“ay da đau đầu quá..”
Hy Đan uể oải mơ màng, cảm giác như toàn thân đang chết mòn?? chết mòn?? cảm giác gì thế. Nhớ không nhầm thì nàng phải đau bụng, đau lưng, đau đầu, đau chân, đau tay, mảng đầu bị đập xuống cuối cùng thì phải rụng não luôn rồi chứ…còn hiện giờ cảm giác đau đớn đó hình như nàng chưa cảm nhận được.
Đã vậy sao ở đây tối thế, đang ở bệnh viện sao lại lạnh thế này được…miên man suy nghĩ.. xẹt..xẹt..
HAy…Đây ..Là..ở…TÙ…..
Huhuuu….
Thân lại úa tàn trong nhà đá
Từ giờ trở đi đến về già
Một thời oanh liệt nay còn đâu
Chết nhanh làm ma cho nó ngầu.
Huhuuuuu…uu.u.u….
Nghĩ thì thế nhưng khi trăng lì lì xuất hiện, Hy Đan cũng giật cả mình. Dù đã trấn tĩnh là không có gì ngoài sự việc thực tế, bớt mơ mộng đi..ối ối nhưng cái trăng to như thế kia này là sao. Quái hiểu nổi, xuyên không chắc không đời nào rồi, hay là trùng sinh. Đúng rồi là trùng sinh, bảo sao lại đang ở ..ở..rừng.
Chặn đứt mọi suy nghĩ khác, chẳng biết là do Hy Đan cảm thấy xuyên không là vô lý hay là nàng vẫn còn đang bận tâm về Hy Nhi, nhưng nàng cũng không phân biệt được rõ là lo lắng hay vì cảm giác mắc lỗi day dứt.
Cho dù không biết vì lý do gì nhưng Hy Đan cũng vẫn không muốn rời xa gia đình, rời xa Hy Nhi, rời xa bố mẹ, và cả cái giường giá lâm đại nhân ..Từ khi sinh ra đến giờ nàng đã ôm nhị đại nhân đệm đi ngủ, được tam đại nhân chăn ấp ủ, tứ đại nhân gối nâng đầu…chưa lần nào được đi trải nghiệm thì có nghĩa là chưa bao giờ nàng rời xa các đại nhân của mình.
Với tình hình hiện tại là nàng đang cố ép bản thân không thèm nghĩ.
Hoang mang suy nghĩ, nàng lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
________________
Khi Hy Đan mở mắt lần nữa
“Ôi tất cả chỉ là giấc mơ sao”
Nàng nhìn lên bầu trời trong xanh của nắng mới thật đẹp bụng vui vẻ thầm nghĩ may mà chỉ là mơ nếu đúng thật thì…thôi đi thì gì nữa, chẳng phải giờ nàng vẫn đang ở trong rừng đây thôi, lại còn đang sống sờ sờ đây.
Ấu.. nếu như thế thì đây chắc chắnchắn là trùng sinh rồi.Cái rừng nhìn sơ qua là thấy giống với cái rừng lần trước nàng nằm, đây nhìn xem bên này có lá, kia cũng có lá, trước có lá, sau cũng vẫn là lá. Y đúc chẳng sai tẹo gì.
Khí thế vui mừng nhoài dậy.@….@??
Hy Đan đang định biện minh những suy nghĩ nhưng làm sao mà nói được gì đây. Những hàng loạt toàn người là người chết, những con người này nhìn sơ qua là đủ hiểu dân quèn rồi. Cái quần áo luộm thuộm bẩn bẩn xấu xấu như vậy thì sai vào đâu được. Thầm đánh giá họ một lượt rồi bĩu môi, đau cũng do nghèo, khổ cũng do nghèo, hay than thân trách phận cũng là nghèo, ảo tưởng cũng là từ nghèo mà ra.. Nghèo chán lắm
Lắc đầu tý, tay tự đưa lên cắm vuốt vuốt, môi khẽ mếch lên, hắt cong hớn nếu hiện có ai ở đây chắc phải lắc đầu than thầm mức độ tự luyến của Hy Đan đã sánh ngang với thần tông 30 nghìn.
Bước qua xác người chết, mặt vô cảm bất thần. Mọi người chết thì có gì mà đau đớn đâu mà mặt mày nhăn nhó vào ghê gớm, có gì ngoài đau đớn hơn việc muốn chết không nỡ, mà muốn sống cũng không xong. Đã thế xung quanh còn không có người thân, bạn bè. Dù đọc cũng không ít tiểu thuyết nhưng thường thì chuyện xuyên không cũng chỉ để làm trò cười cho thiên hạ.
