Nàng Dưới Lớp Long Bào – Phiên ngoại: Dâm thủy ngâm táo đỏ – bệ hạ là bánh chưng nhỏ (H) – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Phiên ngoại: Dâm thủy ngâm táo đỏ – bệ hạ là bánh chưng nhỏ (H)

Edit: Phương

Beta: Tina + Thỏ

Cờ bay phần phật, trống nổi lên từng trận, ngay cả những bầy cá trêи sông cũng thay nhau bơi chào hội tụ, từ hoàng thất cho đến thường dân đều đến xem đua thuyền rồng.

Sở Luyến tất nhiên là ngồi ở nơi tối cao trêи ngự đài, long bào thêu hoa giống cung điện. Khi ra lệnh, các thiếu niên huynh đệ ở trần kịch liệt ra ký hiệu, ra sức hoa động mái chèo, mỗi người đều phấn chấn oai hùng như vậy, dẫn nhân chú mục.

Cung nữ đứng hầu hai bên sườn các mắc cỡ đỏ mặt nói khẽ, nói lời trong lòng. Nửa cánh tay Sở Luyến gối lên túi phi la kim ấn, hôm nay là ngày đế vương cải trang vi hành, long miện gồm mười hai chuỗi ngọc rủ xuống che đấy long nhan tuyệt sắc khuynh thành, nếu có người tới gần, chỉ có thể thấy hai má hoa đào ửng đỏ, bên ngoài trống trận cuồng nhiệt như sấm, nàng dần cắn chặt môi.

Nàng cảm thấy không khỏe nên vặn vẹo eo, thắt lưng đính ngọc thắt chặt eo khiến nàng cực kỳ không thoải mái, trong lòng nàng đã sớm đem tên hỗn đản Dung Khâm kia mắng đến vạn lần.

“Bệ hạ, Dung đốc chủ đến.”

Sở Luyến nhướng mày, ánh mắt xuyên thấu qua rèm che nhìn nam nhân bước lên ngự đài, mỗi một bước của hắn đều trầm ổn, trường thân ngọc lập, toàn thân uy nghi, mỗi khi đi qua nơi nào đều thấy người nơi đó vội vàng quỳ lạy không ngừng.

Thấy hắn tiến vào trong rèm che, các cung nữ liền rũ màn trướng xuống, tấp nập rời khỏi đó. Khi người đã tản ra, Sở Luyến liền cầm lấy mật đào trêи mâm đựng trái cây trước án ném về phía Dung Khâm, động tác này quá lớn, nàng nhịn không được khép chặt hai chân, phát ra tiếng rêи rỉ thẹn thừng.

“Ngô ~ ngươi, ngươi còn dám lên đây!”

Gương mặt Dung đốc chủ mới vừa rồi lạnh nhạt đạm bạc ra sao thì lúc này lại câu môi một cách tà mị, chân dài cất bước đến gần ngai vàng rộng mở, tiếp được quả đào Sở Luyến ném về phía mình rồi sau đó ném xuống mặt đất.

“Táo nhỏ đã ngâm xong chưa, thần muốn ăn.”

Sở Luyến bị hắn kéo vào trong lòng ngực, thiếu nữ mười tám tuổi không còn ngây ngô như thời trẻ, khắp nơi đều lộ ra sự dụ hoặc trí mạng, hôn lên mắt hạnh duyên dáng của nàng, tay Dung Khâm tham lam thâm nhập trong vạt áo long bào, qua nhiều năm tự tay nuôi nấng, ngực nhũ nhỏ bé  nay đã biến thành một tay không thể nắm hết, vừa mềm mại, vừa kiều nộn, lại sướиɠ tay.

“Long thể bệ hạ thật nóng, có lẽ là do mặc nhiều, cởi ra một chút đi.”

Tình hình bên ngoài vẫn là biển người tấp nập, Sở Luyến sợ người khác sẽ biết được cái gì nên khẩn trương bắt lấy tay của Dung Khâm, hung hăng nổi giận: “Ngươi dám! Đừng…sẽ bị nhìn thấy!”

Tuy trưởng thành nhưng thân hình lả lướt nhỏ xinh của nàng không phải là đối thủ của Dung Khâm, bị hắn nhấn một cái lên trêи ngự tòa, ngọc bội hình sói đẹp đẽ bị cởi ra, sau đó long bào cũng bị lột sạch, cuối cùng chỉ còn lại bộ váy sam mỏng manh xuyên thấu màu xanh non.

“Tiểu Luyến Nhi ngoan một chút, Dung ca ca muốn ăn bánh chưng.”

Thà đừng nói, Sở Luyến lúc này thật sự như bánh chưng nho nhỏ xanh mướt, cởi cạp váy ra, lục sa rơi xuống lộ ra góc da thịt trắng nõn non mịn như sứ.

