Nạp Thiếp Ký – Chương 115: Âm soa dương thác – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 115: Âm soa dương thác

Tống Vân Nhi tuy mới mười lăm tuổi, nhưng trong trận chiến lần trước tại Vân
Nhai Sơn đã từng đánh ngã một tên thích khác, lại còn chặt đứt cánh tay của
một tên khác, nên ít nhiều đã có sự chuẩn bị tâm lý với loại hung sát này.
Nhưng tình huống lần này so với lần trước bất đồng, lần trước bọn nàng bị
thích khách tập kích, bị bức tự vệ, còn hiện tại, Lưu Bưu và đồng bọn tuy có ý
chống cự, nhưng còn chưa chủ động công kích gì. Dưới tình huống như thế này,
Tống Vân Nhi xuất thủ tước đi bàn tay của bốn người, máu tươi tuôn ra xối xả,
có thể nói là xuất thủ rất ngoan độc.

Điều này không phù hợp với tính cách của nàng. Dương Thu Trì phán đoán, bên
trong nhất định là có nguyên nhân.

Trong chớp mắt công phu, ba đại hán và Lưu Bưu đều bị trọng thương, các tiểu
lâu la còn lại bị hành động này của Tống Vân Nhi chấn nhiếp – có thể nói là bị
võ công của nàng chấn nhiếp, cũng có thể nói là bị sự lãnh khốc của nàng dọa
chết khiếp.

Tống Vân Nhi không nói không rằng, đoản kiếm trong tay tà tà chỉ về phía bọn
tiểu lâu la, máu không ngừng nhỏ xuống từ trên đoản kiếm.

Bọn lưu manh không khỏi lùi lại mấy bước, đưa mắt nhìn nhau, không biết như
thế nào mới phải.

Dương Thu Trì quát bảo bọn bộ khoái đang đứng đực ra một bên: “Các ngươi đến
bắt người hay đến coi náo nhiệt?”

Đến lúc đó các bộ đầu mới phản ứng, đỏ mặt hét: “Bắt chúng lại!” Các bộ khoái
đua nhau rút yêu đao, vây bọn lưu manh lại trùng trùng. Bọn lưu manh quần long
vô thủ, đua nhau hạ khí giới, ôm đầu quỳ dưới đất.

Thấy cục diện đã được khống chế, Tống tri huyện cùng mọi người mới thở phào
nhẹ nhõm. Tống tri huyện cất tiếng gọi: “Vân nhi, con không sao chứ?”

Tống Vân Nhi không hề hồi đáp câu hỏi của cha, đưa đoản kiếm chỉ xuống Lưu Bưu
đang nằm lăn lộn dưới đất.

Lưu Bưu là đại đầu xà ở Ninh quốc phủ, dẫn đầu một bọn lưu manh cho vay nặng
lãi, lại cấu kết với quan phủ, hàng ngày khi phụ người khác, không hề nghĩ
rằng hôm nay lại bị người ta khi phụ, hơn nữa lại còn là một cô gái nhỏ. Chỉ
có điều, cô gái này ra tay quá độc, chớp mắt đã chém đứt tay bốn người, chẳng
có nửa điểm do dự. Thứ thủ đoạn này y lần đầu tiên thấy được.

Lưu Bưu ngồi trên mặt đất, cầm chặt cánh tay, đau đến suýt ngất đi, thấy đoản
kiếm của Tống Vân Nhi quay về phía mình, sợ đến hồn phi phách tán, nhớ lại
những lời vừa rồi của tiểu cô nương, liền lếch tới dưới bàn, lấy tờ giấy nợ ra
đưa cho Tống Vân Nhi. Máu tươi từ cánh tay bị cụt không ngừng tuôn ra xối xả,
nhưng y tạm thời không màn gì tới.

Dương Thu Trì bước đến bên cạnh Tống Vân Nhi, nói: “Vân nhi, nhọc cho muội
quá.” RỒi dừng lại một chút, cúi thấp đầu, bảo khẽ: “Xin lỗi, Vân nhi, là do
ca ca không tốt…!”

Câu nói này được nói ra một cách rất khó hiểu, nhưng Tống Vân Nhi lại hiểu bên
trong có ý tứ gì.

