tục cười lớn, tiếng cười không hề có chút
khoan khoái, ngược lại nghe thập phần thê lệ.
Dương Thu Trì chờ tiếng cười của ả giảm bớt, bèn tiếp tục: “Sau đó, khi cô
phát hiện điều này không thể mang lại khoái cảm báo phục nữa, cô bắt đầu thực
hiện sự trả thù chân chính. Cô lợi dụng sự mê luyến của Đồ lão tứ đối với cô,
chỉ thị cho lão đi giết Kim Khả Oánh.”
“Đồ lão tứ vốn là một lão già gần sáu mươi cùng khốn xấu xa, thế mà có thể có
thứ quan hệ với đệ nhất mỹ nhân của Ninh quốc phủ như thế này, thì cho dù là
có nằm mộng y cũng không dám nghĩ ra. Để làm cô vui lòng, lão tôn phụng cô như
thần minh, bất kỳ yêu cầu nào của cô lão đều không dám, thậm chí không nghĩ
đến chuyện từ khước, bao gồm cả việc cô bảo lão đi giết người.”
“Lão theo dấu Kim Khả Oánh đến Quảng Đức huyện, lợi dụng Kim cô nương đi đến
chỗ hoang vắng để đi tiểu cưỡng ép cô ta. Xem ra Đồ lão tứ đối với vẻ thanh
xuân mỹ lệ của Kim Khả Oánh cô nương đã nảy sinh tà niệm. Do đó lão dùng đoãn
đao bức Kim Khả Oánh cô nương lên tầng hai của cổ tháp, muốn tiến hành hãm
hiếp Kim cô nương ở đó, không ngờ gặp phải sự phản kháng quyết liệt của Kim cô
nương. Và thế là lão đã dùng đoản đao đánh trúng trán phía trái của Kim cô
nương, khiến Kim cô nương té đập gãy lan can, rơi xuống cổ tháp. Đầu của Kim
cô nương chạm vào đá xanh lót bên dưới, nên đương trường tử vong.”
“Đồ lão tứ đem thi thể giấu đi, tránh sự tìm kiếm của nha hoàn Xuân Nha của
Kim cô nương. Tấu xảo làm sao, nhà của Long tiên sinh cũng ở gần đó. Lúc trời
tối, Đồ lão tứ đem thi thể chôn ở ruộng rau gần nhà của Long tiên sinh, sau đó
về báo lại cho cô, nhưng không nói rõ địa điểm chôn thi thể. Cô lại lần nữa
cảm giác được khoái cảm báo phục.”
Dương Thu Trì nhìn nam nhân trong mật thất, rồi quay sang Hác Thiến tiếp: “Ta
đoán rằng, Hác Thiến cô nương đến lúc này đã quen biết được vị nam nhân bên
cạnh đây, khiến cho cô cảm thấy cuộc sống đã có chỗ mới có thể ký thác. Những
ngày tháng như thế của hai người qua được khoảng một năm, nhưng đáng tiếc là
hai người kẻ ở một nơi người ở một ngã, không thể tùy lúc gặp nhau, hơn nữa, y
đã có vợ con ở nhà, khiến cho cô rất sầu muộn.”
Nam nhân kia kỳ quái nhìn Dương Thu Trì, hỏi: “Ngươi dường như biết rất nhiều
chuyện về ta?”
Dương Thu Trì không thèm lý gì đến y, tiếp tục nói: “Hác Thiến cô nương, dần
dần thứ cảm giác mới mẻ của cô đối với nam nhân này từ từ mất đi, cô vốn tạm
thời quên đi mối hận đối với Long tiên sinh, không ngờ nó dần dần chiếm cứ trở
lại đầu óc của cô.”
“Do đó cô lại tiếp tục hết lần này đến lần khác cho gọi Đồ lão tứ đến thực
hiện trò chơi trí mệnh này, một mặt thông qua hành vi phát sinh với lão già
xấu xa ấy để báo phục Long tiên sinh, một mặt thông qua việc đánh roi đạt được
khoái cảm báo thù nam nhân. Đến lúc sau này, đế khi cô càng lúc càng không cảm
thấy thỏa mãn với hình thức báo phục Long tiên sinh ấy, thì nghe được tin vợ
của Long tử tư đã mất tích từ nửa năm trước. Do đó, kế hoạch báo thù mới lại
sản sinh trong đầu cô.”
“Cô chỉ thị cho Đồ lão tứ đào xương cốt của Kim Khả Oánh ra ngay trong đêm,
sau đó khiến lão phát tán tin tức, nói bộ xương đó là của vợ Long Tử Tư. Âm
mưu của cô đã đạt được, vì quan phủ đã thật sự bắt Long Tử Tư, dùng nghiêm
hình khảo tra, bắt Long Tử Tư không chịu được phải cung khai, bị định tử tội.
Cô vô cùng cao hứng, nhưng rất tiếc cô không cao hứng được lâu, bởi vì Tống
tri huyện minh xét hiểu tận chân tơ kẽ tóc, cuối cùng phát hiện đấy là một án
oan.”
Tống tri huyện nghe lời này của Dương Thu Trì, lỗ tai nóng bừng, nhưng thấy
hắn khoa trương mình trước mặt mọi người, trong lòng vô cùng cảm kích.
Dương Thu Trì tiếp tục nói: “Tống tri huyện mang chúng tôi đến điều tra manh
mối Kim Khả Oánh cô nương bị giết, kết quả chúng tôi quậy Túy Oanh lâu tưng
bừng, khiến cho Vương đồng tri Vương đại nhân vì thế mà bị người giết, đệ đệ
của y bị bắt, rồi Ngô Tường cũng bị bắt theo, cả Ninh Quốc phủ xôn xao tưng
bừng.”
