Nạp Thiếp Ký – Chương 117: Đồ lão tứ bị giết – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 117: Đồ lão tứ bị giết

Nhưng vị Hác viên ngoại này là một thương nhân. Minh triều trọng nông khinh
thương, thương nhân tuy có tiền, nhưng địa vị xã hội thấp kém. Còn bản thân
hắn, loại trừ thân phận đặc sứ của cẩm y vệ chỉ huy sứ hiện giờ không thể thổ
lộ, thì có thể nói là một đại địa chủ có toàn bộ nhà cửa và điền sản của Hạ
lão gia tử ở Hạ gia thôn, là một trong các sở trưởng của Quảng Đức huyện (tuy
chỉ được quan huyện chỉ định mà thôi), do đó dù tiền của nhà hắn không thể so
với Hác gia, nhưng địa vị xã hội cao hơn lão nhiều, con gái của lão gả cho hắn
làm tiểu thiếp có thể được xem là chẳng thua thiệt gì. Hơn nữa, nàng Hác Thiến
này ở Minh triều có thể được coi là một lão cô nương (con gái già, ế chồng),
không chịu gả đi nữa thì chẳng mấy chốc coi như không ai thèm cưới.

Chuyện nạp thiếp không như cưới vợ, không cần lệnh của mẹ cha hay mối mai gì,
“Thiếp thông mãi mại” (Lấy thiếp thông qua mua bán), nạp thiếp giống như mua
một món đồ vật, hai bên thuận mua vừa bán thì coi như xong, do đó về mặt lý
luận thì hắn không nhất thiết phải xin ý kiến của Dương mẫu. Nhưng mà, nếu
không thông qua ý kiến của họ, lòng Dương Thu Trì không yên tâm, đặc biệt là
Phùng Tiểu Tuyết, nếu không hỏi ý nàng mà mang tiểu lão bà về nhà, thì… có
lẽ nàng sẽ chẳng nói gì, nhưng lòng hắn nhất định không yên.

Dương Thu Trì còn chưa đáp lời, Hác Dịch Phong đã đoán ra ý hắn, cười tiếp:
“Dương huynh đài có phải là muốn về nhà thương lượng với lệnh từ và tẩu tẩu ở
nhà không? Đó là chuyện nên làm.” Tiếp đó y thở dài, “Rất tiếc tiểu đệ tang kỳ
chưa mãn, nếu không hôn sự của tiểu đề nhất định cùng một lúc với huynh đài,
hẳn là náo nhiệt lắm!”

Cái gì? Đầu Dương Thu Trì phảng phất như bị giáng một gậy. Tên Hác Dịch Phong
này muốn làm đám cưới một lúc với mình? Như vậy có thể nói y muốn cùng thành
hôn với Tống Tình? Chẳng lẽ y không biết Tống Tình và mình sáp lại với nhau?
Không đúng, tối qua mình và Tống Tình mặn nồng chan chứa, có đui cũng nhìn
được. Như vậy là có ý tứ gì đây? Tẩu mã hoán tướng (Thay đổi ê-kíp) sao? Hèn
gì tự nhiên có chuyện may mắn đến như vậy. Cả nhà tên Hác Dịch Phong này nhất
định là nhìn thấy rõ Tống Tình thích mình, nhưng không dám công nhiên đối
kháng, nên mới xuất ra chiêu này. Dùng tỷ tỷ đổi con dâu, và lời Hác Dịch
Phong vừa rồi rõ ràng ám chỉ: ta dâng bà chị này cho ngươi, ngươi đừng có mà
đi cướp vợ của ta nghe.

Ối trời! Vậy thành cái thể thống gì chứ? Một tràng giao dịch? Sắc mặt Dương
Thu Trì thoắt cái biến hẳn. Tuy Hác Thiến đích xác thập phần ưu tú, làm tiểu
thiếp của hắn không có điểm nào không hay, nhưng Tống Tình và hắn tương thân
tương ái, đã kết thành mối tình sâu đậm, làm sao có thể trao đổi tình cảm được
chứ? Tuy Tống Tình là con gái nhà quan, và gia đình nàng không nhất định phải
nguyện ý gả nàng cho hắn để làm thiếp, nhưng đó lại là một chuyện khác.