Tống Vân Nhi quay đầu lại nhìn hắn, khóe mắt từ từ ứa lệ. Dương Thu Trì nhẹ
nắm tay nàng, nhưng nàng lại vẫy tay hắn ra, hắn tiếp tục đưa tay ra kéo lại,
dịu dàng nói: “Đều là do ca ca không tốt, để cho muội đau lòng.”

Lần này Tống Vân Nhi để mặc hắn giữ nhẹ bàn tay thon, thanh đoản kiếm chỉ vào
Lưu Bưu từ từ hạ xuống, cúi đầu khóc một cách thật ủy khuất.

Thì ra, sau tửu yến, Tống Vân Nhi và Tống Tình cùng về phòng ngủ, hai người
ngủ chung một phòng. Vào canh ba, Tống Tình lén lén lút lút đi ra khỏi phòng.
Tống Vân Nhi là người có võ công, mọi động tĩnh trong phòng sao có thể lọt
được tai mắt nàng, nên lập tức đoán được Tống Tình định đi đâu. Tống Vân Nhi
lập tức theo sau, chứng kiến một trường kích tình giữa Dương Thu Trì và Tống
Tình dưới cây hoa quế.

Tống Vân Nhi vốn đã bị mối tình đơn phương trong lòng dày vò đến phát điên lên
rồi, bây giờ nhìn thấy người trong mộng của mình thân mật với người con gái
khác, hỏi sao tim nàng không vỡ ra chứ? Nàng vẫn cố nhẫn nhịn được, nhưng việc
xuất thủ lãnh khốc vừa rồi kỳ thực là xuất phát từ nội tâm bị ức chế đến mức
thống khổ không còn gì hơn nữa, dẫn đến sự trổi dậy như cơn hồng thủy. Và Lưu
Bưu và ba tên hộ vệ thật xui xẻo và đáng đời khi trở thành kẻ bị hại trực tiếp
trong sự phát tiết nỗi thống khổ cực độ trong lòng của Tống Vân Nhi.

Tống Tình buớc lên đỡ Tống Vân Nhi trở về chỗ ngồi. Lưu Bưu lúc này mới hơi
yên tâm, nhưng vẫn chưa dám bỏ xuống tấm giấy nợ cầm trong tay. Dương Thu Trì
lấy lại tấm giấy nợ đó, cho bộ khoái băng bó vết thương cho chúng. Các bộ
khoái này trước hết dùng thuốc kim sang cầm máu, sau đó mới băng bó vết
thương, để tránh cho chúng ra máu quá nhiều dẫn đến cái chết.

Chờ bọn họ xong việc, Dương Thu Trì đưa giấy nợ cầm trong tay ra trước mặt Lưu
Bưu: “Được rồi, họ Lưu kia, hiện giờ ngươi chắc là nguyện ý hồi đáp câu hỏi
của ta rồi chứ? Giấy nợ này có phải là của ngươi không?”

Vết thương của Lưu Bưu tinh đã được băng bó lại, nhưng cơn đau kịch liệt khiến
hắn toát mồ hôi không ngớt, rên lên một tiếng, gật đầu đáp: “Giấy nợ này là
của tôi, là của một tên đổ quỷ Tôn Trụ tử thiếu nợ của tôi mà viết ra. Hắn
không có tiền trả, nên trơ lỳ ra, tôi kêu người đánh gãy một tay hắn, hắn vẫn
không tìm đâu ra tiền, nên tôi lười đòi tiền từ hắn, nhượng lại giấy nợ cho
một bằng hữu tên là Đồ lão tứ, bảo hắn nếu lấy được tiền thì trả vốn cho tôi,
phần còn lại cho hắn giữ.”

Dương Thu Trì có chút hiếu kỳ, hỏi: “Vốn của ngươi đưa ra bao nhiêu?”

Lưu Bưu đắn đo một chút, cuối cùng trả lời: “Một lượng bạc.”

“A? Con mẹ ngươi sao độc ác dữ vậy? Người ta thiếu ngươi một lượng bạc, ngươi
bắt người ta viết giấy nợ hai chục lượng. Người ta trả không được, ngươi đánh
người ta gãy hết một bàn tay. Có thật là ngươi không vậy! Xem ra, hôm nay
ngươi cụt một tay này, đúng là nhân quả báo ứng đó ha!”

Mồi hôi đổ đầy trên đầu trên cổ Lưu Bưu, hắn dạ dạ liên hồi.

