Tống Vân Nhi và Tống tri huyện ngồi ngẩn ra trong đại sảnh. Tống Tình là cháu
của Tống tri huyện, nhưng giờ phút này họ không những lo cho Tống Tình, mà là
lo cho bản thân nhiều hơn. Tống Tình tham gia vào vụ mưu phản của Kiến Văn dư
đảng, đây là trọng tội tru di cửu tộc. Tuy vừa rồi Dương Thu Trì đã nói họ
không bị liên lụy, nhưng một khi khói bụi trần ai chưa dứt, ai có thể nói rõ
kết quả thế nào.
Long Tử Tư cũng ngồi ngẩn ra một bên, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, không hiểu
là đang nghĩ gì.
Hầu Tiểu Kỳ cùng bốn cẩm y vệ trong vai người hầu khác không dám quấy nhiễu
dòng suy nghĩ của họ, ngồi im lặng một bên, lặng lẽ uống trà.
Căn phòng im phăng phắc, chỉ rộn lên đôi chút khi Dương Thu Trì từ ngoài trở
về.
Tống Vân Nhi đứng dậy đón, định hỏi tình hình Tống Tình như thế nào. Tống Tình
dù sao cũng là đường tỷ của nàng, thời gian gần đây hai người đối xử với nhau
rất hợp. Chỉ có điều câu hỏi này rất khó thốt nên lời, vì nàng biết Dương Thu
Trì thích Tống Tình vô cùng, giờ phút này lòng hắn nhất định cũng rất khó
chịu, hỏi lên càng làm chạm đến vết thương trong nội tâm của hắn.
Dương Thu Trì ngồi xuống, khẽ nói với Tống tri huyện: “Bá phụ, cháu đã thả
Tống Tình đi rồi.”
Tống tri huyện và Tống Vân Nhi đều mở to mắt nhìn hắn. Tuy họ đều đoán rất có
thể Dương Thu Trì có khả năng sẽ làm như vậy, nhưng khi thực sự biết hắn đã
làm thế rồi, nhân vì không biết thân phận chân chính của hắn, không biết Dương
Thu Trì có đến chín phần mười thoát tội chết, nên lòng vô cùng lo lắng.
Long Tử Tư bước đến ngồi xuống cạnh Dương Thu Trì, định nói gì đó nhưng lại
thôi. Dương Thu Trì hơi kỳ quái, hỏi: “Long tiên sinh có chuyện gì sao?”
Long Tử Tư ngẫm nghĩ, dường như cuối cùng hạ quyết tâm cực lớn, mới mở lời:
“Thiếu gia, tôi biết có một chỗ đại tiểu thư của Hác gia rất có khả năng trốn
ở đó.”
“Cái gì?” Dương Thu Trì cả kinh, “Vừa rồi sao tiên sinh không nói?”
“Tôi…. tôi….” Long Tử Tư đỏ bừng mặt, ấp úng không nên lời.
Dương Thu Trì vội hỏi: “Ả ở chỗ nào?”
Long Tử Tư hạ giọng đáp: “Ở trong trạch viên của Hác gia, trong phòng Hác
Thiến.”
“Không đúng, Ngưu bách hộ có nói qua là đã điều tra kỹ phòng này nhưng không
phát hiện được ai.”
“Trong phòng đó có cơ quan, rất kín đáo, người ngoài không biết được đâu. Ả có
thể đã trốn trong mật thất phía sau cơ quan đó.”
Dương Thu Trì đứng phắt dậy: “Mau dẫn chúng ta tới đó.” Xong quay lại bảo Hầu
Tiểu Kỳ: “Ngươi phái một người đi thông tri cho Ngưu bách hộ, nhờ y mang cẩm y
vệ đến trạch viện của Hác gia, phòng của Hác Thiến ngay.
Chúng ta đến đó trước, đề phòng Hác Thiến đào tẩu.”
Hầu Tiểu Kỳ vâng dạ, phái người đi thông tri ngay.
Dương Thu Trì cùng mọi người rời ngay dịch sở, kéo rốc đến phòng của Hác Thiến
trong đại viện của Hác gia.
Phòng của Hác Thiến quả là một khuê phòng, trên tường treo đầy các bức tự họa
của cổ nhân, vừa nhìn là đã biết của bậc danh gia. Trên bàn bày đầy nghiên
mực, còn có một bức họa hoa điểu mới vẽ được một phần, trên giường bày một giỏ
trúc đựng đồ nữ công, cạnh hai song cửa sổ có treo một chiếc cổ cầm và một cái
ghế gỗ nhuốm màu hoài cổ, trên vẫn còn một bản cờ đang bày dở, cạnh đó có một
lò hương nhỏ rất tinh trí.
Dương Thu Trì có chút cảm thán. Hác Thiến xinh đẹp như hoa, cầm kỳ thi họa
không thứ nào không thông, là một tài nữ điển hình, nếu không phải là con gái
nhà họ Hác, không tham gia mưu phản án của Hác gia, xem ra quả là điều tuyệt
diệu.
