Nạp Thiếp Ký – Chương 114: Bắt người – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 114: Bắt người

Đại hán đó do dự một chút, rồi gật gật đầu: “Đại gia ngài, ngài có phải là
Dương Thạch Đầu….” Nói đến đây, y đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vã dập
đầu: “Tiểu nhân nhận lầm người rồi, tiểu nhân đáng chết…”

Dương Thạch Đầu? Nghe Dương mẫu từng kể qua, đây là danh tự của tên tiểu vô
lại trước khi hắn tá thi hoàn hồn vào người đây mà. Y không hề nhận lầm người,
chỉ có điều cái khu xác của tên Dương đầu đá trước kia giờ đã bị hắn chiếm
dụng. Dương Thu Trì cười cười: “Có người thật giống ta sao?”

Đại hán lại dập đầu, thấy Dương Thu Trì không tức giận mới dám trả lời: “Đúng,
tiểu nhân trước đã từng trông coi sòng ở đổ trường, nhận ra được một tên lưu
manh rất thường hay đến đổ trường chơi. Người này, hắc hắc, thật là giống ngài
y như đúc. Nhưng mà, hắn so với ngài đúng là một người ở trên trời một người ở
dưới vực a.”

Ha ha, còn một trời một vực nữa, một con người là thế mà bị tên này phân thành
hai nửa rồi!

Dương Thu Trì nghe nói y trông coi trong coi sới bạc ở đổ trường, lòng chợt
động, nhớ tới giấy nợ của Bạch cốt án đang tra. Kim Khả Oánh là vũ nữ danh
tiếng của Túy Oánh lâu – Ninh Quốc phủ. Có người nếu muốn giết nàng, khả năng
lớn nhất là tìm sát thủ ở Ninh Quốc phủ làm thay. Như vậy có thể nói, giấy nợ
rơi ra ở hiện trường này rất có khả năng là của tên lưu manh nào đó thường vào
đổ trường tại Ninh Quốc phủ, và không chừng đại hán này cũng biết. Nghĩ vậy,
hắn bèn tiện thể hỏi: “Ngươi coi sóc sòng bạc bao lâu?”

“Trước khi tỷ tỷ của tôi giới thiệu đến làm đương sai cho tri phủ đại nhân,
tôi nhất mực soi sới bạc ở đổ trường, rất nhiều năm rồi, các sòng bạc lớn nhỏ
ở Ninh Quốc phủ, bao quát cả các châu huyện phụ cận tôi đều đã kinh qua.” Đại
hán nói đến chuyện này dường như có phần tự đắc với quá khư huy hoàng.

“Vậy, ngươi có biết một tên gọi cái gì là 'Trụ Tử' không?”

Vừa nghe câu hỏi của Dương Thu Trì, Tống tri huyện cùng mọi người ở phía sau
lập tức hiểu rõ dụng tâm của hắn, đều vễnh tai lên nghe.

“Gọi là 'Trụ Tử' à?” Đại hán lặp lại lời, suy nghĩ thêm một lúc, “Người tên
'Trụ Tử' thường đến đổ trường có tới mấy tên, không biết đại gia ngài hỏi là
tên nào?”

Dương Thu Trì cẩn thận nhớ lại nội dung của giấy ghi nợ, đáp: “Người này hai
năm trước có khả năng vay tiền của một người họ Lưu gì đó.”

“Ngài nói chính là Lưu đại gia chuyên cho vay nặng lãi hả? Rất nhiều người vay
tiền với giá cắt cổ với y.” Đại hán đáp, rồi cúi đầu nghĩ thêm chút nữa, rồi
chợt vỗ mạnh đầu, “Tôi nhớ ra rồi. Kẻ mà đại gia ngài nói tới nhất định là Tôn
Trụ tử. Tiểu tử này là con quỷ nghiên cờ bạc, cha hắn bị hắn chọc cho chết, vợ
hắn cũng bỏ đi, thế mà hắn vẫn nghiện chơi bạc không chừa.”

Dương Thu Trì vội hỏi: “Tên Tôn Trụ tử này đã từng vay nặng lãi với Lưu đại
gia?”

“Đúng a, hai năm trước do Tôn Trụ tử không có tiền trả lãi vay, thủ hạ của Lưu
đại gia đã dùng một khối đã đập nát tay phải của Tôn trụ tử ngay trước sòng
bạc. Cánh tay của Tôn trụ tử từ đó phế luôn.”

