Nạp Thiếp Ký – Chương 10: Phiền muộn – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 10: Phiền muộn

“Ta chỉ có, chỉ có một đứa con gái, nếu, nếu vì đến chỗ xui rủi bất lợi này mà
gặp, gặp tai, tai ương bệnh hoạn gì thì, thì coi ta, ta làm sao xử trí, xử trí
các ngươi!” Tống tri huyện hậm hực nói, “Tên tiểu, tiểu ngỗ tác này không biết
trời cao đất dày là gì, không biết sớm, sớm cản nó ra khỏi nha môn!”

Dương Thu Trì cùng mấy người tiến vào nhà, xuyên qua đại thính, vào đến buồng
trong. Tống Vân Nhi nhìn tình cảnh trong phòng, cả kinh hô lên một tiếng,
không tự chủ chụp giữ chặt cánh tay của Dương Thu Trì, móng tay nhọn đâm vào
khiến hắn đau muốn lè lưỡi.

Trong phòng có đặt một giường gỗ thật lớn, chiếc màn duy nhất treo một bên đã
bị kéo xuống, trùm tán loạn lên một thi thể nữ nhân nằm ở trên giường. Người
ấy nằm ngửa lên trên, đầu tóc tán loạn, hai tay giao nhau trên đỉnh đầu, bị
một chiếc áo lót nữ màu hồng cột chặt. Hai mắt nàng trợn trừng nhìn trần nhà,
miệng cắn chặt, khóe miệng ứa tí máu tươi. Cái cổ trắng nhỏ hiện ra dấu vết
bầm đen, bờ vai mịn màng trắng nõn tôn lên một bên nhũ phòng trắng bạch vun
cao đang lộ rõ ra ngoài. Màn trướng chỉ che được nửa bên người, còn để lộ ra
một bên đùi trắng như tuyết bỏ thõng xuống sàn.

Quần áo vung vãi tán loạn trên mặt đất, trong đó có một váy lót màu hồng, một
váy dài màu xanh, và một nội khố màu trắng.

Giữa phòng có kê một cái bàn tròn, trên có đặt một khay trà, một chiếc lá trà
ướt át còn nằm trên mặt bàn, trên đất nhuốm chút nước trà. Mép bàn bên kia còn
có mấy chung trà ngả nghiêng đổ vỡ. Trong ba cái ghế đặt cạnh bàn thì đã có
hai cái ngã kềnh ra đất.

Cách bàn không xa còn một thi thể nữa, cũng nằm ngửa lên trời, hai mắt nhắm
kín, trên cổ cũng có dấu vết bầm đen, tóc tai tán loạn, nhưng áo váy vẫn tương
đối hoàn chỉnh, chỉ có chỗ ngực là bị kéo hở ra.

Dương Thu Trì phí rất nhiều sức mới thoát khỏi bàn tay của Tống Vân Nhi, trừng
mắt nhìn ả bảo: “Nếu như cô sợ, thì còn nhất quyết cưỡng cầu ta dẫn cô đến đây
làm gì?”

“Ai thèm sợ chứ?” Tống Vân Nhi sợ đến mặt mũi tái nhợt, đưa tay ra định bám
tiếp Dương Thu Trì, bị hắn nhanh chóng tránh khỏi. Ả Tống Vân Nhi này tuy biết
võ công, muốn học khí khái không sợ trời chẳng sợ đất của nam nhi, nhưng dù
sao vẫn là một nữ hài tử, đột nhiên thấy hiện trường của vụ hung sát, liền sợ
đến mặt mày thất sắc, khắp người run lên bần bật.

Lão ngỗ tác hỏi sơ qua tình hình ở chỗ Ân gia công tử, Ân gia công tử sụt sịt
giới thiệu. Vị Ân công tử này tên là Ân Đức, hai lão ông lão bà ngoài kia là
cha mẹ của y. Thi thể quần áo hoàn chỉnh nằm dưới đất là thê tử của y, tên
Bạch Tố Mai. Thi thể nằm trên giường là muội muội thân sinh của Bạch Tố Mai,
gọi là Bạch Tiểu Muội. Tỷ muội nhà họ Bạch có phụ thân là tổng đốc ở Trữ Quốc
phủ (thuộc An Huy), chính là một vị lục phẩm võ quan của Minh triều, cao hơn
nhiều so với phẩm quan của huyện thái lão gia.

Lão ngỗ tác chống quài trượng đi đến bên giường, vén màn che thi thể, lộ ra
thân thể xinh đẹp nõn nà như hoa như ngọc của Bạch Tiểu Muội, quan sát từ đầu
đến chân, sau đó nói: “Ghi chép! Thi thể nằm ngửa thẳng mặt, hai tay bị áo
lót cột chặt trên đầu…” Phát giác Dương Thu Trì đứng sau lưng không hề động
tĩnh gì, bèn quay lại trừng mắt nhìn hắn, hừ mũi bảo: “Ngươi đang làm gì đó?
Tại sao không ghi lại bản ký lục mô tả thi cách? Chẳng lẽ còn muốn ta tự thân
động thủ sao?”

Dương Thu Trì lúc này mới biết lão ngỗ tác đang nói với mình, vội hỏi: “Thi
cách? Thi cách là cái gì? Ở chỗ nào?”

Nguyên “Thi cách” là một loại bản khai hay bản kê trong quá trình kiểm nghiệm
thi thể của ngỗ tác thời cổ đại, ghi chú lại tình huống và thân phận cơ bản
của người chết, hiện trạng kiểm thi, tình trạng gương mặt, thân thể, nguyên
nhân tử vong… Nó tương tự với bút lục khám nghiệm hiện trường ở thế giới
hiện đại, hay là báo cáo kiểm nghiệm thi thể. Hai loại văn bản này Dương Thu
Trì đương nhiên biết rõ, nhưng hiện giờ là ở Minh triều, quy củ ở đây nhất
định là không giống với hiện đại, nên hắn nhất thời lúng túng đầu óc, chẳng
biết phải làm gì.

