Nạp Thiếp Ký – Chương 100: Đồng mệnh uyên ương – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 100: Đồng mệnh uyên ương

Long Tử Tư gạt lệ: “Về nhà? Vợ tôi đã sớm không còn nữa, về nhà để làm gì?
Cũng chỉ một mình tôi mà thôi.”

Dương Thu Trì nói: “Cái xương khô đó không phải là vợ ngươi. Vợ ngươi chưa
chết, đã trở về nhà rồi.”

Long Tử Tư trừng to mắt: “Thật không? Nàng ấy không chết hả?”

Dương Thu Trì bèn đem chuyện tư bôn của Vương thị và Mặc Đấu Kiều cùng việc
mình dựa vào quan hệ với cẩm y vệ mà nhờ bắt họ về đơn giản kể lại hết một
lượt cho Long Tử Tư nghe.

Long Tử Tư nghe xong, sắc mặt trắng bệt, lắc đầu: “Con tiện nhân này! Tư bôn
với người khác gần cả năm mà không có tin tức gì, hại ta bị giam vào lao ngục
chịu khổ, thiếu điều muốn mất luôn tính mạng. Ả với ta không có chút tình
nghĩa phu thê, ta phải về hỏi ả cho ra lẽ mới được.”

“Vậy ngươi định làm gì?” Cùng là người trí thức, tuy y là người ở thời cổ đại,
còn mình là thời hiện đại, nhưng Dương Thu Trì vẫn dâng lên trong lòng một thứ
tình cảm tương thông.

Long Tử Tư hơi xấu hổ, nhưng ân công đã hỏi không thể không đáp, chỉ biết trả
lời: “Còn làm thế nào nữa? Thân không có sở trường gì, chỉ biết giúp người ta
viết viết lách lách, sống lây lất qua ngày.”

Tống Vân Nhi và Tống Tình nãy giờ nhất mực ở bênh cạnh Dương Thu Trì. Tống Vân
Nhi thấy y đáng thương như vậy, liền khẽ đề nghị với Dương Thu Trì: “Ca…!
Hay là huynh thu y làm thư đồng (cậu bé hầu hạ đèn sách) của huynh đi.”

Dương Thu Trì thấy rất tức cười, thấp giọng đáp: “Y bốn chục tuổi hơn rồi,
muội có bao giờ thấy lão thư đồng như vậy chưa?”

Long Tử Tư nghe hai người nói chuyện với nhau như thế, liền khom lưng thưa:
“Quản giam đại nhân đối với tôi ân trọng như núi, dù gì tôi cũng không có nhà
mà về nữa rồi. Tôi từ nhỏ khổ học thi thư, tứ thư ngũ kinh đều thuộc nằm lòng,
có thể viết lách tính toán, nếu như đại nhân không hiềm, tôi nguyện theo làm
kẻ tả hữu phụ tá cho đại nhân. Tôi tự xét không phải là người cổ hủ thủ cựu
gì, việc tiếp đãi khách khứa cũng khá dễ dàng.

Long Tử Tư thấy Dương Thu Trì đã ngoài hai mươi tuổi, xem ra đã kết hôn nhiều
năm, lại ra vẻ thiếu niên anh hùng hiên ngang tuấn tú, nói không chừng có tới
cả chục rồi cũng nên, bèn nói: “Nếu như quản giam đại nhân tin tưởng, tôi vô
cùng nguyện ý làm thầy vỡ lòng cho công tử tiểu thư của ngài, báo đáp đại ân
đại đức của đại nhân.” Nói xong lại xá một xá thật dài.

Tống Tình cười hì hì, nháy mắt bảo Dương Thu Trì: “Thu Trì ca ca, hài tử của
huynh bao lớn? Nhất định dễ thương lắm hen, cho muội mượn chơi vài bữa được
không?”

“Hi hi hi hi….” Hai con nha đầu đắc ý cười, hòa nhịp vào nhau rất ăn ý.

Muốn chơi với đứa nhỏ à? Sao cô không biết tự sinh ra mà chơi? Dương Thu Trì
trừng mắt nhìn hai người.