Dương Thu Trì thầm nghĩ, cô Hác Thiến này có thể cưới được thì hay (cho dù là
quơ đủa cả nắm con gái và con dâu tương lai của người ta), cưới không được thì
đó là thiên ý. Tuyệt không thể đem tình cảm của mình ra làm thứ để giao dịch,
đừng nói gì Hác Thiến, cho dù Thường Nga trên trời cũng không được! Nhưng hắn
chợt nghĩ lại, nếu quả thật Thường Nga trên thiên cung hạ phàm, hắn có chịu
làm hay không? Cái đó cần phải suy nghĩ lại. Nhưng mà, nghĩ thế để làm gì?
Thường Nga căn bản chẳng có, làm gì có chuyện hạ phàm?

Cả nhà Hác Dịch Phong thấy gương mặt Dương Thu Trì âm tình bất định, nhất thời
không biết nói sao cho ổn.

Đầu óc của Dương Thu Trì xoay chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nghĩ thông
những mặt lợi và hại trong chuyện này. Giao dịch thì tuyệt đối miễn bàn, chỉ
có điều không thể cự tuyệt thẳng, như vậy thì mặt mũi cô nương người ta còn gì
nữa. Tình hình hiện tại xem ra phải nhanh chóng khiến Tống Tình thối hôn,
tránh đêm dài lắm mộng. Hiện giờ bọn họ giả đui giả điếc, thì hắn cũng không
thể đem quan hệ giữa hắn và Tống Tình nói rõ ra, miễn cho hai bên cùng ngượng,
chờ đến thời khắc thối hôn, bọn họ tự nhiên sẽ biết. Một khi cuộc hôn nhân này
được bãi bỏ, Hác gia sẽ không đem con gái gả cho hắn, và coi như cũng tự nhiên
bãi bỏ theo.

Nghĩ vậy, Dương Thu Trì cười cười: “Đa tạ Hác lão gia ưu ái, tại hạ thụ sủng
mà kinh à, nhưng lão mẫu còn ở nhà, chuyện này cần phải về bẩm báo lại với
người, nhận được sự cho phép của lão nhân gia mới được, hơn nữa còn phải hỏi
tiện nội nữa.”

Hác viên ngoại khe khẽ thở dài, cười đáp: “Đương nhiên, điều đó là đương
nhiên. Vậy lão hủ chờ tin tốt lành vậy!”

Dương Thu Trì thầm nghĩ, Tống Tình thích mình như thế, chuyện thối hôn là chắc
ăn như bắp rồi, cái các người chờ chỉ sợ là tin “thối hôn” mà thôi.

Đến lúc này, Hác Thiến được nha hoàn đỡ quay trở lại bàn tiệc, không biết có
uống nước ô mai hay không mà mặt so với lúc đi còn đỏ hồng hơn, lại thêm vẻ
ngượng ngùng mắc cỡ nữa. Chẳng lẽ nàng ta ở phía sau nghe lén mọi người nói
chuyện? Chợt nghĩ đến chuyện cự tuyệt lời đề thân của họ, lòng Dương Thu Trì
có chút ray rứt không yên.

Tửu yến kết thúc thì đã xế chiều, bức vẽ của Hác Thiến đã bao bọc hoàn tất.
Dương Thu Trì và Long Tử Tư vừa định cáo từ li khai, ngoài cửa chợt có một gia
đinh gấp gáp chạy vào báo rằng tri phủ nha môn cho người đến mời Dương Thu Trì
khẩn cấp quay về, có chuyện cần kíp.

Dương Thu Trì nghe vậy, lập tức cùng Long Tử Tư trở lại nha môn.

Chu tri phủ và mọi người đã chờ sẵn ở đó, báo cho Dương Thu Trì biết là ở một
phòng bằng gạch sống (phơi nắng không nung) ở khu bần dân phía Tây thành đã
phát hiện được thi thể của Đồ lão tứ, là do người ta giết chết, ngoài ra còn
có một thi thể của nữ nhân.

Lại giết người diệt khẩu? Lòng Dương Thu Trì chợt lạnh, lập tức đến ngay hiện
trường.

————o0o————-

Khu bần dân phía tây thành. Hiện trường Đồ lão tứ bị giết nằm trong một khu
vườn nhỏ. Các bộ khoái của nha môn Ninh Quốc phủ đã phong tỏa khu vườn này, ở
vòng ngoài đứng chật lão bá tánh đang tò mò xem náo nhiệt. Vài bộ khoái đang
sang những nhà kế bên điều tra tuân vấn.

