Nạp Thiếp Ký – Chương 109: Lần ra nguồn cội – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 109: Lần ra nguồn cội

Dương Thu Trì cười lạnh, nhìn Vương Phúc Thuận chăm chú: “Ngươi tưởng chúng ta
không biết ngươi làm cái gì hả? Ngươi chẳng những giết chết ca ca của ngươi,
mà còn giết luôn hồng bài vũ nữ Kim Khả Oánh của Túy Oanh lâu! Thật thà khai
ra mau, miễn được cái đau khổ xác thịt!” Ngưu bách hộ đứng ở bên ngo ngoe ngón
tay thô cứng uy hiếp, dọa Vương Phúc Thuận run cầm cập.

Thông phán cùng mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc, vội hỏi: “Xin hỏi….,
Kim Khả Oánh của Túy Oanh lâu thật sự chết rồi sao?… hèn gì hai năm rồi
không nghe tin tức gì của nàng ta, tú bà còn nói nàng ta về quê thăm nhà nữa.”

Tri sự ở kế bên tiếp lời: “Ta sớm đã hoài nghi có điều gì đó không ổn rồi, lúc
đó Oánh cô nương đang đắt khách quá trời, làm gì mà vội đi thăm nhà, tú bà kia
làm gì mà là người tốt như thế chứ? Mụ ấy sao lại chịu cho Khả Oánh cô nương
đi thăm thân tới hai năm? Như vậy chẳng phải mụ bị lỗ chết hay sao?”

“Đúng ha!” Thôi quan phụ trách ký lục cũng chen lời, “Mụ tú bà đó cũng nói với
ta như vậy, ta cũng hơi hoài nghi.” Y lại nhìn Dương Thu Trì hỏi: “Chẳng lẽ
Khả Oánh cô nương chết thật rồi sao?”

Xem ra Kim Khả Oánh cô nương quả là ca nữ đắt khách ở Ninh Quốc phủ này, nên
ngay cả những quan chức trong tri phủ nha môn cũng đều biết rõ.

Dương Thu Trì thấy đây đều là quan viên cao cấp của nha môn, có cho họ biết
cũng không có vấn đề gì, hơn nữa án sát huynh trưởng của Vương Phúc Thuận còn
cần phải giao cho họ xử ý, nên gật đầu: “Đúng vậy, Kim Khả Oánh cô nương bị
người ta giết chết rồi đem xương cốt chôn ở một vườn rau trong Quảng Đức
huyện.” Dương Thu Trì chỉ Tống tri huyện, “Vị này chính là Tống tri huyện Tống
đại nhân của Quảng Đức huyện đang tự thân phụ trách điều tra án này.”

Vị thông phán kia nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tống tri huyện, lắc đầu nói:
“Ngươi có khả năng là lầm lẫn rồi, ta biết Tống tri huyện mà…”

Tống tri huyện từ từ kéo mặt nạ che mặt xuống, lộ ra gương mặt thật, khóm
người thi lễ: “Ti chức tham, tham kiến Thông phán đại nhân.” Thông phán là
quan lục phẩm, do đó Tống tri huyện dùng lễ tiết của hạ quan tham kiến.

Vị Thông phán ấy cả kinh, vội đáp lễ: “Quả nhiên là Tống tri huyện Tống đại
nhân, ông làm sao mà đóng vai như thế này?” Rồi chuyển thân qua nhìn Dương Thu
Trì, “Không biết vị này là…”

Tống tri huyện giải thích: “Ty, ty chức cùng mọi người vì án mạng của Kim Khả
Oánh tại Quảng Đức huyện mà đặc biệt tới Túy Oanh lâu điều, điều tra tìm chứng
cứ. Vì, vì để tránh bị hung phạm chú ý, nên mới, mới giả trang như thế này.
Không ngờ vừa lúc gặp, gặp phải Vương đồng tri bị hại.” Sau đó lão dẫn kiến
Dương Thu Trì, “Vị này là quản giam trong đại lao Quảng Đức huyện, Dương Thu
Trì Dương quản giam.”

Dương Thu Trì chấp tay thi lễ.

Nghe Tống tri huyện nói thế, Thông phán mà mọi người chợt đột nhiên nhớ lại,
vội vã đáp lễ.