Suy nghĩ kỹ lời đề nghị của Long Tử Tư, trong lòng chợt động. Đúng a, trong
nhà đang khuyết một quản gia, mình đến Minh triều nhiều ngày rồi, nhưng vẫn
còn có những chuyện không hề biết, đặc biệt là những chuyện trên quan trường.
Hiện giờ bản thân đã là đặc sứ của chỉ huy sứ, cần phải động chạm đến vấn đề
này nhiều. Có điều về chuyện này thì học vấn của hắn quả không nhiều, trong
khi điều tra phá án không thể miễn được chuyện trò với các loại nhân vật khác
nhau, nếu có một tú tài như thế này giúp bản thân, nhất định sẽ bớt đi nhiều
chuyện lo lắng. Nghĩ vậy, hắn nói: “Nếu đã như thế thì ngươi sau này theo ta
vậy.”

Long Tử Tư mừng rỡ khom người đáp: “Đa tạ quản giam đại nhân. Tôi nhất định
tận tâm tận lực, phục thị thật tốt các thiếu gia và tiểu thư.”

“Ha ha ha…” Hai tỷ muội Tống Tình cười đến nỗi gập cả lưng lại.

Đúng là hai nha đầu điên, trước đây một mình Tống Vân Nhi cũng đã đủ đảo loạn
rồi, bây giờ lại thêm một cô Tống Tình nữa. Hai người có đôi có cặp, chỉ cần ở
chung một chỗ thì Quảng Đức huyện này đừng mong an tĩnh nữa.

Dương Thu Trì nói với Long Tử Tư: “Hiện giờ ta vẫn chưa có con cái, cái chức
tiên sinh dạy học này ngươi không làm được rồi. Sau này ông theo ta, làm Cân
Ban trưởng tùy vậy.” Hắn thầm nghĩ, một tú tài nho nhỏ như ông mà làm trợ lý
của cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ như tôi coi như không xuống giá chút nào đâu.

Long Tử Tư cung kính đáp: “Vâng! Tôi nhất định tận tâm kiệt lực phụ tá cho
quản giam đại nhân để báo ân đức của đại nhân.”

Tống tri huyện và Kim sư gia hai người đang lén cười thầm, trước giờ chỉ nghe
nói nhà quan mới có phụ tá, chớ chưa bao giờ có phụ tá của lao đầu bao giờ.
Nhưng hai người họ không biết Dương Thu Trì hiện giờ chỉ là mầm ngô chờ mưa
mùa hạ, chứ không phải kẻ không biết gì như xưa nữa.

Tống tri huyện nói với Dương Thu Trì: “Hiền chất, hiện giờ đã giữa trưa, chúng
ta ăn cơm trước, sau đó đi khai quan nghiệm thây, cháu thấy thế nào?”

Dương Thu Trì cũng đói bụng lắm rồi. Khai quan nghiệm thây không phải làm một
lúc là xong ngay được, nên liền nói: “Như thế này vậy, cháu nếu đã mới thu
Long tiên sinh làm phụ tá rồi, theo lý cũng nên chúc mừng một phen. Trưa nay
mọi người cùng về nhà cháu, cũng là có dịp để Long tiên sinh ra mắt người
trong nhà.”

“Được a….!” Tống Tình là người đầu tiên vỗ tay tán thành, lúm đồng tiền chợt
hiện, hàm răng trắng ngời ngay ngắn giống như muốn làm lóa mắt người, “Muội
còn chưa gặp qua chị dâu và bá mẫu nữa. Chúng ta cứ đến đó đi.” Rồi không cần
biết Tống tri huyện có đáp ứng hay không, nàng kéo Tống Vân Nhi chạy đi trước.
Tống tri huyện lắc đầu, dường như không còn biện pháp nào quản hai cô nàng dở
hơi này nữa rồi.

Mọi người kéo nhau đến nhà Dương Thu Trì. Từ khi thu được toàn bộ gia tài của
Hạ lão gia tử, mỗi tháng đều có một lượng thu nhập không đếm xuể từ thuế
ruộng, thuế đất… cả nhà hắn bắt đầu nếm thử nếp sinh hoạt của một vị tài
chủ: thuê thêm hai đầu bếp, bố trí những món đồ mới cho hợp với tài chủ… Chỉ
đáng tiếc là tòa tiểu viện này hơi nhỏ, nên Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đang
xem xét mua một trang viện rộng hơn.