Phụ trách hiện trường là một bộ đầu ngày hôm bội phục Dương Thu Trì đến rạp
đầu xuống đất. Thấy Chu tri phủ, Dương Thu Trì và mọi người đến, y nhanh chóng
đến khom người thi lễ, thưa: “Đồ lão tứ và một nữ nhân ở trong phòng, ngực của
hai người đều bị đâm một đao, đã chết rồi. Hiện giờ đã tra rõ, nữ nhân bị chết
là Hứa thị, bốn mươi lăm tuổi, nguyên là người ở Túy Oanh lâu, sau khi lớn
tuổi bị tú bà loại thải, không còn biện pháp nào nên thuê phòng ở đây để tiếp
khách. Nhưng cũng không có mấy khách đến viếng, chủ yếu là tiếp các con buôn
hay tiểu tốt kiếm chút tiền còm sống qua ngày mà thôi. Đồ lão tứ này rất có
thể là đến chơi cho vui, không ngờ hai người cùng mất mạng.”

Dương Thu Trì hỏi: “Các ngươi đã tiến hành điều tra đối với các nhà hàng xóm
quanh đây chưa?”

“Điều tra gần hết rồi.”

“Vậy có hỏi được lần cuối thấy nữ nhân này là lúc nào không?”

“Hỏi rồi, được đáp là chiều hôm kia, hàng xóm nói cô ta vừa làm sạch đế hài
vừa nói chuyện phiếm với lân cư, sau đó còn mượn gạo của nhà hàng xóm nữa.
Nhưng suốt ngày hôm qua không thấy cô ta đâu, cửa cũng đóng chặt, lân cư không
biết họ làm gì, và cũng không ai gõ cửa tra hỏi.”

“Lân cư có nghe tiếng động gì bất thường hay tiếng kêu cứu không?” Dương Thu
Trì nhìn tả nhìn hữu, các nhà hàng xóm liền kề nhau, tuy đều cách nhau bằng
một bức tường thấp, nhưng với khoảng cách gần như thế, có tiếng động hay hô
hoán gì thì đều nghe thấy được hết.

Bộ đầu nói: “Chúng tôi hỏi rồi, nhà hàng xóm hai bên đều không nghe tiếng động
gì đặc biệt, càng không nghe tiếng kêu khóc gì.”

“Có hỏi bọn họ có thấy người lạ nào có hình dáng cử chỉ khả nghi hay không?”

“Điều này cũng đã hỏi rồi, đều nói là không có,” Bộ đầu đồng tình đáp: “Lân cư
còn nói, cô Hứa thị này tuổi đã lớn rồi, làm cái nghề này nhiều năm nữa, nên
nhan sắc và thân thể đều không còn như trước, nên mấy ngày mới có một khách.
Nghe nói Đồ lão đầu là khách thường xuyên, lân cư đều nhận ra y.”

Dương Thu Trì gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến bộ bạch cốt có vết thương ở
xương thái dương mé bên phải, bèn tiện thể hỏi: “Ngươi đi hỏi xem Đồ lão tứ
này có phải là người thuận tay trái không?”

Bộ đầu cảm thấy hơi bất ngờ, không hiểu Dương Thu Trì vì sao lại muốn biết
điều này. Nhưng y không dám nhiều chuyện, vâng dạ đi ngay. Chẳng mấy lúc sao,
y quay lại mừng rỡ thưa: “Dương đại nhân, ngài quả là chân thần a, vị Đồ lão
tứ này là người thuận tay trái, có đến mấy người hàng xóm đều nói như vậy.”

Dương Thu Trì thầm nghĩ, cái quỷ gì đầu mà thần với yêu, từ vết thương trên
xương đầu của Kim Khả Oánh mà phán đoán ra thôi mà.

Nếu như Đồ lão tứ là người thuận tay trái, thì rõ ràng là hợp với tình huống
kiểm tra thi thể. Lưu Bưu lại chứng minh tờ giấy nợ đó chính là do Lưu Bưu đưa
cho Đồ lão tứ. Như vậy có thể nói, Đồ lão tứ rất có khả năng là người giết
chết Kim Khả Oánh rồi chôn xác ở vườn rau. Rất tiếc là hiện giờ y đã chết rồi.
Vì sao y muốn giết Kim Khả Oánh, có phải là có người chủ mưu đứng ở sau lưng?
Chuyện này hiện giờ không có cách gì điều tra nữa rồi.