Dương Thu Trì mắng thêm vài câu nữa, rồi hậm hực bảo, “Nói tiếp đi!”

“Dạ dạ,…. hết rồi ạ.”

“Ngươi nói cái gì? Nói cái gì mà xong?” Dương Thu Trì hỏi.

“Tôi đem tấm giấy nợ đưa cho Đồ lão tứ, sau đó chuyện này tôi không biết gì
nữa.”

Chẳng thể nào a? Chẳng lẽ đầu mối tới đây là đứt sao? Dương Thu Trì mắng:
“Ngươi nói láo! Dám lừa bọn ta sao? Da bị ngứa rồi hả?”

“Đại gia, tôi nói thật đó mà, tôi cũng không biết giấy nợ này tại sao lại lạc
đến hiện trường của hung án. Tôi quả thật đưa giấy nợ cho y, sau đó không biết
gì nữa a.”

“Con mẹ ngươi còn dám chối cãi! Ngươi nếu không có quan hệ với Bạch cốt án,
nói rõ ra là được rồi, chống lại lệnh bắt làm cái gì? Đúng là chỉ giảo biện!”
Dương Thu Trì tức giận quát, rồi chuyển thân sang hỏi Tống tri huyện: “Đại
nhân, nghi phạm cự tuyệt chiêu cung, xử trí thế nào?”

Lúc này tâm thần của Tống tri huyện đã đại định, hắng giọng đáp: “Chứng cứ đầy
đủ, còn dám giảo biện, dùng đại hình đối phó!”

“Đắc lệnh!” Dương Thu Trì ôm quyền, sau đó quay sang Hầu Tiểu Kỳ ra dấu: “Lão
gia phân phù rồi. Dùng hình! Do ngươi chấp hành.”

Hầu Tiểu Kỳ là một vị tiểu kỳ của cẩm y vệ, hình tấn bức cung là trò đùa quyền
cước mà thôi, nên cười đáp: “Được! Thiếu gia ngài cứ giao cho tôi, tôi đến
giúp hắn chỉnh lý lại vài cái xương.” Hầu Tiểu Kỳ xoắn tay áo bước tới, lật
Lưu Bưu sang nằm sấp xuống đất, lấy một cái ghế thái sư bằng đàn mộc ở cạnh
bên đè xuống cẳng chân của Lưu Bưu, rồi ngồi đè cả người xuống.

Chiếc ghế thái sư này được làm từ gỗ xăng đá (đàn mộc), vừa cứng vừa nặng ước
mấy chục cân, cộng thêm thể trọng của Hầu Tiểu Kỳ xem ra cũng đến hai trăm
cân. Thứ ép lên cẳng chân là thanh ghế ngang to bằng cánh tay của em bé, gậy
ra hiệu quả giống như giáp côn chuyên dụng hình trong các đại lao, khiến cho
Lưu Bưu đau thét lên thảm thiết.

Treo lên giáp côn chính là phương thức tra tấn được quy định trong pháp luật
Minh triều, quan phủ có thể thực thi, tạo nên sự đau đớn kịch liệt và liên tục
trên người phạm nhân. Hơn nữa thứ đau đớn này có thể được người hành hình tùy
ý không chế, thường tạo thành sự thương hại không có cách gì nghịch chuyển cho
cơ thể, thủ đoạn lại đơn giản, hiệu quả tức thì.

Quả nhiên, Lưu Bưu đau đến nổi mặt méo mó biến dạng, thanh âm thảm liệt đến
nổi người chứng kiến tại đương trường không tin là có thể phát xuất từ một đại
hán như y. Hầu Tiểu Kỳ ngược lại không thấy thỏa mãn, nắm chặt đầu tóc của Lưu
Bưu, dập xuống đất: “Ngươi vừa rồi không phải trâu bò lắm sao? Hiện giờ biết
lợi hại chưa? Cho ngươi biết, thiếu gia ta muốn phế ngươi thì giống như đạp
chết một con kiến! Binh binh binh…!” Một tiếng tiếng sọ não đập mạnh vào nền
đá vang lên, “Ngươi còn không nói, lão tử còn có nhiều thủ đoạn đối phó ngươi
lắm, tin hay không tin?”

