Dương Thu Trì từ từ lần về phía trước, phát hiện mật đạo phía trước có ánh
sáng truyền tới, càng lúc càng sáng, âm thanh cũng càng lúc càng lớn. Âm thanh
của nữ rõ ràng là rất giống Hác Thiến, vừa quen vừa xa lạ, dường như là hưng
phấn quá độ mà kêu thét lên, lại dường như đang ra lệnh, rất khác biệt so với
cách nói hàng ngày. Còn thanh âm của nam thì trầm đục, không quen.
Lại bước thêm một đoạn ngắn nữa, thanh âm kia càng cao vút hơn, tiếp theo đó
họ đến một góc khuất, tiếng vọng dường như từ góc này mà ra. Dương Thu Trì kéo
Tống Vân Nhi cúi thấp người xuống. Ánh sáng từ một góc khác phản xạ trở lại,
khiến họ có thể nhìn thấy người ở bên trong. Tống tri huyện, Long Tử Tư, Hầu
Tiểu Kỳ, và còn có hai cẩm y vệ trong vai người hầu của Dương Thu Trì nữa đều
mọp người xuống chờ hiệu lệnh của hắn.
Nữ nhân bên trong cất giọng sắt bén như sói tru: “Tên súc sanh nhà ngươi,
không nghe lời chủ nhân hay sao? Đánh ngươi chết này! Đánh ngươi chết này!”
Tiếng nói ấy rất giống với Hác Thiến, nhưng so với ngày thường thì sắc bén hơn
nhiều. Ngay tiếp sau đó, tiếng roi da vun lên chạm vào da thịt nghe đen đét,
cùng tiếng rên rỉ nứt nghẹn của nam nhân.
Long Tử Tư nghe được thanh âm này toàn thân lập tức run rẩy, dường như mắc
phải thương hàn đột xuất vậy, ánh mắt phát ra những tia sáng vô cùng dị dạng.
Bộ dạng của Long Tử Tư như vậy khiến Dương Thu Trì hơi có chút kỳ quái. Nhưng
sự hiếu kỳ của hắn lúc này tập trung nhiều hơn vào phía bên trong, nên từ từ
thò đầu vào quan sát. Cái nhìn này đã khiến Dương Thu Trì giật nãy cả mình,
suýt chút nữa gây tiếng động.
Sau chỗ ngoặc là một gian mật thất có chu vi khá rộng, hai bên vách phải trái
đều dùng đá hoa cương xây thành, trên bốn góc có lổ thông hơi to bằng nắm tay
khiến cho ánh sáng dễ dàng lọt vào từ đây. Ngoài ra, trên bàn còn để thêm một
chiếc đèn, trên tường treo một bồn bếp than. Ánh sáng mặt trời, ánh đèn, và
ánh than hồng hòa quyện vào nhau tạo cho mật thất ánh lên một không khí dâm tà
quái dị.
Trong mật thất có một nữ nhân đang đứng, bắp đùi thon trắng trần trụi của nàng
ta gác hẳn lên bàn. Nhìn kỹ lại, thì ra chính là Hác Thiến.
Hác Thiến tóc dài xõa vai, gương mặt xinh xắn kiều mỹ, nhưng lúc này xen vài
phần nanh ác, hoàn toàn khác biệt với thứ đoan trang hiền thục thường ngày.
Nàng toàn thân trần trụi, trước ngực là đôi nhũ phong trắng như tuyết, cao vòi
vọi, đung đưa theo từng nhịp động tác của cơ thể. Vòng eo thon nhỏ, bờ mông
săn chắc, cặp đùi thon dài… tất tần tật mọi thứ đều hoàn mỹ.
Nhưng, giờ phút này Hác Thiến đang nắm trong tay một dây xích sắt. Một đầu của
xích sắt cột chặt vào cổ của nam nhân khôi ngô đang phục dưới đất kia. Nam
nhân cũng trần truồng như nhộng, đang nằm phục sát đất.
Miệng Hác Thiến không ngừng mắng chửi, tay phải cầm một chiếc roi da, roi da
không ngừng rít véo, đánh như mưa vào sau lưng, mông đít, đùi của nam nhân
đang quỳ dưới đất. Da thịt ở những bộ vị này của nam nhân giờ đã xuất hiện
từng vết máu tươi. Miệng y nghẹn ngào thảm thiết, nhắm chặt đôi mắt lại nhẫn
chịu từng cú quật roi của Hác Thiến, tuy nhiên gương mặt lại biểu lộ vẻ hưng
phấn dị thường.