“Lưu đại gia gì đó có tên là gì? Y ngụ ở đâu?” Dương Thu Trì hỏi dồn. Tên họ
Lưu chuyên cho vay nặng lãi này rất có khả năng kiêm nghề sát thủ. Dương Thu
Trì cảm thấy có chút hy vọng rồi.

“Y tên là Lưu Bưu, trước đây thường hay cho vay nặng lãi ở các đổ trường lớn
nhỏ trong Ninh quốc phủ, có một đám thủ hạ rất hung hãn. Nhưng mà tôi không rõ
y ngụ ở đâu. Tính ra tôi đã li khai đổ trường được một năm hơn rồi, càng không
rõ việc này hơn nữa.” Đại hán lộ vẻ áy náy đáp.

“Vậy ngươi nghĩ kỹ coi ai có thể biết nơi hạ lạc của y?” Dương Thu Trì vội vã
hỏi, hỏi xong lại nhấn mạnh thêm một câu, “Chuyện này đối với ta vô cùng trọng
yếu!”

Nếu như không có Dương Thu Trì, tỷ tỷ Lý thị của đại hán này nhất định là bị
tống tiễn vào đại lao, nói không chừng còn bị chém đầu. Do đó, Dương Thu Trì
có thể được coi là ân nhân cứu mạng của chị hắn, đương nhiên đại hán cảm kích
không hết lời, khi nghe Dương Thu Trì nói như vậy, nhất định phải cố tận tâm
kiệt lực giúp đỡ hắn. Y cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp: “Vị Lưu Bưu này
trước ở đâu tôi không rõ lắm, nhưng y có một nhân tình ở Túy Oanh lâu tên là
Thôi Diễm Diễm, tôi nghĩ cô nương này vẫn còn ở đó. Cô ta nhất định sẽ biết.”

Ha ha, cuối cùng cũng lần ra đầu mối rồi! Dương Thu Trì cao hứng phi thường,
quay đầu lại hưng phấn nhìn Tống tri huyện và mọi người. Mọi người cũng vô
cùng hứng khởi, đạc biệt là Tống Tình, đôi mắt to sáng ngời nhìn hắn đầy vẻ
sùng bái.

Chu tri phủ chứng kiến cuộc đối thoại của họ, lại nghe nói muốn truy tìm Lưu
Bưu, bèn nhíu mày: “Dương công tử, tên Lưu Bưu này là một kẻ cường hào trong
Ninh quốc phủ này, có không ít tay chân, ta tốt nhất là phái một số người theo
công tử biết đâu có thể có chỗ dùng.”

Thủ hạ trong tay Dương Thu Trì hiện giờ ngoài Hầu Tiểu Kỳ và một cẩm y vệ, thì
chỉ có Long Tử Tư thư sinh yếu ớt. Tuy còn có Tống Vân Nhi có thể đánh đấm,
nhưng nàng dù sao là một tiểu cô nương, làm sao đi bắt người cho được? Hắn vốn
định đến chỗ Ngưu bách hộ mượn nhờ cẩm y vệ, nhưng hiện giờ đêm đã khuya rồi,
đến kêu người quả thật là phiền, nên đang lúc trù trừ, Chu tri phủ đề nghị cử
bộ khoái đi theo chính là quá tốt. Hơn nữa, hắn không tin đối phó với một tên
lưu manh nho nhỏ thế này bộ khoái lại làm không được.

Chu tri phủ lập tức một đại đội bộ khoái gồm mấy chục người đi cùng với Dương
Thu Trì. Dương Thu Trì bảo Tống Vân Nhi và Tống Tình quay về ngủ, tuy thần
tình trên mặt Tống Vân Nhi rất không ổn, cuối cùng vì lo cho sự an toàn của
hắn mà nhất quyết đi theo. Tống Tình đang yêu đương cuồng nhiệt Dương Thu Trì,
không muốn cách xa một chút nào, đương nhiên cũng nhất quyết muốn đi. Không
còn cách nào khác, toàn thể mọi người đều thượng trận, ngay cả cô vợ mới Xuân
Nha của Long Tử Tư được Dương Thu Trì chuộc về cũng đi theo.

Nhóm của Dương Thu Trì cùng bộ khoái cùng chú Tiểu Hắc cẩu yêu quý của hắn
cùng kéo rốc đến Túy Oanh lâu.