“Đồ lão tứ thấy thế không hay, muốn chạy đi xa, nhưng trong túi không tiền nên
buộc phải tìm đến cô. Nhưng đến lúc này, vị nam nhân của cô đã vừa khéo đến ở
Ninh quốc phủ. Nói cho cùng, tuy hai người trong phận nữ hoàng và nô lệ khi
diễn trò, nhưng cô thật ra rất sợ y.”
“Để tị miễn sự quấy nhiễu của Đồ lão tứ, cô cho lão bốn đĩnh bạc. Đồ lão tứ
đối với cô vẫn còn có si tâm, biết lần này bản thân đào vong không còn cơ hội
trở về cố hương, nên muốn cùng cô thực hiện trò chơi lần cuối. Do nam nhân của
cô hiện giờ đang ở Ninh Quốc phủ, rất sợ y biết được, nên cô cự tuyệt lão.”
“Nhưng Đồ lão từ mượn cớ tố cáo để uy hiếp, cô bị bức phải nghe, cùng lão diễn
lại trò đó lần nữa. Vết roi mới hình thành trên người Đồ lão tứ chính là minh
chứng cho lần du hí cuối cùng này của hai người.”
“Trước lúc rời đi, do Đồ lão tứ còn mê luyến đối với cô, nên đã cưỡng ép cỡi
trên chiếc áo lót này trên người cô.”
Nam nhân nhìn Hác Thiến chằm chằm, rống lên: “Thì ra là thế! Trước đây ta hỏi
cái áo lót đó đâu rồi, nàng cứ đáp là cũ rồi vứt đi, thì ra là do lão già gian
phu của nàng giật chạy mất! Thiến Thiến, nàng, nàng lừa ta đến khổ!”
Dương Thu Trì chợt hiểu ra, nói với nam nhân: “Xem ra chiếc áo lót này đối với
ngươi rất quan trọng, có thể là tín vật định tình của hai người. Thậm chí tín
vật này còn có một đôi, phần còn lại nhất định là mang trên người ngươi, là
một con uyên ương y như vậy, thậm chí còn có một bài từ.”
Nam nhân nhìn Dương Thu Trì trừng trừng, hỏi: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?
Sao cái gì ngươi cũng biết hết vậy?”
Dương Thu Trì cười cười: “Mấy ngày trước Hác gia chuẩn bị gả Hác Thiến cô
nương về làm tiểu thiếp cho ta. Để làm vật định tình, Hác Thiến cô nương đã
tặng cho ta một bức tự họa. Xem ra, Hác Thiến rất thích tặng đồ trong lúc định
tình.” Nói xong hắn chuyển đầu qua nhìn Long Tử Tư, hỏi: “Long tiên sinh, khi
tiên sinh và Hác Thiến cô nương định tình, cô ta có tặng cho tiên sinh cái gì
không?”
Long Tử Tư đỏ mặt gật đầu: “Tặng một cái thắt lưng thêu hoa, lúc ta li khai,
bị nàng ta giật lấy phá hỏng rồi.” Trong lời y nói có xen chút thương cảm.
Đề cập đến thắt lưng này, sắc mặt Hác Thiến biến hẳn, biến thành ôn nhu và thê
lương. Ả ngẩn ngơ nhìn Long Tử Tư, chẳng hiểu đang nghĩ gì.
Dương Thu Trì tiếp tục nói với Hác Thiến: “Đồ lão tứ đi rồi, cô suy nghĩ kỹ
cảm thấy dù sao cũng có điều không ổn. Đồ lão tứ này dám hiếp bách cô, khiến
cô cảm được sự uy hiếp cực lớn từ lão, do đó, cô quyết định sát nhân diệt
khẩu. Người trợ giúp tốt nhất để làm việc này hiện đang đứng cạnh cô. Kẻ này
là tướng lĩnh quân đội từ Kinh doanh binh ở Kinh thành, người có võ công, lại
là kẻ đến từ vùng khác, giết người xong lập tức đi ngay, thần bất tri quỷ bất
giác. Do đó, cô thuyết phục y giúp cô giết Đồ lão tứ diệt khẩu.”
Nam nhân đứng bên cạnh Hác Thiến bắt đầu run rẩy: “Sao ngươi biết chuyện của
ta?”
“Cao thiên hộ ở Thiên hộ sở của Ninh Quốc phủ cho ta biết, có một Bá tổng đến
từ Kinh doanh ở kinh thành vì một chuyện nhỏ mà ở suốt cả nửa tháng tại Ninh
quốc phủ. Kẻ đó chính là tôn giá đúng không?”
Nam nhân trợn tròn mắt ngạc nhiên, rồi nhìn vị thanh niên không quen không
biết trước mặt một cách khủng bố.
Dương Thu Trì nói tiếp: “Trong lúc các ngươi lập kế hoạch giết người diệt
khẩu, Đồ lão tứ đáng thương vẫn chìm ngập trong bi thương vì li biệt. Lão si
tình đem áo lót giấu vào trong tủ, rồi đi từ biệt một người quen thân. Người
đó chính là lão ca nữ Từ thị khổ mệnh vì già cả xuống sắc mà bị Túy Oanh lâu
đuổi cổ ra ngoài. Thật đáng thương là lão phụ nhân vô can này vì dính dáng đến
Đồ lão tứ mà cũng bị người đứng cạnh cô đây sát nhân diệt khẩu cùng một lúc.”
Dương Thu Trì nói đến đây, hai tay xòe ra: “Xong rồi, ta nói hết rồi, không
biết Hác Thiến cô nương còn có điều gì muốn biện giải?”
————o0o—————