Đang đứng ở phía sau, Tống Vân Nhi thò đầu lên xem xét, Dương Thu Trì định
ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Tống Vân Nhi kêu lên một tiếng kinh
khiếp, thu người rụt lại, thẹn đến đỏ bừng cả mặt.
Tiếng kêu kinh hãi này lập tức khiến bên trong yên tĩnh hẳn lại. Một lúc sau,
bên trong truyền ra thanh âm của nam nhân: “Ai?”
Dương Thu Trì kéo Tống Vân Nhi ra phía sau, lạnh giọng đáp: “Người bên trong
nghe đây, mau chóng mặc y phục, chúng ta là người của nha môn, đặc biệt đến
đây bắt các ngươi.”
Bên trong hoảng loạn một hồi, sau đó khi Dương Thu Trì thò đầu vào xem, thấy
hai người đã mặc xong y phục, bèn phất tay, đứng dậy định đi vào trong mật
thất. Tống Vân Nhi và Hầu Tiểu Kỳ sợ Dương Thu Trì gặp phải nguy hiểm, nên đã
chen thân xông lên trước một bước.
Chính vào lúc đó, nam nhân phía trong thét lên một tiếng lớn, tay phải múa một
thanh chủy thủ đâm thẳng vào ngực của Tống Vân Nhi, trong khi đó tay trái vẽ
ra một chưởng đánh thẳng về phía Hầu Tiểu Kỳ.
Kinh công một tiếng chói tai, Tống Vân Nhi đã nhanh như điện xẹt rút ngay
thanh đoản kiếm chặn một đao vừa đánh tới. Cùng lúc đó, chưởng trái của nam
nhân đã chạm vào chưởng đối địch của Hầu Tiểu Kỳ, phát ra một tiếng phanh,
chấn cho Hầu Tiểu Kỳ lùi phăng phăng về sau mấy bước, rồi ngã thịt nặng nề
xuống đất, đầu óc quay cuồng, một lúc sau mà chẳng động đậy được.
Tiếp theo đó là hàng loạt tiếng đinh đang vang lên trong vắt, Tống Vân Nhi đã
nhanh chóng đối địch với nam nhân nọ hơn mười mấy chiêu, sau đó ai nấy đều lui
ra, trong lòng đầy kinh ngạc. Tống Vân Nhi còn định xông lên, Dương Thu Trì
vội kêu: “Vân nhi, trước hết khoan động thủ.”
Tống Vân Nhi dừng chân lại, nhìn nam nhân giới bị. Vừa rồi hai người giao thủ
mười mấy chiêu bất phân thắng bại, nhưng Tống Vân Nhi hiểu rất rõ người này
tuy võ công chiêu thức không bằng nàng, nhưng công lực thâm hậu hơn nàng
nhiều. Dù sao thì nàng cũng chịu thiệt thòi ở chỗ tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại là
nữ nhân, trong khi đó ở nội thất này dù có chiêu thức linh xảo thế nào, nhưng
chật hẹp khó xoay sở thì cũng chả hiệu quả gì. Nàng chỉ sợ có đánh cũng thua
thiệt rất nhiều, do đó tuy có chút tự tin là sẽ thắng, nhưng phải đấu từ mấy
trăm chiêu trở lên.
Nam nhân kia biết được sự lợi hại của Tống Vân Nhi nên không dám kinh địch,
nắm chặt chủy thủ cẩn thận phòng bị.
Hác Thiến vừa thấy Dương Thu Trì liền kêu lên một tiếng cả kinh, gương mặt tức
thời đỏ hồng. Ả vẫn còn chưa biết án mưu phản của Hác gia đã bại lộ, chỉ cho
rằng Dương Thu Trì đi bắt gian, chần chờ một chút rồi đỏ mặt bảo: “Dương công
tử, ta…”
Dương Thu Trì nhìn Hác Thiến, trong lòng không biết nên nghĩ thế nào. Hiện giờ
Hác Thiến sau khi mặc quần áo đã khôi phục lại vẻ bình thường, vẫn là một cô
gái thanh thuần, mỹ lệ, lại biết thông tình đạt lý như hồi nào. Dương Thu Trì
có chút hoài nghi vừa rồi những gì mình thấy chỉ là hiện tượng hoa mắt. Chỉ có
điều, chúng nhất định là thực rồi, bởi vì từ quần áo còn chưa chỉnh tề của Hác
Thiến, hắn còn có thể thấy nhiều chỗ trắng như tuyết lộ ra ngoài.