Nàng mang vẻ mặt bất thần đi lang thang trong vô thức, dù tâm không muốn nhưng sự thật thì không thể phủ nhận, bất giác thở dài chán nản..dấu chân lang phiêu dạt lung tung. Giờ nàng không có nhà để về nàng không còn gì hết, nàng có cảm giác như bị bỏ rơi, cô độc rồi hay…sao…
Đi đến bên bờ sông, Hy Đan ngắm nhìn nó một lúc, nàng ngắm nhìn mình một lúc. Tự nhiên Hy Đan giơ hai tay ra, mặt nghiêng về phía trước và rồi…..
“Không hổ là Hy Đan ta, có chết mà linh hồn cũng vẫn chọn được một cái xác tốt, mắt thẩm mỹ đúng là không tệ”
Miệng thì nói lớn, tay còn vuốt vuốt mái, hết sang trái lại sang phải, hớt lên kéo xuống..người ưỡn à ưỡn ẹo trước mặt sông. Nhìn cái hài tử nhỏ nhỏ như cái bánh bao tròn tròn trắng trắng xịn ơi là xịn..
Aaaaaaaa …..
Thật là kích động mà, tự nhiên thấy hứng thú với thân thế của nhóc. Nhắm mắt hồi tưởng lại, Hy Đan ngồi xuống khoanh chân bên cạnh hồ, tay hờ khép đặt ở giữa hai chân…..
Nàng hiện tên là …..TRẦN..HY..ĐAN…….
Ấu.. vẫn tên này, được được tên này lão gia gia đây thích. Nàng là con trong một gia đình nghèo bên cạnh dòng hạ lưu suối, chắc là dọc theo bờ này rồi. Trong kí ức xuất hiện cảnh gia đình ấm áp cạnh bên mâm cơm đạm bạc ….
Gia đình đầm ấm không ép buộc, không phải học hành, không có người quản giáo bởi vì nàng bị hàng xóm coi là người câm. Ở hiện đại là bình thường nhưng ở đây lại là một bi kịch, ơ nhưng nàng vẫn nói được đây thôi. Chắc do có nội tình gì rồi.
Cảnh tượng ngồi gốc đa một mình ngủ gật với chó, trâu, bò ngày ngủ, đêm ngủ, xung quanh không khí trong lành..
Một cơn gió lạnh thổi qua, giật mình tỉnh mộng. Hy Đan chấn chỉnh lại tinh thần chút, nhìn một lượt từ trên xuống, đây hẳn là tiểu hài tử 7 tuổi đi, người bị người khác chém cũng không nương tay nhỉ. Sau lưng một vết hằn dài, trước đùi cũng có, trước ngực, bụng.. và còn nhiều vết thương nhỏ khác.
“Nhãi con kia vẫn còn sống, mau giết nó..”
ĐM tao có phải nhóc con kia đâu “lão đại ơi, cháu không biết gì cả, cháu chẳng biết…… ”
Lời còn chưa nói hết, một đám lão già từ phía sau xuất hiện, tay cầm roi da, tay cầm gậy..nhìn cứ như định bao vây nơi này toàn bộ chỉ là để giết nàng một lần nữa. Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhiều người đến như vậy là đánh giá cao nàng quá rồi không.
Lùi dần về sau, Hy Đan ngã xuống dưới nước,..”Mau bắt nó lại cho ta, mau.. đừng để nghiệt chủng kia thoát được”
Lao đao trong dòng nước, một mũi tên đâm xuyên qua bắp chân Hy Đan, aaaaaa… để nàng xem tên kia rốt cuộc là ai. Khẽ nhắm hờ mắt lại, thân xác này cũng không biết là chuyện gì, đang yên đang lành thì mẫu thân kéo nàng vào trong rừng chạy, càng chạy càng nghe rõ có người đang đuổi theo, nhưng làm nhiều người chết theo như vậy..không còn gì ngoài việc càng rầm rộ là càng đang muốn che dấu điều gì đó mờ ám. Hoàn cảnh gần như nàng và cái khỉ ho này đều là a còng@@, nhưng còn điều mà nàng không thể hiểu là tại sao cứ phải là vết thương ở đùi hằn sâu nhất, họ nhằm vào đây để làm gì..
Thôi vậy đã mang ơn thân xác này rồi thì cũng phải trả ơn, ngộ nhỡ ngày nào đó tiểu oa oa này đòi lại cũng phải xem xét công lao của nàng mà không tính toán gì nhiều. Mất công xuyên về nơi lạc hậu này chẳng lẽ người hiện đại lại không thể trị được mấy tên cổ hủ hừ..