Một tên lao đầu nhỏ nhoi ở Quảng Đức huyện mà liên tiếp phá mấy án, chuyện này
đã sớm truyền khắp Ninh Quốc phủ, mọi người ít nhiều đều có nghe qua, thật
không ngờ tên tiểu tử đứng trước mặt đây chính là vị lao đầu thần kỳ kia! Tất
cả mọi người đều biết gã có quan hệ không tầm thường với Ứng Thiên phủ Thiên
hộ sở phó thiên hộ Mã Độ Mã đại nhân, nên không lạ gì chuyện Ngưu bách hộ tỏ
vẻ kính sợ đối với gã như vậy, xem ra đều xuất phát từ chỗ Mã đại nhân. Bọn họ
thật tình không biết Dương Thu Trì hiện giờ đã là đặc sứ của cẩm y vệ chỉ huy
sứ rồi.

Dương Thu Trì tiếp tục hỏi Vương Phúc Thuận: “Kim Khả Oánh là do ngươi giết
phải không? Nói thật cho ngươi biết, tú bà ở Túy Oanh lâu cùng mọi người đã
khai ngươi nạp thiếp không thành, đã từ bảo sẽ giết Kim Khả Oánh cô nương. Tốt
nhất là ngươi thành thật khai ra, để tránh khỏi cái khổ đau của da thịt!”

Vương Phúc Thuận vốn nghĩ đã ẩn giấu được chuyện giết Kim Khả Oánh, nhưng hiện
giờ xem ra chuyện của hắn người ta đã nắm rõ như trong lòng bàn tay, có nói
hay không người ta cũng biết rồi, hay là cứ nói thật ra hết để tránh bị cái
khổ trước mắt, lại còn có thể tranh thủ được chút thái độ tốt, nói không chừng
sau này có thể được xử lý nhẹ hơn.

Đối với loại tội phạm này tốt nhất là dùng phương pháp thật thật giả giả, hư
hư ảo ảo, tuy đơn giản nhưng khi nắm chắc được tâm lý của kẻ phạm tội thì hiệu
quả có thể thấy được ngay trước mắt. Một khi tội phạm nghĩ toàn bộ bí ẩn của
mình bị đối phương nắm rõ hết rồi, thì chút phòng vệ cuối cùng của y sẽ bị sụp
đổ ngay.

Vương Phúc Thuận hiện giờ cũng nghĩ như vậy. Nếu như người ta đều biết hết
rồi, dù gì thì cũng khó tránh tội chết khi giết Vương đồng tri, thừa nhận hay
không thừa nhận chuyện giết Kim Khả Oánh cũng không quan hệ gì. Nếu như không
khai, chỉ sợ cẩm y vệ sẽ không tha cho hắn, và cái khổ như rơi xuống mười tám
tầng địa ngục đương nhiên không thể tránh được.

Vương Phúc Thuận đành thừa nhận: “Tiểu nhân khai nhận. Hai năm trước, tiểu
nhân ham thích sắc đẹp của Kim cô nương, muốn nạp cô ta làm tiểu thiếp, nhưng
bị Kim cô nương cự tuyệt trước mặt mọi người, nên tôi nóng giận đánh cô ta.
Sau đó, cô ta thậm chí không muốn gặp mặt tôi, tú bà không có cách gì ép buộc
được. Tôi tức giận điên người, nên kêu một tên thủ hạ đi giết Kim cô nương…”

“Tên làm thuê đó tên gì? Hiện giờ ở đâu?”

“Tên là Ngô Tường, ngoại hiệu Loa tử. Tôi không biết hiện giờ hắn ở đâu nữa.”

“Ngươi khai tiếp đi.”

Vương Phúc Thuận nói tiếp: “Tôi đưa cho Loa tử bảy chục lượng bạc trắng, bảo
hắn đi giết Kim Khả Oánh, còn bản thân thì chạy đến Ứng Thiên Phủ chờ tin tức.
Chờ suốt cả tháng, Loa tử về báo cho tôi biết, hắn đã giết Kim Khả Oánh, đồng
thời hủy thây diệt tính rồi. Tôi vừa hả giận vừa sợ hãi, nên đem chuyện này kể
cho ca ca Vương đồng tri của tôi.”