Trong lúc kinh hoảng, Hác Thiến thậm chí còn không phát hiện cổ áo mình còn
phạch ra. Ả đang nỗ lực suy nghĩ nên giải thích như thế nào, nhưng đột nhiên
thấy Long Tử Tư đứng ở phía sau lưng Dương Thu Trì, gương mặt đột nhiên biến
thành trắng bạch, cắn chặt môi dưới.
Nam nhân kia dùng thanh âm trầm thấp hỏi: “Thiến Thiến, đây là thế nào? Bọn
chúng sao có thể tiến vào đây được?”
Hác Thiến cắn chặt môi dưới, nhìn trừng trừng Long Tử Tư, hỏi: “Là ngươi mang
họ đến đây?”
Sắc mặt Long Tử Tư tái mét, không hề hồi đáp.
Tống tri huyện cùng mọi người nghi hoặc nhìn Long Tử Tử, xem ra y và Hác Thiến
biết nhau rất rõ, hơn nữa không phải chỉ quen biết nhau suông không thôi.
Nam nhân cầm chủy thủ thấy Tống tri huyện mặc quan bào, liền hỏi: “Các ngươi
vừa rồi nói gì? Các ngươi là người ở nha môn à? Đến bắt chúng ta? Chúng ta
phạm tội gì?”
Dương Thu Trì không trả lời y, nhìn thẳng Hác Thiến, hỏi: “Hác Thiến cô nương,
Kim Khả Oánh là do cô kêu Đồ Lão tứ đi giết phải không? Đồ lão tứ sau đó cũng
bị cô kêu người giết đi diệt khẩu đúng không?”
Câu này nói ra không khỏi khiến Tống tri huyện và mọi người cả kinh, chẳng
hiểu từ đâu mà Dương Thu Trì phát biểu như thế. Chẳng lẽ, Hác Thiến này chính
là nguyên hung chân chính đằng sau vụ Bạch cốt án? Có chứng cứ hay không? Ả vì
sao lại muốn giết Kim Khả Oánh? Ả có quan hệ gì với Đồ lão tứ?
Sắc mặt của Hác Thiến càng tái nhợt, môi run run, nhưng lời nói vẫn còn giữ
được vẻ ôn nhu văn vẽ: “Dương công tử, nô gia không biết ngài đang nói gì.”
Dừng một chút, ả lại ai oán tiếp: “Dương công tử, cho dù ngài không muốn cưới
ta làm tiểu thiếp, cũng không cần dựng ra thứ tội danh này để oan uổng ta a?”
Dương Thu Trì cười lạnh: “Oan uổng cô? Cô yên tâm, một khi ta chưa chứng minh
cô phạm tội, nhất định sẽ không bắt cô đâu.”
Hác Thiến vẫn làm ra vẻ không hiểu gì, cố làm ra dáng nhẹ nhõm nhìn Dương Thu
Trì.
Dương Thu Trì nói: “Lão Đồ lão tứ hồ đồ bị người ta giết chết ở nhà kỹ nữ, sau
khi ta kiểm tra thi thể của lão, phất hiện một hiện tượng rất kỳ quái, đó là ở
sau lưng, mông đít, đùi, thậm chí dương vật của lão cũng có đầy dấu tích bị
roi đánh, hơn nữa lực lượng sử dụng khi đánh những roi này lại không lớn lắm,
lúc đó ta không hiểu nguyên nhân tại sao.”
“Sau đó, nương tử của cân ban trưởng tùy Long tiên sinh của ta trong lúc vô ý
đã tiết lộ một tin tức cho vợ ta, ta mới biết trên người Long tiên sinh thì ra
cũng có loại vết thương tương tự.” Dương Thu Trì quay sang nhìn Long Tử Tư,
“Thật xin lỗi Long tiên sinh, vì để vạch trần tội phạm, ta đành phải đem
chuyện bí mật này nói ra. Rất may là ở đây không có người ngoài.”
Long Tử Tư đỏ mặt, không dám nhìn mọi người, nhưng qua thần tình cho thấy y đã
mặc nhận điều này.
Dương Thu Trì quay lại nhìn Hác Thiến, tiếp tục nói: “Ngày ấy quý phủ thỉnh ta
cùng Long tiên sinh dự tiệc, có một chuyện khiến ta cảm thấy vô cùng kỳ quái,
đó là cô nói Long tiên sinh đã từng chỉ điểm cô về nghề vẽ, nhưng trong tiệc
rượu hai người như là kẻ chưa hề quen biết, chẳng nói với nhau một lời nào.
Đối với một vị tiên sinh đã từng chỉ điểm mình như vậy mà ngay cả một câu
khách sáo cũng không thèm nói, thật là quá bất thường, trừ phi vị tiên sinh
này đã từng có điều gì khiến cô không vui, dẫn tới chuyện không muốn nói năng
gì với y.”
