Nạp Thiếp Ký – Chương 106: Nhân vật hậu đài – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 106: Nhân vật hậu đài

“Bất quản các ngươi là ai, đánh các ngươi xong rồi nói tiếp!” Lão bảo (Tú bà)
quát lên. Bày tám tên móng rùa và đầy tớ đều đồng thanh đáp ứng, vung côn áp
tới. Xuân Nha sợ đến hoa dung thất sắc, không tự chủ được nhào vào long Long
Tử Tư. Long Tử Tư tuy là thư sinh, nhưng cũng có chút chí khí nam tử, ôm lấy
đầu của Xuân Nha, chuẩn bị dùng lưng để che gậy đánh. Tống tri huyện và Kim sư
gia cũng sợ đến nổi trốn vào sau bình phong.

Tiểu Hắc cẩu dưới chân Dương Thu Trì đã nhanh như điện xẹt, cắn mạnh vào chân
của hai tên móng rùa phía trước, sau đó không ngừng nghĩ cắn loạn vào chân vào
đùi của những tên móng rùa và đầy tớ phía sau, chẳng những thế, nó còn thưởng
luôn hai cú vào chân của tú bà, khiến mụ đau quá lá lên chói lói như heo bị
chọc tiết, té phịch xuống đất.

Bọn móng rùa chưa kịp xuất thủ, thì đã bị tiểu hắc cẩu cắn đến tay chân loạn
cả lên.

Cùng lúc này, hai cẩm y vệ sau lưng Dương Thu Trì cùng Hầu Tiểu Kỳ cũng đã
xuất thủ. Chẳng mấy chốc, dưới thân thủ xuất sắc của họ, bọn móng rùa đầy tớ
đều bị đánh nằm lăn ra đất.

Dương Thu Trì cười nói: “Xem ra, cái hắc điếm này của các ngươi chẳng ra gì
cả.”

Tiểu Hắc cầu đã trở về bên cạnh Dương Thu Trì, nhe nanh há miệng nhìn trừng
lão bảo và bọn móng rùa đang khóc cha gọi mẹ, miệng của nó còn gầm gừ những
tiếng đầy đe dọa.

Hầu Tiểu Kỳ giẫm chân lên bụng đầy mỡ của tú bà, hỏi Dương Thu Trì: “Thiếu
gia, đơn giản phế luôn chúng cho rồi, sau đó dùng mồi lửa thiêu rụi cái hắc
điếm này.” Những cẩm y vệ này lúc thuờng quen thói trâu bò, giờ đóng vai đầy
tớ mà cũng dữ dội như vậy.

Tú bà rống lên: “Mấy tên khốn các ngươi hãy đợi đấy, ở trên lão nương còn
người. Các ngươi rửa sạch đít chờ vào ngồi trong đại ngục đi.”

Mụ ta không nói lời này Dương Thu Trì còn không muốn làm thiệt, bây giờ thấy
phía trên chúng còn có chỗ dựa, liền muốn xem coi lão quan gia nào ở phía sau
làm càn. Cái quyền tiền trảm hậu tấu của cẩm y vệ đặc sứ của gã vẫn chưa dùng
đến lần nào. Hơn nữa, mấu chốt của Bạch cốt án chỉ sợ phải lần theo từ Thúy
Oanh lâu, nếu không dẹp yên bọn họ, nói không chừng án này không cách nào tra
tiếp được.

Dương Thu Trì ra hiệu cho Hầu Tiểu Kỳ thả người. Hầu Tiều Kỳ bỏ chân ra trở về
bên cạnh Dương Thu Trì. Dương Thu Trì cười hỏi: “Cái mụ heo nái ngươi mau kéo
đầu heo con heo nọc mập ra đây, để cho tiểu gia xem coi hắn có bộ dạng giống
heo như thế nào mà có thể chịu đựng được mụ?”

Tú bà và bọn móng rùa, đầy tớ đều không dám chần chờ, vội vã bò ra ngoài cửa
phòng..

Dương Thu Trì thấp giọng dặn dò Hầu Tiểu Kỳ vài tiếng. Hầu Tiểu Kỳ gật đầu,
lẻn ra khỏi phòng.

Long Tử Tư hỏi Xuân Nha cô nương đang ngồi trong lòng mìn: “Xuân Nha. Cô không
sao chứ?”

Xuân nha cô nương đỏ mặt rời khỏi lòng Long Tử Tư, lắc đầu đáp: “Đa tạ Long
thiếu gia, tôi không sao.”