Mặt Lưu Bưu bị va đập trên sàn đá, máu mũi chảy dài, rằng cửa cũng văng ra hết
vài chiếc. Ghế thái sư và thể trọng của Hầu Tiều Kỳ đã khiến sự đau đớn đến
mức độ tê liệt mỗi sợi thần kinh của y, dẫn y đến bến bờ của sự sụp đổ.

Hầu Tiểu Kỳ cười hắc hắc nói: “Tên tiểu tử này xương chắc dữ, xem ra một mình
ta không đủ phân lượng, các ngươi ai ra thêm một vị nữa đi?” Một tên cẩm y vệ
khác mỉm cười bước tới, định ngồi hẳn lên ghế thái sư.

Lưu Bưu cảm thấy cẳng chân sắp sửa gãy đứt ra, bỡi vì hắn đã nghe được tiếng
lách cách của xương gãy vang lên, cộng thêm sự đau đớn từ cánh tay đứt, đã
khiến cho hắn không còn chịu được nữa, kêu thảm: “Tôi khai! Tôi xin khai!”

Hầu Tiểu Kỳ cười ha ha, nhảy xuống ghế thái sư. Tống tri huyện và mọi người
nghe thế vô cùng hưng phấn, Kim sư gia lập tức lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi
lại lời khai.

Lưu Bưu thở hồng hộc, khai: “Bạch cốt án này là tôi làm. Ở hẻm Cúc Hoa phía
nam thành có một cố gái nhỏ bán hàng tên là Tiểu Cúc, tôi thấy cô ta đẹp, nên
muốn…. muốn chiếm đoạt, nhưng cô ta quá quật cường, hơn nữa còn có ca ca
nhất mực ở bên cạnh ngán tay ngáng chân, tôi mấy lần đều không thể đắc thủ.”

“Tôi liền đi tìm Đồ lão tứ, nhờ hắn giúp tôi kéo ca ca của Tiểu Cúc đến sòng
bạc chơi. Hắn giúp tôi việc này, tôi bàn đem giấy nợ của Tôn trụ tử đưa cho
hắn, để hắn tự thu nợ, thu được coi như của hắn. Chờ Đồ lão tứ kéo ca ca của
Tiểu Cúc đi, tôi dẫn theo người bắt cô ta về nhà, định tiến hành cưỡng bức.
Nhưng nữ tử này thập phần cương liệt, đâm đầu vào tường chết. Tôi sợ sự tình
bại lộ, len lén đem thi thể của cô ta đi chôn ở rừng cây ngoài thành.”

Dương Thu Trì càng nghe càng thấy không khớp, nghi hoặc nhìn Kim sư gia cùng
mọi người. Bọn họ người nào cũng mông lung, cảm thấy dường như không dính dáng
gì đến nét mặt phục chế của nạn nhân và tình huống khám tra ở hiện trường vậy?

Đến lúc này, các bộ đầu ở tri phủ nha môn buột miệng kinh ngạc hỏi Lưu Bưu:
“Ngươi nói cái gì? Vụ bạch cốt án ở trong rừng ngoài thành là do ngươi làm à?”

Lưu Bưu thở hổn hễn gật đầu: “Là do tôi làm, sao? Các người không phải vì
chuyện này….” Lưu Bưu phát giác có gì không đúng, kinh ngạc há hốc miệng ra.

Dương Thu Trì hỏi: “Đáo để là chuyện gì? Sao ta cảm thấy hồ đồ vậy?”

Vị bộ đầu đó vừa kinh vừa mừng, đáp: “Trước đây không lâu, trong rừng ngoài
thành Ninh Quốc phủ, lão bá tánh vô tình phát hiện được một bộ bạch cốt, không
biết là của ai. Án này chỉ biết để đó, thì ra là do Lưu Bưu làm!”

Bộ đầu tiếp tục vỗ đùi đánh đét, cao hứng kêu lên rối rít, “Tri phủ đại nhân
đang đau đầu vì vụ này, Dương đại gia ngài quả thật là lợi hại. Vì án tử này
mà chúng tôi phí rất nhiều thời gian, nhưng không lần ra manh mối gì, trong
khi ngài không phí nửa điểm lực khí, vừa lần đến tay là phá được án tử này,
đúng là làm cho người ta bội phục a…!” Nói xong, mặt mày y đầy vẻ khâm phục,
các bộ khoái khác cũng đua nhau thở phào khen ngợi, rồi giở giọng vuốt mông
ngựa tâng bốc Dương Thu Trì.