Tống Tình xem ra biết chuyện hơn Tống Vân Nhi nhiều, sau khi tiến vào viện,
được Dương Thu Trì giới thiệu xong, thì phân biệt ỏn ẻn chúc câu vạn phục với
hai nhân vật quan trọng nhất: “Bá mẫu khỏe….! Chị dâu khỏe….!” Khiến cho
Dương mẫu mừng rỡ cười xòa, Phùng Tiểu Tuyết cũng vô cùng yêu thích cô gái
Tống Tình vừa khôn ngoan vừa dẻo miệng này. Dương Thu Trì lại dẫn kiến Long Tử
Tư cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết. Long Tử Tư làm lễ tham kiến, giữ vẻ rất
khiêm cung.

Dương Thu Trì phân phó chuẩn bị tửu yến. Chẳng mấy chốc sau, tử yến đã bày ra,
mọi người bắt đầu vào bàn tiệc. Hai chị em Tống Tình và Tống Vân Nhi cùng
Phùng Tiểu Tuyết đều uống chút rượu. Tống Tình uống tí rượu vào, gương mặt ửng
hồng, kiều diễm khêu gợi vô cùng, khiến cho Dương Thu Trì cứ đưa mắt nhìn mãi.

Trong lúc thay ly đổi chén náo nhiệt cả lên, lính gác cổng nha môn vội vã tiến
vào, báo cáo với Tống tri huyện: “Lão gia, Vương thị vợ của Long Tử Tư và tên
thợ mộc vừa trở về đó chết rồi!”

A? Mọi người nghe thế đều sửng người, mới sáng đã còn khỏe như thế, sao đột
nhiên lại chết đi? Long Tử Tư nghe được tin tức đó, chung rượu trong tay rung
rẩy một lúc, cuối cùng rơi luôn xuống đất.

Tống tri huyện và Kim sư gia đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là mặt lộ vẻ vui mừng.
Thấy tình cảnh như thế, lòng Dương Thu Trì chợt cảm thấy phát rét. Chẳng lẽ
Vương thị và gã thợ mộc Mặc Đầu Kiều là do họ phái người ám sát? Bỡi vì nếu
như hai người họ chết, Tống tri huyện và Kim sư gia sẽ tìm được người thế tội
không thể phân biện gì được. Mang trách nhiệm đổ lên đầu hai người đã chết, mà
người chết rồi thì không thể đối chứng, nói cái gì cũng thành lập hết. Nhưng
hắn chuyển niệm nghĩ lại, thấy chuyện này không có khả năng, bỡi vì hôm nay
khi phát hiện án bị xử oan, Tống tri huyện và Kim sư gia một mực ở cạnh bên
mình, căn bản không có thời gian phái người đi làm chuyện ấy. Hơn nữa, xử án
sai nhiều lắm chỉ mất chức quan, giết người phải thường mạng a. Trừ khi bọn họ
điên rồi, nếu không không thể dễ dãi làm chuyện này.

Nếu như không phải hai người họ sai người giết, thì đối với họ mà nói, đó cũng
có thể là kết quả không tệ.

Tống tri huyện hỏi: “Tại sao vậy?”

“Tiểu nhân không biết, là lý chánh sai người đến thông báo, thỉnh lão gia ngài
mau đến kiểm nghiệm.”

Xảy ra chuyện chết người như vậy, tiệc rượu này coi như không uống trôi rồi.
Tống tri huyện phái người đi gọi nha dịch, bộ khoái và ngỗ tác củng kéo đến
nhà Long Tử Tư. Chuyện náo nhiệt như vậy hai tiểu nha đầu gan to bằng trời
Tống Vân Nhi và Tống Tình tuyệt đối không thể bỏ lỡ, nhất tề đi theo.

Hai cánh cửa nhà của Long Tử Tư đã bị sứt hết một cánh, bản gỗ trên cửa cũng
đã bị phá, dường như là bị cái gì đó đập vào.

Ngoài cửa vây đầy người đang châu đầu vào nhau nghị luận. Nha dịch quát lên:
“Tránh ra! Tri huyện đại lão gia đến!” mọi người chia nhau lui ra sau, lý
chánh trán đầm đìa mồ hôi bước lên đón, cung thân hành lễ với Tống tri huyện.

Tống trị huyện nhíu mày trầm giọng hỏi: “Chuyện, chuyện gì đã xảy ra?”

