Nạp Thiếp Ký – Chương 102: Bạch cốt biết nói chuyện(2) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 102: Bạch cốt biết nói chuyện(2)

Dương Thu Trì mỉm cười: “Không quá hai ngày.” Loại phục nguyên xương đầu này
trước đây hắn đã làm qua rất nhiều lần, dễ dàng như trở bàn tay. Tuy Minh
triều không có bột thạch cao hay đất sét chuyên dụng, nhưng đất dùng làm đồ
gốm ở thời cổ đại xem ra cũng có hiệu quả tương đương. “Cần phải đem bộ xương
này về nha môn, để trong nhà cháu, cháu mới làm ổn được.”

Tống Tình kinh ngạc hỏi: “Để ở nhà huynh à? …. Huynh không sợ sao?”

“Sợ chứ, muội cùng làm với ta có được không?” Dương Thu Trì nháy nháy mắt pha
trò với cô gái mỹ lệ này, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tống Tình cười ngượng ngập đầy vẻ thẹn thùng, lúm đồng tiền bắt đầu hiện ra dụ
dỗ ánh mắt người: “Một mình muội hả?” Vừa nói vừa nhìn Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi làm mặt quỷ đáp: “Nhìn muội làm gì? Người ta muốn tỷ ở cùng một
chỗ kìa!”

Tống Tình ngẫm nghĩ, cắn đôi môi đỏ hồng, chắp hai tay sau lưng ưỡn ngực đáp:
“Được a, muội cũng muốn coi xem huynh làm sao mà phục nguyên lại đầu lâu của
bộ xương này.”

Dương Thu Trì không ngờ nàng ta đáp ứng thật, vừa hơi bất ngờ, vừa có chút cảm
động, lướt mắt nhìn thân hình yểu điệu của Tống Tình, lòng chợt rộn lên từng
tiếng tim đập loạn nhịp.

Tống tri huyện hỏi Dương Thu Trì: “Hiền chất, hiện giờ chúng ta quay về hả?”

“Vâng, trước hết mang bộ bạch cốt này đến nhà cháu, sau đó chúng ta đến chỗ
vườn rau xem coi có phát hiện gì khác nữa không.”

Tống tri huyện gật đầu, mệnh lệnh cho các ngỗ tác đóng chặt quan tài gỗ lại,
khiêng về nha môn đặt trong một căn phòng ở nhà của Dương Thu Trì, sau đó cả
đám người đến chỗ vườn rau nơi phát hiện ra bộ xương khô này lần đầu tiên.

Khu vườn rau này có một một hàng rào thấp, ngăn cách vườn rau với con đường
nhỏ bên ngoài. Theo con đường nhỏ này đi thẳng tới, không xa đó chính là con
đường chính dẫn về phía tây của huyện thành, cách cổng thành không xa. Khu vực
trồng rau này có vài hộ gia đình, trong đó có nhà của Long Tử Tư.

Từ khi đào được bộ xương khô từ nơi đây cho đến giờ đã quá nữa năm, người chủ
vườn rau chủ không dám trồng trên đất này nữa, nên nhất mực để hoang.

Dương Thu Trì trước hết để cho Kim sư gia phái người đi gọi chủ của vườn rau
này lại, hỏi về những chuyện liên quan đến việc phát hiện bộ xương. Chủ nhân
của vườn rau này là một đôi vợ chồng già.

Dương Thu Trì hỏi họ làm sao phát hiện được bạch cốt trong vườn rau, lão đầu
hồi đáp: “Sáng sớm hôm ấy, tôi đến vườn rau chuẩn bị nhổ vài củ cải trắng, vừa
đẩy cửa rào bước vào thì đã thấy đất trong vườn bị người ta đào bới lung tung,
lại còn có một cái hố lớn, rất nhiều đất bị bươi móc vương vãi khắp nơi. Tôi
tức đến nổi chửi mắng một hồi, thế nhưng không ai đáp ứng, tôi phải chỉnh lý
lại những chổ rau bị dập nát hoặc hư hại, sau đó lấp cái hố to kia. Tuy nhiên
vừa nhìn vào trong hố đã thấy một cái gì đó trắng toát lòi ra khỏi đất. Tôi
quỳ bên cạnh hố, đưa tay moi đất lên nhìn kỹ, rồi súyt chút nữa sợ đến ngất
đi. Thì ra đó là một cái sọ người.”

Dương Thu Trì hỏi: “Lúc đó cái hố sâu bao nhiêu?”

Lão đầu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Đại khái đến đầu gối tôi.”

“Ông thấy xương của người chết đó như thế nào?”

“Dương như là có một tay không còn thịt gì hết, chỉ có xương. Sợ chết người đi
được, đáng sợ đến nỗi mấy đêm liền lão không ngủ được” Nói đến chuyện này, lão
đầu vẫn còn cảm thấy khiếp hãi.

Lão thái bà cũng gật đầu nói: 'Đúng rồi, tôi nghe ông ấy nói sau này không dám
đến đây xem nữa, và ngay lúc đó lập tức đi báo cáo lý chánh.”

Dương Thu Trì hỏi: “Cái hố ấy trước đó có không?”

Lão đầu đáp: “Không có! Tuyệt đối không có! Mỗi ngày tôi đều đến chăm sóc hái
rau, đến tối ngày hôm trước ngày xảy ra đó vẫn còn hoàn hảo đấy a.”

Dương Thu Trì cúi đầu trầm tư, chỉ đào của nửa hố, chỉ lộ đầu lâu và 1 tay ra,
điều này có nhiều khả năng: có thể múôn đào lên để di chuyển bộ xương đi chổ
khác, đột nhiên gặp phải chuyện gì đó phải bỏ dở trốn đi; Cũng có khả năng là
vận chuyện bộ xương từ nơi khác đến đó chuẩn bị mai táng, mai táng được phân
nửa, gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên lập tức chạy trốn; Lại cũng có thể cố ý
đem bộ xương vốn được chôn ở đó đào bật lên, chỉ đào một nửa, lộ ra đầu và tay
thì liền dừng lại, mục đích là để cho người khác nhìn thấy. Đương nhiên còn có
những khả năng khác nữa.

Như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì? Dương Thu Trì không tìm ra câu trả lời.

Hắn bảo lão đầu chỉ vị trí của cái hố ấy, sau đó bảo các ngỗ tác cẩn thận đào
bới, phát hiện vật gì khả nghi phải báo ngay.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.