Hiện giờ là canh tư, đêm tuy đã khuya nhưng vốn là thời khắc Túy Oanh lâu hoạt
động nhộn nhịp nhất. Chỉ có điều nhân vật hậu đài của Túy Oanh lâu là Vương
đồng tri vừa bị giết, nên tuy vẫn còn mở cửa đón khách, bên trong đã vắng lặng
đi rất nhiều so với ngày thường.

Dương Thu Trì cùng mọi người đã đến đây một lần lúc ban ngày, nên dễ dàng tiến
vào đại viện. Bọn móng rùa vừa thấy bọn họ, phảng phất như thấy sát thần, hơn
nữa lần này còn mang theo nhiều bộ khoái hơn, nên ai nấy đều kinh tâm. Chỉ có
điều dù chúng có muốn tránh cũng không dám tránh, chỉ biết ráng đưa đầu chạy
ra đón, cung cung kính kính mời họ vào đại sảnh.

Tú bà mập như con gà mái dầu vội vội vàng vàng lạch bạch chạy ra, trên mặt
hiện nụ cười gượng gạo, vừa định kêu các cô nương ra tiếp khách, bị Dương Thu
Trì phất tay ngắt ngang: “Chúng ta chẳng phải đến đây chơi, Thôi Diễm Diễm cô
nương còn ở đây không? Kêu cô ta ra đây.”

Tú bà cười cầu tài đáp: “Đại gia, Thôi Diễm Diễm cô nương đã hoàn lương rồi,
không còn ở chỗ chúng tôi nữa a.”

“Cái gì? Hoàn lương? Gả về cho ai vậy?” Dương Thu Trì hỏi, lại chêm thêm một
câu, “Ngươi đừng hòng lừa ta, nếu không trái đắng ngươi ăn không nổi đâu!”

Trưa hôm qua Dương Thu Trì và mọi người đại náo Túy Oanh lâu, tú bả này bị ăn
đòn không biết mấy lần, nên giờ nghe thấy thế liền sợ đánh bò cạp, vô ý thức
lấy tay che mặt: “Đại gia, lão thân sao dám lừa ngài a! Lưu đại gia ở đổ
trường đã chuộc thân cho cô nương ấy về làm tiểu thiếp rồi, mang về nhà rồi.”

Dương Thu Trì hỏi dồn: “Lưu đại gia? Là người tên là Lưu Bưu đúng không? Y ngụ
ở đâu?”

“Đúng là Lưu Bưu. Nhà của y ở đâu lão thân không biết a.”

“Ngươi nhanh chóng hỏi hết các cô nương và bọn móng rùa của ngươi xem, coi có
ai biết Thôi cô nương và người họ Lưu đó ở đâu không?”

Tú bà luôn miệng đáp ứng, gọi hết mọi cô nương lại hỏi, nhưng không ai biết.
Mụ sau đó cho gọi hết bọn móng rùa, hầu nam, hộ viện tới hỏi qua một lượt,
cuối cùng có một tên móng rùa thường đến đổ trường chơi nói ra địa chỉ của Lưu
Bưu. Dương Thu Trì lệnh cho hắn dẫn đường đến ngay nhà của tên họ Lưu này.

Lưu Bưu sống bằng nghề cho vay nặng lãi, ngụ ở một đại trạch viện lớn ở trong
thành, bên trong còn có một đám tiểu lâu la bảo hộ.

Các bộ khoái của tri phủ nha môn chẳng hiểu là biết lễ phép hơn cẩm y vệ, hay
căn bản là vì sợ Lưu Bưu, mà thật thật thà thà e dè gõ cửa. Cửa viện mở ra,
bọn gác cổng nhìn đánh giá họ một hồi, rồi bực bội cho người vào thông báo.
Một lúc sau, tên gác cổng ấy mới lười biến ra mời họ vào, cho ngồi chờ ở phòng
khách, ngay trà cũng không mời một chung.

Dương Thu Trì tức đến phình mũi, nhưng hiện giờ không có chứng cứ chứng minh
Lưu Bưu là hung thủ, chỉ còn biết ráng nhịn để chờ coi sao rồi tính tiếp.

Lúc này, mấy dãy phòng trong viện đua nhau thắp sáng đèn, một đám bốn năm tên
một đội trong bộ dạng du côn ào ạt tập trung lại trước vườn, nhiều tên rõ ràng
còn mang đao kiếm trên người.