“Tôi không có điều gì không phải đối với Hác Thiến cô nương cả.”
“Ta biết.” Dương Thu Trì mỉm cười, vẫn nhìn Hác Thiến chằm chằm, bổ sung thêm,
“Ta nguyên chỉ đoán mò, không dám khẳng định, bởi vì sự phỏng đoán này quá to
gan. Nhưng cho đến khi vừa rồi ta vô ý nhìn thấy hai vị thực hiện trò du hí
này, nhìn thấy vết thương trên người nam nhân kia, ta mới dám khẳng định những
gì ta đoán đều là sự thật.”
Tống Vân Nhi đỏ mặt hỏi Dương Thu Trì: “Ca, huynh đoán gì vậy?”
“Long tiên sinh đã từng cùng Hác Thiến cô nương trải qua quan hệ yêu đương. Vì
ái tình, Long tiên sinh đã chiều Hác Thiến cô nương làm cái chuyện mà nam nhân
này vừa làm lúc nãy. Nhưng lòng tự tôn của Long tiên sinh sau đó đã chiến
thắng tình cảm. Tiên sinh đã phản kháng Hác cô nương, dứt lòng li khai cô ta,
do đó đã làm cô ta nổi giận.” Dương Thu Trì quay sang hỏi Long Tử Tư, “Long
tiên sinh, án tử này tiên sinh là nhân chứng, tuy có quan hệ trực tiếp đến
chuyện kín đáo và tế nhi của tiên sinh, nhưng vì bắt được tội phạm, vì báo thù
cho Kim Khả Oánh cô nương, tiên sinh phải đứng ra làm nhân chứng.”
Long Tử Tư cả kinh hỏi: “Thiếu gia, chẳng lẽ Khả Oánh thật sự bị Hác Thiến sai
Đồ lão tứ đi giết hay sao?”
“Tiên sinh hãy trả lời câu hỏi của ta trước, và nhất định phải nói thật, còn
về câu hỏi vừa nêu của tiên sinh, tiếp ngay sau đây tiên sinh tự sẽ có đáp
án.”
Vừa đề cập đến Kim Khả Oánh, mắt Long Tử Tử lập tức chuyển thành đỏ hồng, gật
gật đầu đáp: “Đúng vậy, thiếu gia đoán không sai chút nào, trước khi biết Kim
Khả Oánh cô nương, ta đã từng là hảo bằng hữu của Hác Dịch Phong, thường đến
nhà Hác gia, biết được Hác Thiến cô nương, rồi yêu cô ta, dạy cô ta làm thơ vẽ
tranh, cuối cùng rồi chúng tôi phát sinh… phát sinh quan hệ như vợ chồng.
Nàng ấy mang tôi vào gian mật thất này, cầu khẩn tôi để nàng ấy dùng roi….,
lại còn khiến tôi…., lúc ấy tôi rất yêu nàng ấy, nên đã đáp ứng.”
Sau đó, tôi quen biết Kim Khả Oánh cô nương, càng lúc càng phản cảm đối với
thứ hành vi này của Hác Thiến. Cuối cùng, chúng tôi cãi nhau một trận, tôi từ
đó li khai…”
Trong quá trình Long Tử Tư thuật lại mọi chuyện, mặt Hác Thiến lúc hồng lúc
bạch, từ từ nhướn phát đôi mày. Khi ả nghe đến danh từ Kim Khả Oánh, từ thì
mắt hạnh trợn tròn, nhìn Long Tử Tư chằm chằm kêu lên the thé: “Con tiện nhân
đó chẳng còn điểm nào đáng ti tiện hơn, ngươi nói coi, ả có gì hay nào? Ta có
gì sánh không bằng ả? Ngươi nói, ngươi nói coi!” Thanh âm the thé bén nhọn vô
cùng, khiến mọi người như ù xé cả màng nhĩ.
Long Tử Tư đáp: “Nàng ấy tuy là gái thanh lâu, nhưng khi ở cùng ta rất khoái
lạc. Nàng ấy tuyệt không yêu cầu ta làm chuyên khiến người ta chán ghét đó.
Khi ở cùng nàng ấy, ta mới cảm nhận mình vẫn còn là một con người bình
thường.”
“Ngươi nói bậy! Lúc đó ngươi sao lại bò dưới đất học đòi chó kêu? Hử? Ngươi vì
sao lại giống như chó bò lại liếm ngón chân ta thế? Hử? Ngươi vì sao lại khổ
ải yêu cầu ta dùng roi đánh ngươi? Hử?…”
“Đừng nói nữa…!” Long Tử Tư rít lên, run giọng thét, “Đó đều là cô bức tôi!”