“Huynh ấy rất giận, mắng té tát tôi một lúc, bảo huynh ấy thân là đồng tri,
tuyệt không thể che giấu cho tôi, muốn bắt tôi lại. Tôi quỳ xuống hết sức cầu
xin, ca ca của tôi nễ tình anh em ruột thịt, nên miễn cưỡng đồng ý che giấu
cho tôi. Chúng tôi cùng thương lượng, thấy nhiều người đều biết tôi và Kim cô
nương có thù, chuyện này lộ ra tôi sẽ nhanh chóng bị hoài nghi, nên ca ca bảo
tôi mau tránh đi. Tôi sau đó chạy trốn về vùng đông bắc.”

“Trước đây mấy tháng, ca ca của tôi viết thư bảo không có ai điều tra đến
chuyện này, tôi nhớ nhà không chịu được nên mạo hiểm quay về, nhất mực ở nhà
ca ca của tôi. Khi nghe sự tình Kim Khả Oánh bị giết đúng là chưa bại lộ, có
vẻ như Loa tử đã đem thi thể che giấu rất tốt, nên liền yên tâm.”

“Trưa hôm nay, ca ca Vương đồng tri của tôi đột nhiên cho người về nhà gọi tôi
đến nha môn, báo cho tôi biết cẩm y vệ đang điều tra chuyện này. Tôi vừa nghe
đã hoảng, chuyện cẩm y vệ nhúng tay vào thì cùng trời cuối đất không có chỗ
nào dung thân cả.”

“Tôi muốn chạy trốn, bị ca ca của tôi ngăn lại. Huynh ấy nói tú bà của Túy
Oanh lâu xem ra đã khai chuyện này rồi, cẩm y vệ sẽ nhanh chóng tìm đến đây,
nếu như cẩm y vệ đã nhúng tay vào, thì tôi không thể chạy đi đâu cho khỏi. Do
đó huynh ấy quyết định tự bắt tôi đưa đến cho cẩm y vệ, còn nói chỉ có như thế
huynh ấy mới giữ được quan chức, và chỉ khi ấy, huynh ấy ở ngoài kiếm tiền
hoạt động, nói không chừng giữ được mạng cho tôi.”

“Tôi đương nhiên không đồng ý, chúng tôi cãi nhau gay gắt, huynh ấy muốn gọi
người đến bắt tôi. Trong lúc khẩn cấp, tôi cầm con dao rọc giấu trên án đài
đâm huynh ấy. Sau khi xong, tôi phát hiện dưới chân dính máu, nên dùng khăn
tay lau rồi quẳng đi. Sau đó, tôi lén chạy về lấy ít đồ đạc chuẩn bị chạy
trốn, không ngờ mọi người đã nhanh chóng tới bắt tôi.”

Dương Thu Trì thầm cảm thấy may, nếu không nhờ Tiểu Hắc cẩu truy tung, nói
không chừng không dễ gì mà nhanh chóng lần ra được người giết Vương đồng tri
là đệ đệ của y.

Từ lời khai của Vương Phúc Thuận, có thể thấy đây là loại hình phạm tội mang
tính bộc phát. Vương đồng tri vì để giữ được quan chức của mình, cũng là để dễ
kiếm tiền và chạy chọt giữ mạng cho em trai, nên mới quyết định đại nghĩa diệt
thân, lập tức định bắt người. Vương Phúc Thuận trong lúc cấp bách, đột phát
hành vi phạm tội. Hành vi phạm tội này thường không có lý tính, khiến người ta
không có cách gì lý giải trong tình huống bình thường.

Như vậy có thể nói, vị Vương đồng tri này có thể đại nghĩa diệt thân, không
quản là vì mục đích gì, cũng có thể được coi là người khá chính trực. Dương
Thu Trì hơi hối hận là lúc nãy thái quá nghiêm khắc đối với y.

Dương Thu Trì hỏi: “Tên người làm Loa Tử gì đó của ngươi hiện giờ ở đây? Hay
là có ai có thể biết hắn hiện giờ ở đâu không?”

“Tôi thật tình không biết, hắn sau khi chạy đến Ứng Thiên phủ báo cho tôi biết
đã giết Kim Khả Oánh, tôi lập tức trốn đi trong ngày, sau đó không nghe tin
tức gì của hắn nữa. Lần này tôi quay về có hỏi ca ca tôi, nhưng huynh ấy cũng
không biết.”

“Vậy lúc đó tên người làm ở tại chỗ nào?”