Tống tri huyện và Kim sư gia chưa hết kinh hồn. Tống tri huyện bảo: “Hiền
chất, rất may, may là có cháu ở đây, nếu không….”

Long Tử Tư cũng nói: “Đúng vậy, thiếu gia, xem ra mụ tú bà này quá ngang
ngạnh, hay là chúng ta tránh trước một chút đi.”

Dương Thu Trì đáp: “Không sợ, Xuân Nha cô nương chưa nhìn thấy hung thủ, đầu
dây mối nhợ coi như đã đứt, chúng ta cần phải tìm đầu mối khác. Vừa rồi tú bà
sợ chúng ta hỏi Xuân Nha cô nương, nhất định là bên trong có vấn đề. Nhất định
phải xác định rõ trước người đứng sau lưng chúng là ai, mới có thể tra cho rõ
rốt cuộc là vấn đề gì.”

Tống tri huyện cùng mọi người gật đầu lia lịa. Long Tử Tư hỏi: “Chúng ta làm
sao xác định được bây giờ?”

Dương Thu Trì đáp: “Rất may là tiệc rượu chưa bị đánh đổ, mọi người có đói
không? Dù sao thì chúng ta cũng đói rồi, hay là ăn cho no nê thống khoái chút
rồi đánh mẹ cho nó một trận.” Dứt lời liền ngồi xuống trước, nâng chung rượu
lên uống cạn.

Tống tri huyện cùng mọi người thấy Dương Thu Trì trấn định như vậy, trong lòng
cũng mạnh dạn hẳn lên, đều ngồi xuống bắt đầu ăn uống.

Tống tri huyện thấy người hầu nam của Dương Thu Trì vừa rồi đi ra, nghĩ rằng
chắc là đi gọi cứu binh, nhưng cứu binh như thế nào, bản lĩnh ra sao thì học
không chắc. Nhưng ở Ninh quốc phủ thành này, cho dù có xảy ra đại sự gì, nhiều
lắm là để lộ thân phận, rằng mình đang tra án thì coi như xong. Chỉ có điều,
quan viên triều đình đến kỹ viện, cho dù là tra án, thì vẫn có điều gì đó
không thỏa, nên trong lòng hối hận vì không nghe lời Kim sư gia.

Dương Thu Trì bảo Xuân Nha ngồi dậy ăn uống, thấy nàng ta ăn vận giản dị,
không giống như ca nữ thanh lâu, bèn nhân tiện hỏi: “Cô nương, hiện giờ cô
đang làm cái gì ở đây?”

Xuân Nha đỏ hồng mắt: “Làm tạp dịch.”

Dương Thu Trì nhìn ngắm nàng ta, cho dù quần áo mộc mạc, nhưng nhan sắc vẫn
mặn mà, mi thanh mục tú, trong lòng hơi kỳ quái vì sao tú bà lại phát thiện
tâm không để nàng tiếp khách như thế. Hắn tiện thể nói tiếp: “Cái mụ tú bà mập
như heo này sao lại không để cô tiếp….” Nói đến đây thấy lời này không dễ
nghe, nên hắn liền ngưng bặt.

Xuân Nha cúi đầu đáp: “Lúc đầu Khả Oánh cô nương mua tôi về làm nha hoàn, tôi
không bán mình cho Túy Oanh lâu, nên…, Khả Oánh cô nương mất tích một thời
gian, tú bà nói Khả Oánh cô nương là người của Túy Oanh lâu, nha hoàn của
người cũng phải là người của Túy Oanh lâu. Mụ không có lý do bức tôi đi làm
chuyện đó, liền bức tôi làm tạp dịch lao công, tôi không có chỗ nào để đi, nên
lưu lại ở Túy Oanh lâu này.”

Dương Thu Trì gật gật đầu, xem ra đây là một nha đầu mệnh khổ. Hắn quay sang
kề tai Long Tử Tư hỏi nhỏ: “Long tiên sinh, chờ một lúc ta xuất tiền ra chuộc
thân cho Xuân Nha, để cho ông cưới làm vợ, được không?”

Long Tử Tư đáp: “Sao có thể để thiếu gia tốn tiền như vậy, chuyện này chờ tôi
có tiền rồi hẳng hay.”

“Vậy mà cũng nói được, ông làm Cân ban trưởng tùy của ta, chúng ta sao lại để
ý đến chút tiền sính lễ này chứ.” Dương Thu Trì quay sang hỏi Kim sư gia: “Sư
gia, ở chỗ chúng ta đây, mời một trưởng tùy mỗi tháng bao nhiêu tiền?”

