Trong tạp xa, Dương Thu Trì ngồi ở ghế phụ lái, một tay bám chặt tay vịnh, đưa
mắt nhìn sơn lộ đầy tuyết trắng hiểm trở. Lòng hắn có chút khẩn trương, nhìn
hai bên vực núi cho đến trời cao, thiên không âm trầm phiêu phất hoa tuyết, ầm
ì đổ xuống công lộ ở rìa vực núi. Gã miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay có dự báo
thời tiết không nhỉ? Sao trời đang êm đềm chợt đổ tuyết lớn thế kia, mới đó
đã nửa ngày.”
Lái xe là một thanh niên người Tạng nói tiếng Hán rất lưu loát: “Cái này mà
anh không biết sao? Trời đất trên thảo nguyên giống như gương mặt của một đứa
bé vậy, nói biến là biến, nói đổi là đổi. Lời cô nàng dự báo thời tiết trên
tivi đó làm sao mà đúng được?” Y quay sang, vẻ mặt đầy hưng phấn bảo: “À! Giờ
anh kể lại mấy chuyện cười lúc trước còn hay hơn.”
Dương Thu Trì chính là một chuyên viên pháp y trong đội hình cảnh của công an,
vừa tốt nghiệp và công tác được một năm. Làm pháp y thì suốt ngày phải sống
cùng và mổ xẻ đủ loại thi thể kỳ hình quái trạng. Thực tại khiến Dương Thu Trì
chán ngấy đến tận cổ. Điều phiền muộn nhất là khi nói chuyện với bạn gái,
người ta vừa nghe nghề nghiệp của gã, hầu hết đều ra vẻ giống như gặp phải
quái vật, miễn cưỡng cười nói mấy câu đại loại như: “Anh dũng cảm quá, em kính
phục anh lắm…. bất quá, em nghĩ rằng chúng ta không làm bạn với nhau được!” Do
đó, đến tận bây giờ, gã vẫn còn là gã trai trinh trắng chưa biết mùi yêu
đương. Nhiều lần gã đã xin lãnh đạo cho chuyển sang công tác khác, nhưng vẫn
chưa hề được phê chuẩn.
Ngày trước, khi sơ khảo chọn chuyên khoa, có trời mới biết lúc đó đầu óc gã
suy tính thế nào mà chọn ngay ngành pháp y. Nhìn lại các bạn đồng học cùng thi
vào y khoa một đợt với gã, hiện tại hầu hết đã là những bác sĩ lâm sàng ít
nhiều có chút danh tiếng. Chỉ có mình gã, tay trắng vẫn hoàn trắng tay, ngày
ngày cầm dao cầm kéo miệt mài với những xác chết. Nghĩ đi nghĩ lại thấy mà hối
hận quá!
Lần này đơn vị có một nhiệm vụ tăng viện, trợ giúp cho Công an của Địa khu A
Lý ở Tây Tạng thiết lập một phòng pháp y đúng tiêu chuẩn nhằm bồi dưỡng nâng
cao tay nghề cho đội ngũ pháp y của địa phương. Những người khác đều sợ lên
vùng cao nên trù trừ thoái thác, Dương Thu Trì thì lại muốn đi đâu đó thay
đổi không khí, lại thấy Tây Tạng thần bí suốt ngày trời xanh mây trắng, bèn
chủ động xin đi, lập tức được phê duyệt. Thế rồi gã áp tải toàn bộ trang bị
pháp y tăng viện đến phi trường Lạp Tát Cống ở Tây Tạng. Công an của địa khu A
Lý phái ra một chiếc xe chuyên dụng cực lớn sớm đã ở phi trường Lạp Tát đợi
sẳn. Sau khi sắp xếp gọn gàng mọi trang bị lên xe, chiếc tạp xa cứ một mực
tiến về phía Tây, đi vào thảo nguyên A Lý mênh mông.
Xe đã đi trên thảo nguyên hơn hai ngày, trên đường dường như không gặp chiếc
xe nhỏ xe to nào khác. Thực tại buồn chán khiến cho vị tài xế người Tạng được
công an A Lý phái đến ấy buột miệng kể vài chuyện tiếu lâm mặn. Dương Thu Trì
cũng theo đó kể vài chuyện vui, khiến cho bác tài cười ha hả không ngớt, cứ
một mực đòi gã kể thêm. Những truyện cười như thế này Dương Thu Trì có hàng
đống. Hàng ngày gã thường lên các trang web dành cho người lớn, không biết là
đã xem qua bao nhiêu chuyện tiếu lâm mặn ngọt, dần dần kết hợp lại thành một
kho chứa vô số thứ không thể nào kể hết được. Chẳng những mấy thứ lẻ tẻ đó,
hàng ngày Dương Thu Trì còn chui lên mạng tải về không biết cơ man nào là phim
ảnh, tiểu thuyết…. Nếu như bác tài này có thể nhìn sơ qua một lượt cái bộ sưu
tập của gã, không chừng con mắt y nhìn đứng cả tròng luôn.