“Hắn ở nhà của chị dâu.” Vương Phúc Thuận sau đó nói ra địa chỉ nhà chị dâu
của Ngô Tường.

Đã hai năm rồi, không biết Ngô Tường còn ở đó nữa hay không, hay là cũng như
Vương Phúc Thuận vậy, lén trốn đi chỗ khác rồi. Không quản ra sao cũng cần
phải đến đó xem thử, cho dù Ngô Tường đã đào tẩu, chỉ cần có thể tìm được chị
dâu của hắn, có thể hỏi ra thêm được những tin tức hữu dụng khác, có thể thu
hẹp phạm vi điều tra.

Thôi quan sau khi ghi lại hết lời khai, đưa cho Vương Phúc Thuận ký vào, sao
đó giải y vào đại lao của tri phủ.

Dương Thu Trì cùng mọi người được Ngưu bách hộ dẫn đầu nhanh chóng đến nhà chị
dâu của Ngô Tường.

Đây là ngô tiểu viện độc nhất, phòng bị cài chặt chốt từ bên trong. Cẩm y vệ
có kinh nghiệm vô cùng phong phú đối với chuyện bắt phạm nhân, không cần ra
lệnh cũng tự động lặng lẽ bao vây tiểu viện lại, chờ mệnh lệnh bắt người.

Ngưu bách hộ phất tay, hay cẩm y vệ khôi ngô lập tức phóng lên phá cửa. Chỉ
loáng một cái, cửa phòng đã mở toang ra, cẩm y vệ cầm Tú xuân đao xông vào
trong phòng.

“Mẹ ơi….!” Trong phòng truyền ra tiếng kêu kinh hãi của nữ nhân, cùng tiếng
quát hỏi của nam nhân: “Các ngươi muốn làm gì?”

Sau khi cẩm y vệ tiến vào trong, Tống Vân Nhi kéo theo Tống Tình tranh đi vào
phòng trước Dương Thu Trì và mọi người, muốn xem náo nhiệt. Tuy nhiên, khi họ
vừa vào trong, lập tức hét toáng lên chạy ngay ra ngoài, tới ngoài cửa vườn
mới dừng lại, mặt mày đều đỏ hồng.

Dương Thu Trì nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

Tống Vân Nhi đỏ mặt lè lưỡi nháy mắt một cái, đáp: “Huynh tự vào trong đi rồi
biết.”

Dương Thu Trì cùng mọi người nghi hoặc tiến vào trong phòng, lúc này mới biết
nguyên nhân tại sao hai cô gái ôm đầu quay ra, đó là vị góc mền màu đỏ bị kéo
ra một bên, lộ ra một đôi nam nữ không manh vải che thân bị cẩm y vệ kềm chặt
ra đang dùng dây thừng trói lại.

Nam nhân đó khoảng hai mươi tuổi, khắp người đầy múi thịt, trông rất tráng
kiện, tuy nhiên lúc này mặt tái không còn giọt máu, không ngừng hỏi có chuyện
gì. Nữ nhân nhìn có vẻ lớn tuổi hơn, ước khoảng ba mươi, da thịt trắng ngần,
đôi gò bồng đảo to lớn hơi thòng xuống, tùy theo sự uốn éo của thân thể mà
đong đưa theo.

Thì ra là người ta đang làm chuyện giường chiếu thì cẩm y vệ đột nhiên phá cửa
xông vào. Hai người thậm chí không kịp chộp lấy chút quần áo gì che người thì
đã bị trói chặt. Dương Thu Trì cười mắng: “Làm cái gì mà gấp thế, để người ta
mặc y phục xong rồi hẳn trói.”

Cẩm y vệ chẳng có lòng hảo tâm như thế, bọn họ bắt phạm nhân chẳng hề nghĩ gì
đến chuyện phạm phải quyền kín đáo riêng tư của người, mà là làm sao nhanh
chóng chế phục nghi phạm, và từ đó bảo chứng sự an toàn lớn nhất cho bản thân.

Dương Thu Trì khi nói lời vừa rồi, thì cẩm y vệ đã trói hai người xong xuôi,
bây giờ mở ra nữa thật là phiền. Chỉ có điều, lời của vị tiểu quản giam đại
nhân này không thể không nghe, nhưng mà họ cũng có biện pháp, mang quần áo của
hai người tới, phủ lên thân của họ, xong dùng thắt lưng buộc lại che kính thân
thể, sau đó kéo hai người xuống giường, bắt mỗi người một chân quỳ dưới mặt
đất.