“Lo ăn lo ở, mỗi tháng hai lượng.”

“Được!” Dương Thu Trì nói với Long Tử Tư: “Như vầy đi, chúng ta việc chung làm
chung, ta mời ông làm Cân ban trưởng tùy cho ta, tiền công cao gấp ba lần, bao
ăn bao uống, mỗi tháng sáu lượng bạc. Thế nào?”

“Cái, cái này nhiều quá a.” Long Tử Tư vui mừng khôn kể, y từ phú quý chuyển
sang bần hàn, đã hiểu rõ sâu sắc cái khổ không tiền là như thế nào. Trước đây
khi đi chép sách cho người ta, chép một cuốn sách hết mấy ngày y nhận hai trăm
văn đồng tiền thì được coi là không tệ rồi. Với công việc này, có thể nói làm
một tháng có thể sống hai tháng. Dương Thu Trì chẳng những là ân nhân cứu
mệnh, lại còn xuất ra một lượng tiền lớn mời mình làm trưởng tùy, điều này quả
thật là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống a, may phước vô cùng!

“Nhiều cái gì mà nhiều, bao nhiêu đó nhằm nhò gì, ta hiện giờ cũng có chút ít
thế thôi. Đúng rồi, ông làm Cân ban cho ta, ta phải tặng ông chút lễ ra mắt.
Như vầy đi, nha đầu Xuân Nha này do ta bỏ tiền ra chuộc thân, coi như là nha
đầu của ta, sau đó cho ông làm vợ, không cần xính lễ của ông. Sau này chỉ cần
ông tận tâm làm việc cho ta là được.”

Long Tử Tư mừng không kịp thở, chỉ không biết ý của Xuân Nha cô nương thế nào,
bèn quay sang nhìn nàng.

Dương Thu Trì lúc này mới nhớ, vừa rồi mình tự tung tự tác, chưa hề hỏi qua ý
kiến của Xuân Nha. Vì thế bèn quay người lại, cười hi hi hỏi nàng ta: “Cô
nương. Cô có bằng lòng không?”

Xuân Nha e thẹn cúi đầu, lén nhìn Long Tử Tư, khe khẽ gật đầu.

Dương Thu Trì cười ha hả, chuyện hôn nhân coi như đã định.

Long Tử Tư và Xuân Nha cùng đứng dậy thi lễ cảm tạ Dương Thu Trì. Dương Thu
Trì lần đầu tiên làm người mai mốt, cảm giác cũng không tệ lắm.

Chính vào lúc đó, dưới lầu vang lên tiếng ồn ào. Hầu Tiểu Kỳ đẩy cửa phòng
bước vào, sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Ngoài cửa tiến vào vài cẩm y vệ người mặc áo
phi ngư, dẫn đầu là một đại hán khôi ngô, chính là Ngưu bách hộ Ngưu đại nhân
của Bách hộ sở tại Ninh Quốc phủ. Tú bà mập cũng đi theo sau, mặt mày đầy sầu
khổ, mặt vừa đỏ hồng vừa trắng nhợt, xem không có vẻ e thẹn, mà là mới vừa ăn
vài cái tát tai.

Ngưu Bách hộ vừa vào cửa, thấy Dương Thu Trì, liền cười ha hả: “Huynh đệ, lão
ca ta thật là mong ngóng đệ tới đấy.” Nói xong chộp lấy tay Dương Thu Trì lúc
lắc, lộ rõ vẻ vô cùng nồng nhiệt, “Huynh đệ đến Ninh quốc phủ mà không đánh
tiếng gọi cái nào, bộ thật coi lão ca này làm người hoài rồi sao?” Dương Thu
Trì vốn vẫn lo Ngưu Bách hộ nói hớ, tiết lộ thân phận của bản thân, hiện giờ
xem ra y cũng là người biết diễn trò.

Tống tri huyện cùng mọi người thấy cẩm y vệ tiến vào, cứ nghĩ nhân vật hậu đài
của Túy Oanh lâu là cẩm y vệ ở Ninh Quốc phủ, đang kêu khổ liên miên, kinh
hoảng thất sắc. Giờ thấy đầu lĩnh của cẩm y vệ nồng nhiệt phi thường đối với
Dương Thu Trì như vậy, lại còn có ý nịnh bợ, không khỏi không thở phào nhẹ
nhỏm, hiện giờ phía bên mình có mặt cẩm y vệ, sóng to gió lớn gì cũng không sợ
nữa rồi.