Dương Thu Trì dự cảm chuyện này sợ không tiến hành ổn thỏa được, tên Lưu Bưu
xem ra là một dạng xã hội đen rồi, bọn bộ khoái trong tri phủ nha môn có vẻ
rất sợ y. Tiểu Hắc cẩu nhất mực đi cạnh Dương Thu Trì cũng cảm giác được nguy
hiểm, phục xuống chân hắn, cảnh giác nhìn đông nhìn tây. Dương Thu Trì có chút
hối hận không mang Ngưu bách hộ và cẩm y vệ theo.

Chờ thêm một lúc nữa, từ nội đường mới bước thêm ra vài người, dẫn đầu là một
người mập mạp, mặt đầy thịt, phía sau có ba nam nhân thể hình tráng kiện, mặt
mày nghiêm lạnh.

Tên mập ấy nghênh ngang ngồi xuống ghế: “Ta chính là Lưu Bưu, có chuyện gì cứ
nói đi.”

Một bộ đầu bước lên khom người ôm quyền thi lễ: “Lưu gia, đêm khuya mà làm
phiền, thực xin lỗi, chúng tôi…”

“Nếu như là ngại làm phiền, thì sao chẳng cút cho khuất mắt!” Lưu Bưu lạnh
lùng nói.

Tên họ Lưu này quả thực là lợi hại! Bộ đầu ấy vô cùng bối rối, quay lại nhìn
Dương Thu Trì, không biết làm sao cho phải.

Bọn lâu la ngoài đại đường từ từ tiến vào trong, khoanh tay đứng sau lưng họ.
Như vậy, Dương Thu Trì cùng mọi người rơi vào cảnh trước sao đều thụ địch.

Dương Thu Trì lên tiếng: “Chúng ta đến tìm ngươi, là vị một vụ bạch cốt án.
Chúng ta tìm thấy một tờ giấy nợ, so với án kiện này có liên quan. Trên tấm
giấy nợ này có tên của ngươi, là do một tên 'Trụ Tử' nhân vì thiếu ngươi hai
chục lượng bạc mà viết ra. Ngươi có nhớ hay không?”

Tuy trong đại sảnh chỉ có mấy cái đèn lồng, quang tuyến rất hôn ám, nhưng
Dương Thu Trì vẫn cảm giác thân thể của Lưu Bư khẽ chấn động, nhưng không nói
lời nào.

Dương Thu Trì đứng dậy, bước đến trước mặt Lưu Bưu, lấy từ trong người ra một
tấm giấy nợ, đưa ra bảo: “Ngươi hãy xem thử đi, biết đâu sẽ nhớ ra chuyện
này.”

Lưu Bưu nhìn Dương Thu Trì chằm chằm, không hề nói tiếng nào tiếp lấy tờ giấy,
nhưng không hề xem, chỉ dùng hai mắt trợn to nhìn hắn, dùng một tay vo tròn tờ
giấy nợ, đưa tay lên cao, cười lạnh hai tiếng như con cú mèo ăn đêm nhìn thấy
con mồi: “Xem xong rồi, hiện giờ các ngươi có thể cút được rồi!”

Hầu Tiểu Kỳ đứng sát sau lưng Dương Thu Trì chợt quát lên: “Khốn kiếp! Ngươi
là cái gì mà dám vô lễ với các đại gia chúng ta!”

Lưu Bưu nhìn ngắm Hầu Tiểu Kỳ, lười biếng ngáp dài. Một đại hán phía sau Lưu
Bưu bước lên hai bước, không nói lời nào, vung chưởng đánh về phía Dương Thu
Trì. Hầu Tiều Kỳ vung quyền ngăn lại, hai tay giao nhau, hai người đều chấn
động toàn thân, cùng lùi về sau một bước, chứng tỏ công lực tương đương.

Hầu Tiểu Kỳ tức giận, xoắn tay áo định tiến lên, bị Dương Thu Trì ngăn lại.

Võ công của Hầu Tiểu Kỳ so với đại hán vừa rồi xem ra tương đương, nếu một
mình đối phó với ba tên nhất định sẽ thua thiệt, hơn nữa phía sau còn khá
nhiều bọn lâu la. Các bộ khoái bên Dương Thu Trì tuy nhiều, nhưng xem ra rất
sợ Lưu Bưu, hiện giờ không dùng được gì. Cây súng của Dương Thu Trì gài ở trên
đùi, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không thể dùng súng súng với bọn lưu
manh này, bỡi vì số đạn còn lại chỉ có sáu viên.