Mồ hôi lạnh trên đầu Lưu Bưu càng nhiều hơn, ấp úng hỏi: “Các ngươi, các ngươi
không phải vì chuyện, chuyện trong rừng, cái, cái bạch cốt án đó đến đây hả?
Các ngươi, các ngươi không phải là bộ khoái của tri phủ nha môn sao?…. trời
hỡi…! Ta thật là ngốc mà….!” Lưu Bưu hối hận đến nổi muốn đập đầu vào đá
dưới nền chết đi cho rảnh.

Thì ra, tên Lưu Bưu này cưỡng bức cô nương bán hàng Tiểu Cúc hai năm về trước.
Tiểu Cúc cô nương thà chết không chịu, lao đầu vào tường tự vẫn. Lưu Bưu vì
che giấu tội hạnh, đem thi thể của Tiểu Cúc lén mai táng ngoài rừng bên ngoài
thành.

Dương Thu Trì cùng mọi người vì án giết Kim Khả Oánh chôn xương ở vườn rau
trong Quảng Đức huyện, tìm được một giấy nợ mà lần đến đây, vừa khéo đúng với
thứ mà Lưu Bưu đưa cho Đồ lão tứ trả cho việc kéo ca ca của Tiểu Cúc đi chỗ
khác, cho nên vừa rồi khi Lưu Bưu nghe Dương Thu Trì nói đến nội dung của giấy
nợ này, lại nói đến bạch cốt án, hơn nữa bộ khoái đều là người của tri phủ nha
môn, nên cứ nghĩ chuyện y bức gian Tiểu Cúc dẫn đến tử vong đã bại lộ. Trong
lúc hoảng loạn, thụ thương bị bắt, bị hình tấn bức cung, y không còn cách nào
khác khai ra án này, không ngờ Dương Thu Trì căn bản không vì chuyện y làm mà
tìm đến. Thật đúng là âm soa dương thác, và cũng là lưới trời lồng lộng, nhưng
một sợi lông cũng không thoát a!

Dương Thu Trì vẫn còn chưa hết hy vọng, hỏi Lưu Bưu: “Kim Khả Oánh cô nương ở
Túy Oanh lâu có phải là do ngươi giết không?”

“Khả Oánh cô nương? Tôi giết cô ta làm cái gì? Cô ta và tiểu thiếp Thôi Diễm
Diễm của tôi là bằng hữu, trước đây chúng tôi thường uống rượu với nhau nữa a.
Tôi tự nhiên giết cô ta làm cái gì? Ai da…! Tôi đúng là ngu mà!” Lưu Bưu vẫn
còn hối hận là đã vô tình để lộ bí mật.

Đoán sai rồi, nhưng mà thầy bói sờ mu rùa nói bậy bạ lại thành ra trúng tùm
lum! Dương Thu Trì cười khổ, nhưng lập tức nhớ lại vừa rồi Lưu Bưu có nói đem
giấy nợ giao cho Đồ lão tứ, như vậy có thể nói, việc làm rớt giấy nợ ở ruộng
rau có thể là do Đồ lão tứ làm. Như vật Đồ lão tứ là kẻ hiềm nghi phạm tội sát
nhân lớn nhất trong thời điểm này, cần phải nhanh chóng bắt giữ hắn!

Dương Thu Trì truy hỏi Lưu Bưu địa chỉ của Đồ lão tứ, sau đó, gã cho bộ đầu
dẫn một nhóm người áp giải Lưu Bưu cùng đồng bọn về tri phủ nha môn giao cho
tri phủ đại nhân, kết thúc bạch cốt án phát sinh ở Ninh quốc phủ, còn những bộ
khoái còn lại thì theo gã và mọi người đi bắt Đồ lão tứ.

Dương Thu Trì cùng mọi người vội vã đến ngay nơi ở của Đồ lão tứ. Cha mẹ của y
đều ở nhà, sau khi kinh qua lục xét, không phát hiện y, tra hỏi mới biết Đồ
lão tứ đã đi ra ngoài từ ngày hôm qua, đến giờ vẫn chưa về, không biết đi đâu.

Dương Thu Trì vô cùng thất vọng, lưu lại ba bộ khoái nằm vùng, sau đó trở về
tri phủ nha môn. Đến lúc này thì trời đã sắp sáng.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.