Hai người này đương nhiên biết kẻ bắt họ là cẩm y vệ, cẩm y vệ ở Minh triều ai
mà không biết? Hai người họ vô cùng hoảng kinh, đưa mắt hoảng loạn nhìn Dương
Thu Trì và mọi người đến sao.

“Ngươi chính là Ngô Tường, ngoại hiệu Loa tử?” Dương Thu Trì hỏi nam nhân.

Người đó gật đầu.

Bắt đúng người rồi, Dương Thu Trì thở dài nhẹ nhõm, hỏi nữ nhân: “Ngươi là ai?
Là vợ của Ngô Tường hả?” Lúc này tuy thân thể của nữ nhân này được được quần
áo che lại, nhưng hình ảnh gò ngực to kềnh của ả vẫn còn quây quần bên trong
tâm trí Dương Thu Trì.

Nữ nhân đó sợ hãi đến run rẩy toàn thân, làm gì còn có thể nói nên lời. Một
cẩm y vệ ở bên cạnh đá vào ả một cái, quát: “Con ả mẹ này, còn không nhanh
chóng trả lời câu hỏi của đại nhân!”

Người đàn bà này kêu thảm lên một tiếng, bị đá té bẹp mông qua một bên, vừa
rên vừa lập bập đáp: “Dân phụ Ngô Mao, là, là… là…. là chị dâu của…. Ngô
Tường….”

Ạ? Dương Thu Trì và Tống tri huyện cùng mọi người đều ngẩn ra – Thúc tẩu thông
gian rồi?! Lại còn bị cẩm y vệ bắt tại trận!

Dương Thu Trì bước lên một bước, đá cho Ngô Tường một cước, mắng: “Con mẹ
ngươi, ngay cả chị dâu mà cũng 'dớt', người còn là người nữa không?” Ngô Tường
chưa nói gì, thì Mao thị đã giành nói trước: “Chồng của tôi,…., chồng của
tôi… đã chết rồi.”

Ôi da? Giờ thì Dương Thu Trì đã rõ, thì ra ca ca của Ngô Tường chết rồi, Ngô
Tường liền tư thông với chị dâu, như vậy thành thể thống gì? Cho dù bọn họ có
thật lòng yêu nhau, nhưng cũng không có kết quả gì. Chị dâu em chồng, cho dù
là ở xã hội hiện tại cũng không được, tuy luật pháp không cấm đoán, nhưng
tuyệt đại đa số lão bá tánh đều không thể chấp nhận, nói gì ở ở Minh triều,
thế nào cũng bị cao đầu bôi vôi mà thôi.

Kỳ thật huynh chết rồi, chị dâu cải giá cho đệ đệ là tập tục tồn tại ở các bộ
lạc du mục phía bắc Trung Quốc, thậm chí đã trở thành truyền thống. Vào đầu
thời Tây Hán, Hán Cao tổ xưng huynh gọi đệ với Thiền Vu của Hung nô, sau khi
chết, Thiền Vu Mạo Đốn đã từng án chiếu theo tập tục của họ viết thư cho Lữ
Hậu, yêu cầu Lữ Hậu gã cho y. Trong bộ “Đại Nguyên Thông chế điều cách”, phần
hộ lệnh có ghi lại nhiều chuyển kết hôn giữa chị dâu và em trai chồng như thế
này.

Nhưng dù sao, chị dâu em chồng được coi là người một nhà trong truyền thống và
tập tục của Trung Quốc, nếu thành thân với nhau thì rõ ràng là loạn cương
thường, luân lý, không thể nào dung. Sau khi chịu ảnh hưởng của văn hóa Hán
Tộc, triều Nguyên đời hậu kỳ từ từ cấm tiệt loại hành vi này. Khi Nguyên triều
bị diệt, em chồng cưới chị dâu bị cấm ngặt trong luật pháp thời Minh. “Đại
Minh luật” quy định: “Nếu như anh chết mà lấy chị dâu, em mất cưới em dâu, xử
giảo (treo cổ chết).”

Tống tri huyện cũng mắng: “Thành ra thể thống gì! Đúng là, đúng là thương,
thương phong bại tục, thương phong bại tục mà!”

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.