“Ngươi nói cái cứt gì vậy!” Hác Thiến cũng lồng lộn lên, “Ta sao có thể bức
ngươi được? Ngươi chạy tới nhà ta cũng là do ta bức ngươi hay sao? Lúc ăn cơm
sao ngươi dùng chân chọc phá ta, đó là ta bức ngươi đấy phỏng? Lúc chúng ta
mặn nồng bên nhau, ngươi vì sao lại cầu ta đến căn mật thất này, là ta bức
ngươi hay sao?” Tâm tình của Hác Thiến phi thường kích động, những lời vừa rồi
được nói ra với thanh âm gần như xé rách lỗ tai mọi người.
Long Tử Tư giống như người bị đánh một gậy vào đầu, bần thần quay cuồng, chỉ
biết đỏ mặt lí nhí đáp: “Dù gì, dù gì ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, ta
chỉ muốn ở cùng Khả Oánh cô nương.”
“Ha ha ha…! Khả Oánh cô nương, cút mẹ nó đi! Một thứ tài hèn, ti tiện xấu xa
không đáng mặt! Thế mà ngươi lại vì thứ giày rách đó đá ta, được, ta để cho
ngươi đá! Ta không có được ngươi, thì ả cùng đừng hòng có được ngươi! Nó là
thứ gì mà dám cướp nam nhân của ta? Ha ha ha! Đến cướp đi a! Xuống âm tào địa
phủ mà cướp a! Ha ha ha!” Tinh thần của Hác Thiến đã bắt đầu có biểu hiện thất
thường, phá giọng cười lớn, tiếng cười tràn đầy vẻ đắc ý và khoái cảm phục
cừu.
Ngày thường, Hác Thiến gây cho người ta ấn tượng đoan trang, hiền thục, lại
đầy tài hoa. Nhưng hiện giờ, nàng lén cùng nam nhân tư tình, đang thử trò chơi
tình dục biến thái là thế mà bị người ta bắt ngay tại trận, hơn nữa lại còn bị
người đàn ông mà nàng chuẩn bị gả về để làm tiểu thiếp bắt ngay tại trận! Chỉ
nội điều này đã làm nàng không còn mặt mũi nào nữa, thậm chí đã hủy luôn phòng
tuyến nhân cách cuối cùng của nàng. Cho đến khi chuyện tư tình giữa nàng và
Long Tử Tư bị bại lộ, khiến cho chiếc mạng che mặt cuối cùng của nàng bị xóe
toạt ra, khiến mọi sự tự tôn trong con người Hác Thiến bị đạp xuống dưới chân
một cách vô tình. Tinh thần bị thứ xung kích mạnh mẽ như thế này, khiến Hác
Thiên không còn cố kỵ gì nữa, gào rú định phát tác tới nơi.
Dương Thu Trì không nói gì, im lặng chờ ả ta cười xong, mới lên tiếng: “Cô
hiện giờ thừa nhận đã sai khiến Đồ lão tứ giết Kim Khả Oánh cô nương rồi sao?”
Sau khi Hác Thiến phát tác một hơi một hồi, từ từ bình tĩnh trở lại, phát hiện
những lời nói vừa rồi vô cùng thất thố, nhưng vẫn cố cưỡng từ đoạt lý: “Ta
nhân cái gì nào? Ta không biết Đồ lão tứ, làm sao sai khiến lão? Ngươi bằng
vào cái gì mà nói ta sai khiến Đồ lão tứ?”
Tống tri huyện và mọi người vừa rồi đã nghe trong lời Hác Thiến có thừa nhận
giết chết Kim Khả Oánh, nhưng ả hiện giờ lại trở mặt, không khỏi bất lực nhìn
Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì không hề gấp, nhìn Hác Thiến chăm chú, bảo: “Xem ra Hác cô nương
rất hay quên. Như thế này vậy, ta sẽ giúp cô nhớ lại đôi điều.” Hắc rút từ
trong người ra chiếc áo lót nhỏ màu hồng, từ từ mở ra, “Hác Thiến cô nương,
còn nhớ cái áo lót này không?”
Hác Thiến vừa thấy cái áo lót đó, khẽ hô lên một tiếng, sắc mặt tức thời tái
nhợt. Nam nhân ấy chợt hỏi: “Ngươi vì sao lại có áo lót của Thiến Thiến?
Chuyện này là thế nào?”
————o0o—————