Mồ hôi trên trán Lý chánh chảy xuống thành dòng, lấy từ trong lòng ra một cái
khăn tay, lau lấy lau để, đáp: “Hồi bẫm lão gia. Sau khi ngài đi rồi, mẹ của
Vương thị cứ nhục mạ cấu xé Vương thị và gã thợ mộc, chúng tôi thấy không ổn
mới khuyên họ thôi đi, ai ngờ mẹ của Vương thị không chịu, còn chạy ra ngoài
tìm một cây gậy, nói phải đánh chết ả. Chúng tôi vội vã chạy ra cửa ngăn lại,
không ngờ chúng tôi đều ra ngoài hết, Vương thị liền chốt chặt cửa lại, trong
phòng chỉ còn ả và gã thợ mộc, cửa bị chốt chặt bên trong. Chúng tôi đẩy cửa
nhưng không mở được, ngay cả cửa sổ cũng đóng thật chặt.”

Lý chánh lén nhìn Tống tri huyện, thấy lão sầm mặt không nói gì, càng khẩn
trương hơn, lau vội mồ hôi kể tiếp: “Chúng tôi ở ngoài khuyê họ mở cửa, nhưng
không ai đáp, gõ cả nửa ngày cũng không động tĩnh, bèn cảm thấy sốt ruột,
thương lượng coi nên như thế nào. Mấy cậu trai trẻ mang đến một thanh gỗ lớn,
phá vỡ cửa ra mới phát hiện bọn họ đã treo cổ chết trong nhà rồi. Tôi chạy đến
sờ, bọn họ đã sớm không còn thở nữa, không ai dám bỏ xuống, chờ đại nhân đến
kiểm nghiệm.”

Kim sư gia hừ mũi: “Ta chẳng phải đã bảo ngươi trông chừng người sống hay sao?
Sao lại để cho chúng chết đi? Bọn chúng chết rồi, án kiện này ngươi nói phải
giải quyết làm sao đây? Ai nói rõ nghe thử? Hử?”

Lý chánh khom người xá lia lịa, luôn miệng nói đáng chết.

Tống tri huyện hừ lớn một tiếng, từ từ bước tới cửa, thò đầu vào trong xem,
rồi quay sang Dương Thu Trì ra ý bảo hắn tiến vào trong, còn bản thân thì đi
ra ngoài vườn. Lý chánh đã sớm chuẩn bị trà nước hẳn hoi ở đó.

Kỳ thật Dương Thu Trì không còn là ngỗ tác học đồ nữa, chuyện như thế này vốn
không cần phải gọi hắn, nhưng chỉ có hắn ra mặt kiểm tra, Tống tri huyện mới
yên tâm, nên vẫn gọi hắn đi làm. Đối với Dương Thu Trì mà nói, thì khám sát
hiện trường tử vong có thể coi như chuyện ăn cơm thường ngày. Hắn từ từ tiến
vào cửa, hai chị em Tống Tình định tiến vào theo, nhưng bị Dương Thu Trì ngăn
lại, sợ phá hỏng hiện trường. Hắn bảo họ cứ ở ngoài xem hắn kiểm tra cũng
được.

Trong nhà có hai gian phòng, xà ngang phòng ngoài có treo một nam một nữ, y
phục chỉnh tề ôm chặt lấy nhau, chính là Vương thị và gã thợ mộc. Một chiếc
ghế ngã ngang dưới chân của hai người. Dương Thu Trì chỉ cần nhìn sơ tình
huống hiện trường đã sơ bộ phán đoán hai người tự sát. Bỡi vì hiện trường lúc
đó có nhiều người, hung thủ không thể chọn giết người trong lúc này. Hơn nữa,
đóng chặt cửa rồi, bên ngoài nhiều người như vậy, bên trong nếu như có hung
sát đánh đấu, thì nhất định sẽ nghe thấy. Đương nhiên, muốn chính xác nhất thì
phải tiến hành kiểm tra pháp y.

Dương Thu Trì trước hết quan sát chiếc ghế trên mặt đất, thấy mấy vết hài
không rõ, nhưng khi so sánh dấu hoa văn trên đó với giày của hai người thì phi
thường tương tự, có thể sơ bộ phán đoán là do hai người lưu lại.

Dương Thu Trì tìm một chiếc ghế khác đứng lên quan sát cẩn thận sợi dây treo
cổ, không thấy dấu vết hoạt động rõ rệt, chứng tỏ không có phản kháng hay giãy
giụa, phù hợp với đặc điểm tự treo cổ chết. Trên xà ngang có nhiều bụi bặm,
nhưng vị trí cột dây thừng bụi được phủi sạch, điều này cho thấy đã dùng tay
phủi khi treo dây lên. Dương Thu Trì cúi xuống người xuống quan sát tay hai
người, thấy tay phải của Vương thị dính đầy bụi, dấu vết rất hợp nhau.