Nhưng hắn còn Tiểu Hắc cẩu có thể một đối mười, còn có Tống Vân Nhi và Hầu
Tiểu Kỳ. Hơn nữa, những người theo hắn hầu hết là bộ khoái của tri phủ nha
môn, nếu muốn làm thật, đối phương nhất định phải suy xét kỹ, bỡi vì chúng
không thể công khai đối kháng quan phủ, nên nếu có thể xuất kỳ chế thắng, có
thể khống chế cục diện này.

Dương Thu Trì quay lại nháy mắt ra hiệu cho Tống Vân Nhi, gật gật đầu, sau đó
chuyển người nhìn thẳng Lưu Bưu, lạnh lùng nói: “Chúng ta hoài nghi ngươi có
liên quan đến án này, nên hiện giờ muốn bắt giữ ngươi, nếu như ngươi dám phản
kháng,” Hắn chợt quay sang Kim sư gia, “Sư gia, theo hình luật thì như thế
nào?”

Kim sư gia và Tống tri huyện đã bị bọn lâu la bao vây phía sau làm cho kinh
tâm động phách, nghe Dương Thu Trì hỏi, run run đáp: “Theo 'Đại Minh luật' quy
định, 'Nếu như tội nhân cậy thế chống cự, giết ngay tại trận.”

“Ha ha ha!” Lưu Bưu cười lớn, đút giấy nợ trong tay vào dưới hộc bàn, sau đó
khoanh tay cười lạnh, “Vậy các ngươi lên giết đi!” Bọn tiểu lâu la đều cười
rống lên.

Khi tiếng cười hơi hạ xuống, trong đại sảnh chợt vang lên tiếng nói lạnh lùng
của Tống Vân Nhi: “Lưu Bưu, trong lúc ta đếm tới ba, ngươi nên ngoan ngoãn
giao tờ giấy nợ đó!”

Tống Vân Nhi bước ra ngoài: “Một…..!”

Trên mặt Lưu Bưu lộ ra nụ cười lạnh tán thưởng, hai tay khoanh trước ngực nhìn
Tống Vân Nhi. Ba tên đại hán vạm vỡ phía sau lưng y xoắn xoắn tay áo, bọn tiểu
lâu la phía sau Tống tri huyện cùng mọi người từ từ áp tới.

“Hai…!” Tống Vân Nhi từ từ bước lại trước mặt Lưu Bưu, lời nói lạnh như đao.

Ba đại hán vạm vỡ sau lưng Lưu Bưu đua nhau rút tiêm đao, bước lên trước một
bước, đứng cạnh Lưu Bưu, nhìn trừng Tống Vân Nhi.

Lưu Bưu cười ha hả, giơ tay phải chỉ Tống Vân Nhi: “Con nhãi ranh kia, ngươi
nên đếm đến ba rồi….”

Lời chưa kịp dứt, hàn quang lóe lên, Lưu Bưu phát ra một tiếng kêu thảm. Bàn
tay phải vừa rồi còn chỉ Tống Vân Nhi, hiện giờ đã đứt tiện cả bàn tay, máu
tươi phún ra tứ phía. Lưu Bưu kêu thảm lăn từ trên ghế xuống đất.

Động tác của Tống Vân Nhi quá nhanh, ba đại hán thậm chí còn chưa nhìn rõ nàng
rút kiếm ra như thế nào, bàn tay phải của Lưu Bưu đã bị nàng chém rụng!

Ba đại hán cùng tức giận hét lên một tiếng, ba mũi tiêm đao đồng thời đâm về
phía Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi như không hề thấy điều đó, lập tức hàn quang
quen thuộc lại lóe lên thêm vài cái nữa. Ba tiếng hét thảm dường như đồng thời
cất lên, toàn bộ tay phải cầm tiêm đao của ba đại hán đều bị chém đứt gần như
cùng một lúc, ba bàn tay đầy máu rớt phịch xuống đất, máu tươi bắn đầy.

Chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, ngay cả Tiểu Hắc câu chuẩn bị nhảy
phắt lên cũng chỉ vừa kịp phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp thì mọi chuyện đã
kết thúc rồi.

Cô gái nhỏ này thế mà ngoan độc! Không những bọn lưu manh và bộ khoái đều có ý
nghĩ như vậy, ngay cả Dương Thu Trì cũng lạnh người. Đêm nay sao Tống Vân Nhi
xuất thủ ngoan lạt, không hề có điểm dung tình thế này?

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.