Dương Thu Trì dẫn kiến Tống tri huyện với Ngưu bách hộ. Tống tri huyện biết vị
Ngưu Bách hộ này nguyên là thượng ti của cẩm y vệ tổng kỳ Mã Độ, liền đột
nhiên đại ngộ. Quan hệ giữa Mã Độ và Dương Thu Trì lão biết rõ. Xem ra, Ngưu
bách hộ này thông qua Mã Độ mới biết được Dương Thu Trì, hơn nữa quan hệ cũng
không tệ. Nếu lão biết Dương Thu Trì hiện giờ là đặc sứ của cẩm y vệ chỉ huy
sở, không biết còn kinh ngạc đến cở nào.

Trong lúc đang nói chuyện, phía dưới lầu lại huyên náo. Dương Thu Trì thò đầu
ra xem, thấy Tống Vân Nhi đang cùng mấy tên móng rùa tranh cãi ầm ĩ, trong đó
còn có một tên ôm mặt, xem ra đã lãnh vài chưởng của cô đại tiểu thư này.
Dương Thu Trì gọi nàng, Tống Vân Nhi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ vui mừng, kêu lên
một tiếng “Ca…!” rồi hai ba bước phóng lên đến sương phòng, “Ca, cha, mọi
người không sao chứ?”

“Chúng ta không sao,” Dương Thu Trì đáp, rồi nhìn ra sau lưng nàng, hỏi: “Búp
bê bùn đâu?”

“Tỷ ấy không biết võ công, muội để tỷ ấy ngồi trên xe chờ chúng ta.”

Thì ra Tống Vân Nhi vừa rồi nghe trong này la hét loạn cả lên, sau đó thấy cẩm
y vệ đến, sợ cha mình và Dương Thu Trì gạp nguy hiểm, liền xông ngay vào,
nhưng không tìm thấy người, bèn kiếm bọn móng rùa gây chuyện.

Ngưu bách hộ chuyển thân gọi tú bà. Tú bà co ro bước lên trước. Ngưu bách hộ
phóng thêm vài cái tát tai, đánh đến nỗi tú bà quay vòng vòng một lúc, trên
gương mặt mập nung núc hiện vài cái ấn đỏ ửng.

“Con mẹ ngươi không còn muốn sống nữa hả? Ngay huynh đệ của ta mà dám động
vào? Có tin lão tử quăng ngươi xuống cái lầu rách này không?” Ngưu bá hộ gào
rống.

Tú bà ức lên một tiếng quỳ xuống đất, che mặt không dám nói gì. Bọn móng rùa
phía sau lúc này mới biết chọc vào thái tuế, nhanh chóng quỳ xuống sau lưng tú
bà, ai nấy cùng run lập cập.

Ngưu bách hộ tức giận giơ chân lên vừa đạp vừa đá, Dương Thu Trì nhanh chóng
ngăn lại: “Thôi được rồi, đại ca, tiểu đệ cũng không biết Túy Oanh lâu vốn là
do đại ca trông nom, nếu biết như thế….”

“Không không! Huynh đệ hiểu lầm rồi.” Ngưu bách hộ vội vã giải thích, “Lão ca
có bất tài thế nào cũng không dám đi làm chuyện kinh doanh này.”

Dương Thu Trì có chút ngạc nhiên: “Vậy cái này…”

Ngưu bách hộ kề tai Dương Thu Trì nói nhỏ: “Túy Oanh lâu này là do em vợ của
đồng tri của Ninh quốc phủ mở đấy. Vị đồng tri này họ Vương, có quan hệ tốt
với Bố chánh sứ, bình thường khí thế ngút trời.” Đồng tri là chức phó của tri
phủ, đứng ở hàng ngũ phẩm, chức vụ tương đương với phó bí thư đảng ủy ở thời
hiện tại.

Thì ra là như thế, Dương Thu Trì giờ mới hiểu, hèn gì mụ tú bà này cậy thế làm
càn như vậy. Nhưng mụ không ngờ gặp phải vị đặc sứ như gã, nếu không, dựa vào
vai vế Tống tri huyện xem chừng cũng chẳng ăn thua.