Cho đến bây giờ có thể phán đoán hai người tự sát không còn gì nữa. Xem ra,
đây chính là một đôi nam nữ si tình, trước mắt thấy không sống nổi, bèn đơn
giản treo chết cùng bên nhau. Thấy hai người chết thảm như vậy, Dương Thu Trì
cảm thấy vô cùng cảm khái. Không biết bản thân bỏ nhiều công sức bắt họ về như
thế này là đúng hay không đúng.

Dương Thu Trì đem tình huống kiểm nghiệm báo lại cho Tống tri huyện và Kim sư
gia. Tống tri huyện thở dài một hơi, điều hiện giờ lão lo ngại nhất chính là
xuất hiện án mạng lớn gì khác. Nhưng hiện giờ hai người này tự sát rồi, thì
như vậy là quá tốt, hơn nữa cái án oan vừa rồi có đối tượng để đổ thừa, tạm
thời không cần phải lo lắng nữa.

Dương Thu Trì thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Long Tử Tư, có chút không
thoải mái, lấy từ trong người ra một đĩnh bạc đưa cho y lo hậu sự.

Tống tri huyện nhất mực lo lắng về bạch cốt án. Nơi đây đã kiểm tra xong xuôi,
lão liền phân phó chuẩn bị năm cổ kiệu đi lên núi.

Tống tri huyện, Kim sư gia, Dương Thu Trì cùng hai tỷ muội Tống Tình ngồi kiệu
khoảng hơn canh giờ thì đến chỗ chôn bộ xương khô.

Do bộ bạch cốt này không phải là Vương thị, nên không cần người thân của Vương
thị đồng ý, mà chỉ cần sự chứng kiến của lý chánh, các ngỗ tác đào lỗ lộ ra
một cỗ quan tài bằng gỗ xấu, dùng dây kéo lên. Sau đó, họ mở nắp quan tài ra
rồi lùi lại phía sau.

Công tác tiếp theo chính là của Dương Thu Trì. Hắn cẩn thận đẩy nắp quan tài
sang bên, chờ cho các khí vị tán hết, rồi mới thò đầu vào quan sát. Không nhìn
cho rõ mọi thứ, hắn tuyệt không dám đưa tay ra sờ mó lung tung. Trước đây khi
hành nghề pháp y, hắn đã nhiều lần kinh qua việc khai quan nghiệm thi, nên đã
học được nhiều thứ. Nếu như không nhìn kỹ đã đưa tay vào, một khi chạm vào thi
thể đã chảy nước, thì như vậy coi như tiêu đời.

Các bộ phận mềm trong thi thể sau khi dịch hóa ở bên trong sẽ ở tình trạng
giống như bùn, sức ép cực mạnh, hơn nữa hôi thối vô cùng, cho dù có đeo bao
cao su hai lớp cũng không thể phòng tay dính dịch thối này. Lỡ khi dính nó
vào, cần phải dùng Cao Mạnh Toan Giáp (Chú: KMnO4 – thuốc tím) để ngâm, rồi
dùng thảo toan (acid oxalic) để khử mùi. Cho dù là thế, nhưng mấy ngày sau vẫn
còn ngửi thấy mùi hôi thối kỳ dị.

Lớp trên cùng trong quan tài là một cái mền đỏ, Dương Thu Trì khẽ kéo qua một
bên, phía dưới là một bộ xương trắng. Hắn quan sát tử tế trong quan tài gỗ và
bốn phía xung quanh, không phát hiện loại dịch nhầy đại loại như dầu thông đen
xung quanh quan tài. Đấy là sản phẩm của các bộ phận trong cơ thể bị dịch hóa
ra thể lỏng, một khi dính vào, mọi MM (ngôn ngử chat chit của giới trẻ Trung
Quốc ngày nay, viết tắt của chữ Muội Muội, em gái, cô gái, mấy em….) đều
chạy dài, bao gồm cả người vợ ôn nhu hiền thục hiểu lòng người là Phùng Tiểu
Tuyết sợ cũng không ngoại lệ.

Rất may không có, phần mền đỏ dưới bộ xương cùng không có màu gì lạ thường.
Xem ra, thi thể này đã hoàn toàn hóa thành xương trắng. Dương Thu Trì thở phào
nhẹ nhõm, bắt đầu kiểm tra tử tế.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.