Nói thì ngon lắm nhưng nhiều mũi tên bắn xuống cùng một lúc thì có hơi tàn nhẫn không
Dò xét xung quanh, nàng phải làm thế nào đây..lặn xuống dưới cũng ngạt thở chết, leo lên bờ thì càng …chết hơn..
Hy Đan nghĩ ngay đến câu ” nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất “, lặn xuống dưới sâu một lúc, nàng bám vào gốc cây đước gần lão nhất, hiện nàng đang bị thương, vết thương khá nghiêm trọng nên việc đứng yên này cũng là một cách.
____________________________
1 nén nhang
“Thưa ngài có cần tiếp tục truy không” một viên tướng lên tiếng
” Dừng, nghiệt chủng yêu ma dùng phép chúng ta không phải là đối thủ”
“Ta sai người đi đã về chưa quản sự”
Một đán người trên bờ qua một thời gian đã bắt đầu súc sôi tà độc, lão già ngồi ghế bên bờ miệng nhếch lên. Không khí thật quỷ dị, ..
Một lúc sau mũi tên ngừng bắn, nàng thầm vui mừng thầm, nhưng suy cho cùng thì người xưa nói người càng già thì thù càng dai. Hiện tại nàng đã nhịn thở đủ lâu rồi, hai tay bất giác run liên tục, nàng liều mạng ở đây thật vô lý, Hy Đan bắt đầu chán ghét cuộc sống này. Dù có trở về thì chẳng phải số nàng vốn đã đoản mệnh, chạy làm sao cho khỏi nắng.
Hy Đan thổ huyết, một màn rắn lượn trước mắt làm nàng ngày càng suy sụp. Tại sao, tại sao lão thiên lại hành hạ ta đến thế này, đây là.. chết không còn xác rồi.
Nàng thoi thóp ngoi lên bờ, thục mạng đám rắn kia đã làm nàng hú vía không còn nghĩ gì nhiều.
“Cuối cùng ngươi cũng chịu lên rồi sao nghiệt đồ nghiệt chủng không nên tồn tại”
Ông ta đến bên cạnh nàng, cầm lấy con dao rồi phất tay. Aaaaa Một đám thuộc hạ giữ chặt nàng lại, nhìn con dao đang từ từ rạch chân nàng ra, họ moi móc thịt nàng, soi soi nặn nặn .. “Không..không..” nàng lắc đầu ra sức chống trả, đến cuối cùng thì nàng do mất máu quá nhiều, kiệt sức quá nhiều.. và lại lâm vào tình trạng hôn mê.. Cái cảm nhận cuối cùng còn ý thức được, họ giận dữ gầm lên rồi lại nén nàng xuống dưới suối một lần nữa.
“Đi, đây không phải. Hừ ngươi nhầm rồi, ta đúng là không nên tin vào lũ cặn bã vô dụng các ngươi”
Nói xong ông quản sự kia cầm mũi tên đâm vào bên cạnh, hắn nhảy lên rồi đúng một chiêu, mười mũi tên bắn ra làm hàng thứ nhất gục xuống. Người nào cũng rụng đầu xuống như mùa rụng quả.. Những tên còn lại run rẩy, lùi về sau bỏ chạy nhưng….chỉ cần một cái chớp mắt, tất cả, tất cả đều là những cái xác không đầu lần lượt ngã xuống.. rầm..
‘Được ta cho ngươi thêm cơ hội nữa ”
“Đa tạ ngài, tất cả những việc xảy ra hôm nay đều không liên quan đến ngài”.
“Hừ coi như ngươi thức thời” tên trẻ trẻ kia đứng dậy, mặt không thèm liếc tên già đang quỳ dưới chân, cứ thế tiêu sái đi thẳng, bất chấp giẫm cả lên những cái xác la liệt.
Cảnh tượng người chết rồi mà máu vẫn tràn ra, có xác chết khá lâu, chỉ cần giẫm một nhát, tim gan như không cánh mà nảy mầm … Thật kinh tởm. Một bức tranh nhuốm đầy máu, kẻ đi trước giẫm một phát, người đi sau còn giẫm thêm phát nữa..kẻ xướng người họa không còn gì ăn ý hơn. Đây chính là thế giới nơi đây, một thời phong kiến ăn thịt người, cá lớn nuốt cá bé cũng chỉ là một cái cách nói khá đơn thuần.
_______________________
Ở dưới đáy hồ, một thân hài tử 7 năm đang bất động. Quần áo dù ở dưới nước nhưng vẫn không tránh được màu máu loang lổ khắp người.