Chẳng qua là hiện tại Dương Thu Trì không có chút tâm tư nào để kể mấy chuyện
tiếu lâm mặn đại loại như thế, con lộ phức tạp như thế này, trời càng lúc càng
âm trầm, tuyết càng lúc càng lớn, thì làm sao có lòng kể mấy chuyện đó chứ!?
Thấy vẻ mặt của Dương Thu Trì khẩn trương như thế, viên tài xế tuy cười cợt
chọc quê, nhưng cũng không dám khinh thường, tập trung tinh thần đi tiếp một
đoạn đường, sau đó cảm thấy trong bụng khó chịu, bèn với tay lấy cái la bàn,
sau đó một tay xoa bụng, hàm hồ lầm bầm mấy tiếng không rõ nghĩa, rồi từ từ
cho xe dừng lại ven lộ, nhăn mặt nhíu mày cười khổ nói: “Đau bụng quá, con mẹ
nó, nhất định là ăn phải thịt nấu không kỹ ở cái lữ quán nhỏ xíu ấy rồi.” Nói
rồi bèn đưa tay cởi thắt lưng vũ trang có gắn súng để lên ghế ngồi, xé lấy mấy
tấm giấy vệ sinh, mở cửa bước ra ngoài, đi ra phía sau xe.
Dương Thu Trì nhìn khẩu súng ngắn trong thắt lưng vũ trang ở cạnh bên, trên
ấy lộ ra mấy bộ phận gã nhận biết được. Cái này chính là súng ngắn 77 do Trung
Quốc đại lục chế tạo. Thứ súng lục này chỉ cần sử dụng một tay, khi muốn dùng
chỉ cần bấm ngón tay như bấm bút bi là được. Nó rất hữu ích cho tình huống
đang bị thương. Trên đai vũ trang còn có một con dao quân dụng rất đẹp, xem ra
thì nó được vị sư phụ người Tạng này thường dùng để ăn thịt trâu thịt dê hàng
ngày đây.
Tuy trong xe có máy điều hòa, nhưng Dương Thu Trì vẫn cảm thấy lạnh. Gã lấy từ
trong túi đạn ra một băng đạn nhỏ, nạp vào súng, chuẩn bị bắn vào đống tuyết
cản đường. Tuy nhiên, trời đất âm trầm cùng với gió tuyết cuồng loạn khiến gã
không nói ra được vẻ đẹp như thế nào.
Đột nhiên, Dương Thu Trì nghe được một tiếng kêu rít tê liệt rất chói tai, bèn
nhìn ra ngoài, thấy thế gió bên ngoài đột nhiên gia tăng gấp bội, kéo theo
tuyết đục ngầu, hình thành một thứ di chuyển dài ngoắc như mãng xà quái dị
xuyên qua miệng núi phía xa, gầm rú cuốn về phía tạp xa.
Toàn bộ tạp xa rung rinh lúc lắc như một con thuyền nhỏ đang lạc giữa trùng
dương.
Dương Thu Trì bỏ băng đạn xuống, khẩn trương nhoài ra ngoài cửa xe, cố đẩy cửa
thò đầu ra nói: “Ê! Mau lên xe, nguy hiểm!”
Thanh niên người Tạng vốn đã đứng lên, một tay kéo quần, tay còn lại giơ ra
phía trước, vô cùng khó nhọc cố lần bước về chiếc tạp xa. Khi y sắp chạm vào
đuôi của tạp xa, cơn cuồng phong đột nhiên tăng cường, kéo đầu tạp xa nhỏng
lên giống như chiến mã, rồi kéo lùi về phía sau. Cuồng phong mãnh liệt như thể
khiến cửa xe giống như có một bàn tay vô hình đập mạnh vào, đóng ầm một cái,
thiếu chút nữa đập mạnh vào đầu Dương Thu Trì.
Trong lúc Dương Thu Trì rụt đầu vào trong, thì thanh niên người Tạng đã bị
cuốn bay lên không, giống như tro tàn trên mặt bàn bị gió thổi lên, hai tay
khua loạn, nhanh chóng biến thành một chấm đem nhỏ xíu, rớt xuống vực thẳm ở
phía dưới xa.