Hung thủ thực sự đứng sau lưng này sao lại biết ta muốn tìm Đồ lão tứ? Dương
Thu Trì lập tức minh bạch, đám người hắn đã như cơn cuồng phong truy tìm đầu
mối hung thủ giết Kim Khả Oánh ở Ninh Quốc phủ này, dẫn đến đại náo Túy Oanh
lâu, ngay cả Vương đồng tri cũng liên lụy bị đệ đệ giết chết. Chuyện như vậy
nhất định đã sớm truyền khắp Ninh Quốc phủ. Hung thủ thực sự nhất định đã
biết, sợ bị lần ra manh mối, vì thế nên giết hung thủ trực tiếp – Đồ lão tứ –
để diệt khẩu.

Dương Thu Trì lại hỏi bộ đầu: “Ai là người phát hiện chuyện này sớm nhất?”

Bộ đầu còn chưa nói gì, một lão già ở phía sau đã lên tiếng: “Đại nhân, là lão
phu phát hiện sớm nhất.”

Lão đầu này khoảng sáu chục tuổi, mặt mày đầy nếp nhăn, mặc một bộ đoản sam
bằng vải bố đen nhăn nhúm, nhìn rất dơ bẩn, ở eo cột một sợi dây lưng không rõ
màu sắc, đeo trên đó một cái tẩu thuốc bằng gốm.

Dương Thu Trì hỏi: “Ngươi kể lại xem sao.”

“Vâng, lão gia,” lão hán cung cung kính kính hồi đáp, “Hôm qua tôi làm công
nhật một ngày cho Duyệt Lai tiểu lâu, được chút tiền công, mua gạo xong còn dư
lại một ít, trưa nay bèn đi ra uống chút rượu, sau đó chuẩn bị đến đây tìm
vui, không ngờ…! Tôi già cả gần đất xa trời rồi, ở một mình cô đơn lắm a.”

“Tôi vừa gõ cửa, liền phát hiện cửa không cài then, bèn đẩy cửa tiến vào, thì
đã thấy hai người đã chết ở trên bục sưởi (Chú: Nguyên văn: chữ Kháng 匟 chính
là cái bục để ngủ của người Trung quốc ở miền bắc, trong bục có ụ đốt lửa để
sưởi ấm vào mùa lạnh). Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài, thiệt là từng tuổi này,
chuyện sống chuyện chết gì cũng thấy hết rồi, thế mà vô cùng kinh hoảng, vội
vã chạy đi báo lý chánh. Sau đó, bộ khoái nhanh chóng đến nơi.”

Hỏi xong, đã đến lúc khám nghiệm hiện trường. Chu tri phủ bảo: “Dương công tử,
hiện trường án mạng này phiền công tử nhọc công khám tra a, thi cách sau khi
làm xong cứ giao cho ngỗ tác ghi lại là được.”

“Tuân lệnh!” Dương Thu Trì cúi người đáp.

Dương Thu Trì tiến vào đứng trước cửa phòng, trước hết quan sát sơ qua một
vòng, thấy phòng này rất giống với phòng cũ của hắn trước kia: cùng một loại
gạch sống, ở ngoài có hai gian, ở giữa có thông đạo.

Trước hết, hắn quan sát kỹ cửa chính. Đây là một cửa có hai cánh, cánh cửa sơn
nhiều màu loang lổ, vô cùng cũ kỹ. Bên trong cửa then cài méo lệch qua một
bên, nhớ vị trí của then cài này, Dương Thu Trì nhẹ kéo chốt cửa lên, quan sát
cẩn thận, thấy then cài hơi hướng về bên ngoài, có vài vết xước nhỏ dưới đó
thu hút sự chú ý của hắn. Nhưng vết xước này có cự li tương đối đều nhau,
chính là do một bên cánh cửa hơi xệ xuống tạo ra. Các vết xước này rất rõ,
thời gian lưu lại xem ra không lâu.