Lão ngỗ tác sầm mặt lại mắng: “Cái tên tiểu súc sanh nhà ngươi, cái gì cũng
không mang theo thì còn làm quái gì được?”

Dương Thu Trì tức giận bốp chát lại: “Ê! Lão già râu, sao lại cứ tùy tiện mắng
người mãi thế?”

Dương Thu Trì không biết rằng, học trò ở cổ đại có thân phận còn thấp hơn so
với người hầu trong nhà, mắng chửi mấy câu là còn nhẹ. Sư phụ thượng quyền hạ
cước với đồ đệ là chuyện bình thường. Hắn tá thi hoàn hồn vào thân thế này,
chính là học trò của lão ngỗ tác. Sư phụ mắng đồ đệ là chuyện thiên kinh địa
nghĩa, không ngờ hắn lại dám mắng lại. Lão ngỗ tác sững người, liền đó lắp
bắp la to: “Ngươi quả nhiên dám nói chuyện như thế với ta, quả là phản rồi!
Phản rồi!” Nói rồi khắp người run rẩy, suýt chút nữa té ngồi xuống đất.

Minh triều vốn là xã hội rất tôn trọng lễ nghi, cương thường. Tên ngỗ tác tiểu
học đồ này lại dám nhục mạ sư phụ trước mặt mọi người, khiến Tống Vân Nhi và
Ân Đức đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến ngây người. Tống Vân Nhi chọc chọc vào
sau eo của Dương Thu Trì, hỏi: “Sao ngươi dám nói chuyện với sư phụ của ngươi
như vậy?”

“Cô cũng nghe thấy rồi đó, là lão mắng ta trước mà!” Dương Thu Trì làm vẻ mặt
rất vô tội.

Không chờ Tống Vân Nhi nói tiếp, lão ngỗ tác đó đã vung quài trượng lên, vừa
chửi mát vừa đánh vào mặt vào đầu Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì tuy không biết võ công, nhưng vẫn có năng lực tránh né quài
trượng của một lão đầu. Hắn vừa lùi ra sau tránh né, vừa kêu lên: “Ây ây! Lão
sao lại động thủ đánh người nữa rồi?”

“Lão tử… Lão tử hôm nay phải đánh chết ngươi… Ngươi là cái tên súc sanh!”
Hàm râu bạc của lão ngỗ tác rung lên bần bật, nghiêng nghiêng ngả ngả vung
quài trượng rượt theo đánh Dương Thu Trì. Dương Thu Trì vừa chạy xoay quanh
bàn tránh né, miệng vừa la bài hãi, nhưng vẫn không dám đánh lại lão đầu này.

Lão ngỗ tác đuổi hết hai vòng mà chẳng đánh trúng Dương Thu Trì cái nào, đã
mệt thở dốc hù hụ, chống quài trượng đứng im một chỗ thở. Tống Vân Nhi và Ân
Đức định bước tới khuyên, lão ngỗ tác đã nâng cánh tay khô đét đầy da nhăn,
run rẩy chỉ thẳng mặt Dương Thu Trì: “Giỏi cho tên tiểu súc sinh ngươi! Giỏi!
Từ rày về sau, ngươi không phải là đồ đệ ta nữa! Ngươi cút đi! Cút gấp cho
ông nhờ!”

“Cút thì cút! Có gì mà không được chứ!” Dương Thu Trì quay người bỏ đi ra
ngoài cửa, đụng mặt với mấy người đang đi vào. Hắn đang cơn giận dữ, cũng
không thèm nhìn, đưa tay định hất mấy người này ra, thân người lách qua khỏi
cửa.

Nhưng cánh tay chưa kịp với tới, thì đã bị một trảo chụp lấy đẩy vào, cùng lúc
đó là giọng nói của Lôi bộ khoái cất lên: “Huyện đại lão gia đến rồi, không
được vô lý như vậy!”

Dương Thu Trì định thần nhìn kỹ, người đang đến quả thực là huyện thái lão gia
râu dê vừa rồi, bên cạnh là Lôi bộ khoái, phía sau còn có Ân lão thái gia và
lão thái thái cùng các tùy tòng. Bọn họ nghe trong này náo loạn, cho nên mới
tiến vào xem xét.

Tống tri huyện trừng mắt quét quanh mọi người, mặt âm trầm cất giọng nhát gừng
hỏi: “Nháo, nháo nhào cái gì đó?”

Ân Đức bước lên một bước, thưa: “Hồi bẩm lão gia, không có chuyện gì lớn, vị
học đồ tiểu ca này quên mang theo Thi cách, lão ngỗ tác đang giáo huấn hắn.”

Tống tri huyện nhìn qua phía chỗ lão ngỗ tác. Lão ngỗ tác đã bị Dương Thu Trì
chọc đến toàn thân run lẩy bẩy, chỉ biết cúi người ho mấy tiếng, không nói
được lời nào.

Ân Đức quay đầu nhìn hai thi thể nằm dưới đất và trên giường, rồi quay đầu
lại, lệ rơi lã chã nói: “Lão gia, thân xác hai tỷ muội của tiện nội đã nằm ở
đây đã lâu, chân hung còn ung dung ngoài vòng pháp luật, lão ngỗ tác thân thể
bất an, hay là để vị học đồ tiểu ca này đến khám nghiệm xác, nhằm phá án cho
nhanh?”

(Hết chương 12)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.