Dương Thu Trì lường trước tính sau, nếu như đã làm to chuyện rồi thì phải làm
triệt để vậy. Gã gọi Ngưu Bách hộ cùng ngồi vào bàn uống rượu, Ngưu bách hộ
cũng không phải là người sợ chuyện phiền, hơn nữa Dương Thu Trì là chỉ huy sở
đặc sứ, trong tay cầm bài lệnh chém trước tâu sao, dù gì thì cũng không phải
sợ một ai.

Hai người họ vừa nhắm rượu vừa cười nói, chỉ có Tống tri huyện cùng mọi người
tâm sự trùng trùng. Chẳng mấy chốc sau, dưới lầu lại huyên náo, Dương Thu Trì
cười nói: “Xem ra hôm nay cái Túy Oanh lâu này quả là náo nhiệt ha.”

Dương Thu Trì và Ngưu bách hồ cùng thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống đại sảnh, thấy
một đám nha dịch và vệ binh tiền hô hậu ủng một lão đầu khoảng sáu mươi tuổi
tiến vào. Bọn móng rùa chỉ lên trên lầu thấp giọng nói gì đó, lão đầu ấy xanh
mặt, xâm xâm đi lên lầu tiến vào sương phòng.

Tú bà thấy lão đầu này, ủy khuất xụt sùi nước mũi pha lẫn máu, nhưng không
biết phải nói gì.

Lão đầu tiến vào trong phòng, thi lễ với Ngưu bách hộ, sắc mặt có chút không
vui: “Ngưu đại nhân, ngài… ngài cũng biết cái Túy Oanh lâu này là người của
Vương mỗ, đánh chó cũng nhìn mặt chủ nhà, ngài làm vậy tránh sao được…”

Dương Thu Trì nhìn lão đầu, cười cười hỏi Ngưu bách hộ: “Vị này là….”

Ngưu bách hộ cười lạnh, hai mắt nhìn trời đáp: “vị này chính là một trong các
quan phụ mẫu ở Ninh quốc phủ này của chúng ta, đó chính là Đồng tri Vương Dịch
Vinh Vương đại nhân!”

“Vậy sao?” Dương Thu Trì nhìn lên nhìn xuống như đang đánh giá Vương Dịch
Vinh, thấy lão chề môi làm ra vẻ ngông cuồng tự đại, hơn nữa vừa rồi Ngưu bách
hộ đã nói, Vương đồng tri này có chút quan hệ với Bố chánh sứ, có Bố Chánh sứ
làm hậu đài, hèn gì lão vênh váo như vậy.

Vương đồng tri lúc thường ngày có thể nói là khá khách khí với Ngưu bách hộ,
nhân vì chức bách hộ cẩm y vệ chỉ vào hàng lục phẩm, so với lão còn kém hơn
một cấp, nhưng cẩm y vệ là người của hoàng thượng, phụ trách khám tra bác quan
trong triều. Do đó, Vương đồng tri vẫn thường nhún nhường Ngưu bách hộ ba
phần, nhưng mà, vừa rồi nghe báo có người đến náo loạn ở Túy Oanh lâu do em vợ
lão mở, vốn chỉ nghĩ đó là những tên tiểu tốt, tùy tiên kêu người đi xử lý là
xong. Sau đó, em vợ của Vương đồng tri chạy vào báo là người của cẩm y vệ Ngưu
bách hộ làm khó, lại còn đánh tú bà, Vương đồng tri lúc này mới thực sự bực
mình, mang theo người ngựa kéo rốc đến đây.

Vương đồng tri thấy thái độ của Ngưu bá hộ lại càng tức mình thêm, vừa định
phát tác, thì Dương Thu Trì đột nhiên đưa tay kéo lão đi vào phía sau bình
phong.

Vương đồng tri là một lão đầu khô đét, sao có thể làm đối thủ của Dương Thu
Trì, nên bị hắn kéo suýt chút nữa té lăn quay. Lão không hiểu đây là chuyện
gì, người này sao lại dám đối đãi với mình như thế, chẳng lẽ đây là bọn cường
đạo cướp đường hay sao? Kinh khủng có dư, suýt chút nữa là lão phát tiếng kêu
cứu mạng.

Em vợ của Vương đồng tri rống lên: “Các ngươi dám cưỡng ép mệnh quan triều
đình, không muốn sống nữa hay sao?” Những tùy tòng cân ban và nha dịch khác
cùng hét lớn định nhào tới.

Ngưu bách hộ đứng phắt dậy, tay sờ lên đốc đao, thét lớn: “Muốn tạo phản hay
sao? Muốn chết cứ xông lên!”

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.