Dương Thu Trì hỏi Long Tử Tư cơ quan ở đâu. Long Tử Tử bước đến trước bản cờ,
cầm chặt hai bên bàn cờ thật nặng, xoay theo chiều ngược lại nửa vòng. Lập
tức, họ chợt nghe tiếng động nhẹ vang lên từ bên tường. Long Tử Tư bước lại về
phía đó, dụng lực đẩy mạnh, tường chuyển động rồi mở toát ra, nguyên đó là một
cửa bí mật nhỏ hẹp. Tường bao thì ra dày đến hai xích, toàn do đá hoa cương
tạo thành. Trong mật đạo tối hun hút, không nhìn rõ được điều gì.
“Long tiên sinh, ông sao lại quen thuộc các cơ quan trong khuê phòng của Hác
Thiến cô nương quá vậy?” Dương Thu Trì cười hỏi.
Long Tử Tư đỏ mặt, không trả lời.
Chờ một chút, Dương Thu Trì thấy Ngưu bách hộ chưa tới, cảm thấy rất sốt ruột.
Hầu Tiểu Kỳ nói: “Thiếu gia, chúng ta tiến vào bắt Hác Thiến ra, ả là một cô
nương, trong khi chúng ta có nhiều người thế này.”
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý với kiến nghị của Hầu Tiểu Kỳ, hỏi
Long Tử Tư: “Bên trong có cơ quan không?”
“Không có.” Long Tử Tư khẳng định, nhưng suy đi nghĩ lại rồi bổ xung: “Trước
đây thì không.”
Xem ra, vị Long Tử Tư này trước đây đã từng tiến vào căn mật thất này, thậm
chí không phải chỉ một lần. Nhưng mà không biết vì sao Dương Thu Trì lại không
hề ngạc nhiên đối với việc Long Tư Tư biết được điểm bí mật này của Hác Thiến.
Dương Thu Trì chậm bước tiến vào trong, Tống Vấn Nhi kéo hắn lại: “Ca! Để muội
tiến vào trước.” Rồi không chờ hắn đáp lời, giành bước vào mật thất trước,
Dương Thu Trì cùng mọi người buộc phải lần theo sau.
Trong mật đạo rất tối, rất hẹp, Dương Thu Trì cùng mọi người mượn ánh sáng từ
ngoài chiếu vào để lần vào trong. Nhưng khi vào trong không xa mấy, họ đã nghe
phía sau có tiếng động, quay lại thì thấy ánh sáng chiếu vào từ cửa càng lúc
càng ít, liền cả kinh kêu lên: “Cửa…!”
Lời chưa dứt, mật đạo đã tối đen. Cửa ngầm đã tự động đóng chặt lại.
Dương Thu Trì vội hỏi: “Long tiên sinh, đây là thế nào?”
“Tôi, tôi cũng không biết a.” Thanh âm của Long Tử Tư hơi run rẩy.
“Mau mở cửa ra!” Dương Thu Trì thấp giọng bảo.
“Tôi, tôi cũng không biết làm sao mở ra từ bên trong! Tôi chưa từng mở ra từ
phía này, đều là ả…” Nói đến đây, y ngưng bặt.
Trong mật đạo tối đen, cho dù đưa tay lên sát mắt cũng không thấy ngón tay,
Tống Vấn Nhi hơi hoảng. Con gái thường sợ bóng đêm, cho dù là người có võ công
cũng không thể tỵ miễn. Tống Vân Nhi quay đầu lại, sờ soạng nắm chặt tay Dương
Thu Trì, run giọng hỏi: “Ca, làm sao bây giờ?”
Dương Thu Trì cũng sờ soạng nắm tay nàng, dịu giọng bảo: “Đừng sợ, Vân nhi, có
ca ca ở đây, không có chuyện gì đâu.”
Kỳ thật, Dương Thu Trì đột nhiên bị giam trong mật thất, không khỏi có phần
khẩn trương. Mật thất ẩn bí như vậy, một khi bị đóng lại, Ngưu bách hộ cho dù
có vào tìm kiếm tử tế, cũng khó có thể phát hiện cơ quan mở mật thất này.
Dương Thu Trì đưa một cánh tay sờ sờ vách tường của mật đạo, phát hiện nó quả
nhiên được làm từ thứ đá hoa cương, không khỏi cảm thấy lòng trầm xuống. Với
vách đá này, cho dù là có công cụ, cũng khó mà làm vỡ được vài mảnh. Hắn hỏi:
“Mọi người ai có đá lửa?”
Không ai đáp lời, bởi vì ban ngày ban mặt như thế này ai lại mang theo thứ đó?
Thực ra nó nặng chình chịch, chẳng mấy ai thích mang theo người cả.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiến lên, hy vọng Hác Thiến trốn ở trong
đó. Ả ta nhất định biết làm cách nào để mở cửa ngầm từ bên trong, hoặc là ít
nhất cũng tìm được đường ra nào khác.
Tống Vân Nhi không sợ địch nhân, nhưng lại sợ bóng tối, nên không dám đi đầu
nữa. Dương Thu Trì lách qua người nàng đi trước, lại kéo tay nàng theo, sờ
soạng lần tới trước.
————o0o—————