Dương Thu Trì lại nhẹ khép hai cánh cửa lại, quan sát một hồi, phát hiện hai
cánh cửa khép lại không kín, có một kẻ hở, theo tình huống vừa rồi mà phân
tích, hung thủ có khả năng dùng vật sắc bén lách qua khe cửa, gạt chốt ở bên
trong, sau đó tiềm nhập vào phòng hành hung.

Hắn không hề gấp gáp tiến vào phòng, mà ngồi xuống quan sát mặt đất thật kỹ.
Ánh sáng trong phòng khá tối, nhìn không được rõ lắm, trên mặt đất lại đầy dấu
chân, lại không hề rõ ràng, ẩn ẩn ước ước, như có như không.

Nếu như dụng cụ lấy tĩnh điện của hắn để trên xe đa dụng không bị phá hỏng,
thì việc phát hiện dấu chân bị bụi phủ mờ hoặc là dấu chân vô nhan vô sắc sẽ
vô cùng hữu hiệu, có thể giúp tìm kiếm trên hiện trường cực lớn, lại có thể
phát hiện và sao lưu dấu chân. Sau khi rút ra được dấu chân rồi, bước tiếp
theo là đem so sánh với các dấu chân để lại chung quanh người chết lúc xảy ra
án mạng. Ví dụ, lão hán đi báo án rõ ràng là không thể để lại dấu ấn trong
thời gian nạn nhân tắt thở được. Như vậy, có thể loại trừ và thu hẹp phạm vi
nghi phạm thông qua việc lấy dấu chân này.

Cẩn thận tránh những dấu chân ở bên ngoài, Dương Thu Trì bước đến đường thông
giữa nhà, thò đầu vào trong xem xét, thấy cửa sở cũng làm bằng gạch sống, mền
gối bị cuốn loạn sang một bên trên bục ngủ, nhiễm đầy máu đỏ, trên đó có hai
thi thể, toàn thân đều là huyết, trên mặt đất có một vũng máu, ngoài ra còn có
những dấu máu do việc phun ra tạo thành. Trên tường và trên bục hiện đầy dấu
lau máu.

Dương Thu Trì cúi người xuống nhìn mặt đất xem có dấu vết gì không, nhanh
chóng phát hiện dấu giày lộn xộn nhưng đồng dạng với ngoài cửa trước, và cũng
vô cùng mơ hồ. Dương Thu Trì cẩn thận tránh né dấu giầy, đứng ở một bên quan
sát hai thi thể trước.

Người chết là một nam một nữ, nam xem ra là Đồ lão tứ, bộ dạng sắp sửa sáu
chục tuổi, năm ngửa ra trên bục ngủ, một tay nắm chặt lấy bục, phần thân phía
dưới còn ở trong mền, thân thể ốm o như que củi hoàn toàn không có mảnh vải,
lồng ngực ở vị trí tim bị một vết thương lớn.

Lấy một cây thước tiến hành đo đạc ước lượng, hắn phát hiện vết thương có độ
dài khoảng 0.9 thốn, bề ngang có hình thoi, góc vết thương thì một bên cùn một
bên sắc, gờ vết thương chỉnh tề, bên trong vết thương không có phần thịt bầy
nhầy vô tổ chức nào. Từ đây có thể phán đoán, đây là một vết thương do vật sắc
bén tạo thành, hung khí có thể là đao một lưỡi. Từ phía cùn của vết thương
không rõ lắm ấy, có thể phán đoán sống của thứ hung khí này không dày. Từ
chiều dài của vết thương mà xét, thì lưỡi đao có vẻ khá nhỏ, rất có thể là
loại hung khí giống chủy thủ hay đại loại như vậy.

Dương Thu Trì tìm thanh que dài, nhẹ nhàng thọc vào trong vết thương, đến khi
đụng đáy vết thương mới rút ra, thấy nó có độ dài ước khoảng sáu thốn, từ đây
có thể thấy, hung khí đã cắm ngập lồng ngực.

Tuy không tiến hành giải phẩu thi thể, không thể phán đoán chuẩn xác là vết
đâm có trúng tim hay không, nhưng từ bộ vị của vết thương và một đống huyết to
dưới thân Đồ lão tứ mà xét, thì có vẻ như hung khí đã xuyên tim. Chính vì đã
đâm trúng tim, các động mạch chủ mất máu quá nhanh, nên mới tạo ra đám máu lớn
như vậy.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.