Y bị cuồng phong thổi bay mất rồi! Vực sâu như vậy, y nhất định sẽ biến thành
đám thịt rồi! Dươg Thu Trì cuồng loạn nghĩ, vừa rồi mới còn nói nói cười cười,
hiện giờ đã trở thành thây ma nơi đáy vực! Ta sẽ chết hay không chết? Cuồng
phong rú rít, tạp xa rung lắc liên tục, từ từ nhích gần đến bờ vực, vực sâu
đen thẫm giờ đã hiện ra trước mắt. Dương Thu Trì chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi
như lúc này, tay nắm chặt lại, nhìn quanh: “Tiêu rồi, xui thiệt, lão tử còn
chưa lấy vợ thế mà phải chết rồi!”
Đột nhiên, tạp xa ngừng trượt xuống, cuồng phong đột nhiên biến mất, khung
cảnh bên ngoài chợt yên tĩnh hẳn đi. Thứ yên tĩnh này khiến Dương Thu Trì
khủng khiếp, gã tốt nghiệp đại học y khoa, chuyên khoa lâm sàng, lúc thực tập
tốt nghiệp đã chứng kiến rất nhiều trường hợp “hồi quang phản chiếu” của bệnh
nhân trước khi chết. Lúc ấy, thần trí của họ chợt thanh tĩnh, nhưng đó cũng
chính là lúc tử thần đang đến gần.
Một đạo hào quang lóe lên, chiếu sáng cả bảy dặm quanh đó. Nơi xa xa, trên
miệng núi trắng xám, một lốc xoáy ngũ sắc chợt xuất hiện. Trong chớp mặt, nó
chợt biến thành một vòng xoáy, giống như vòm miệng đen thui của một người
khổng lồ, mãnh liệt hút sạch mọi thứ trên mặt đất.
Cuồn phong lại nổi lên, chiếc tạp xa to lớn chợt như vật không trọng lượng,
bốc thẳng lên trời, xoay mấy cái trên không trung, rồi cuốn thẳng vào cái
miệng to lớn đó.
Một cột xoáy màu đen, xám, trắng quay quanh thân Dương Thu Trì, bông tuyết,
đất đá đều xoay. Dương Thu Trì cảm giác được không biết từ lúc nào mình đã rời
khỏi tạp xa, phiêu đãng xung quang nó. Gã kỳ quái nhận ra trong đó có một
người, đầu bị đập loạn khắp khung xe, máu huyết văng đầy.
Đầu người đó xoay về phía này, Dương Thu Trì nhờ thế nhìn rõ hơn, phát hiện
người trong cái xe đó chính là mình!
Chẳng phải là linh hồn mình ly khai thân thể rồi sao? Chẳng phải mình đã chết
rồi sao? Thì ra, cái chết đến lại giản đơn như vậy, không có thống khổ gì. Nếu
biết tử vong lại đến nhẹ nhàng như vậy, gã sẽ không cần phải sợ nữa.
Lốc xoáy càng lúc càng nhanh, Dương Thu Trì thấy mình trong xe chợt đập vào
kính, phá vỡ bay ra ngoài, rồi nhanh chóng bay lên, tiêu biết trong xoáy sâu
vần vũ.
Dương Thu Trì vẫn còn phiêu đãng ở gần tạp xa, giống như một cái lông chim
hồng . Lúc này, vòi rồng chợt xoay đầu chuyển hướng, đem những thứ trong bụng
nó phun ra. Dương Thu Trì và tạp xa vốn đang bay thẳng lên trời, giờ đổi lại
bị đập xuống đất. Hai tay gã múa loạn, ý thức từ từ tiêu tan.
Trong khi ý thức của Dương Thu Trì từ từ tiêu biến, gã chợt thấy một người nằm
trong một ngọc đái sáng trưng, toàn thân đầy máu tươi. Dương Thu Trì cảm giác
mình nhẹ rơi về phía người ấy, sau đó, mọi thứ đều rơi vào trong hắc ám.…
鴻 hồng [Giản thể: 鸿] Chim hồng. Một loài chim ở ven nước, to hơn con mòng,
lưng và cổ màu tro, cánh đen bụng trắng, mỏ dẹp, chân ngắn, khi bay sắp thành
hàng. Hồng là con nhạn lớn. Tô Đông Pha 蘇東坡 : Nhân sinh đáo xứ tri hà tự, Ưng
tự phi hồng đạp tuyết nê 人生到處知何似, 應似飛鴻踏雪泥 (Hoài cựu 懷舊) Cuộc nhân sinh, rồi
đây biết nó sẽ như thế nào? (Có lẽ) hãy nên coi như một cánh chim hồng dẫm
chân lên bãi tuyết.