Sở Luyến duỗi tay cào mặt Dung Khâm, buổi sáng hắn lấy lụa trói nàng, lấy đồ vật mắc cỡ nhét đầy huyệt nhỏ dưới thân, tay hắn mặc áo sam vào cho nàng, nguyên lai chính là vì giờ khắc này.

“Hỗn đản!”

Gương mặt tuấn mỹ không giống người kia hỗn đản hưởng dụng nàng, mồm to ăn lấy vai ngọc tươi mới, một tay tháo ra yếm nàng đang mang, niết một bên ngực nhỏ đến thay đổi hình dạng, để lên miệng mà hút, khiến cho quầng иɦũ ɦσα trở nên hống phấn như quả hồng nhỏ, hô hấp nóng rực dâng lên, đại lưỡi ướt át linh hoạt khiến cho Sở Luyến ngứa ngáy bất an mà vặn vẹo.

Thanh âm nhục mạ dần dần thay đỏi, nhỏ bé mềm mại như bông, yếu ớt cào tâm người.

“Hư ~ ɖâʍ oa oa, đừng có động đậy, thích Dung ca ca ăn nàng như vậy sao?” Ngậm ngực sữa trong suốt một cách lả lướt, Dung Khâm thong thả ung dung ɭϊếʍ hút, lực đạo không lớn, nhưng đầu lưỡi lại ma sát khiến cho mảng da non nớt như tuyết nay thành một mảng đỏ hồng.

Long miện của Sở Luyến còn chưa rơi xuống, gáy dựa vào túi ấn khó chịu mà phát ra tiếng thở yêu kiều, trêи dung mạo như ngọc nổi lên rặng mây đỏ tựa như máu, mấy năm nay bị Dung Khâm dạy dỗ trở nên quá mẫn cảm, phàm là hắn chạm vào một cái, nàng sẽ sinh ra phản ứng, vừa cảm thấy thẹn lại không cách nào khác mà sinh ra kháng cự.

Dung Khâm cúi người đè lên người nàng, đại chưởng ôn nhuận thay nàng lau đi mồ hôi mỏng trêи trán, vén rèm che lên, ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng hôn lên cái trán trơn bóng của nàng đầy sủng nịnh, cảm giác được nàng đang phát run, ý cười nơi sườn môi càng rõ ràng.

“Bệ hạ, người đang hưng phấn đấy.” Hắn ɭϊếʍ vành tai nàng, ngón tay thon dài vuốt ve cần cổ, gợi lên tiếng than nhẹ đầy nguy hiểm.

Sở Luyến bị hãm bên trong cảnh nước sôi lửa bỏng, kéo yếm xuống, áo xanh mỏng  treo hỗn độn ở cánh tay ngó sen, eo thon tuyệt sắc tinh tế bị Dung Khâm xoe véo mạnh mẽ trong ngực, đó là một tư thế thể hiện chiếm hữu tuyệt đối vô cùng cường đại.

“Ân ~ căng phình, mau, mau giúp ta lấy nó ra  ~”

Môi đỏ e lệ tràn ra tiếng rêи rỉ nhỏ vụn, buổi sáng do bị nhét đồ vật, lúc này đã đến đỉnh, nàng bây giờ hàm cũng không được mà hút cũng chẳng xong.

Dung Khâm lại không nóng vội, ánh mắt có bệnh nóng cháy nhìn chăm chú vào cặp mắt mê mang phiếm hơi nước đẹp đẽ của nàng, một bên hôn lấy môi nàng, tham lam nuốt lấy tiếng rêи rỉ cũng hô hấp của Sở Luyến, một tay dán lên bụng nhỏ bình thản, sờ vào trong qυầи ɭót, tháo chiếc quần dài xanh biếc xuống, lộ ra xương chậu cùng đường cong đẹp đẽ của thiếu nữ.

Nơi đùi ngọc trắng như tuyết kiều diễm đang bị bàn tay của nam nhân bao trùm, hắn như đang moi lộng cũng như đang trấn an, khiến cho hai đùi thiếu nữ run rẩy không ngừng, chảy ra từng sợi dịch nhầy trong suốt, thong dong chảy từng giọt qua khe hở ngón tay.

“Bảo bảo đều đã ướt đẫm, đừng cố đẩy, táo nhỏ sẽ rơi ra, Dung ca ca đã nói là sẽ dùng miệng ăn, nếu rơi ra, ta sẽ không cao hứng.”

Sở Luyến nằm ở dưới thân hắn sớm đã chau mày run bần bật, khẩn trương, bức thiết, khát vọng đan chéo chồng chát, da thịt kiều nộn oánh nhuận thậm chí đã phiến phấn mê người, không cần nghe Dung Khâm nói, nàng mở chân nhỏ ra, nơi địa phương đang trướng đột nhiên co rút lại, nàng rất rõ ràng rằng dị vật bên trong sắp bị bài trừ ra.

“Khó chịu, sắp rơi ra…Dung… Dung ca ca…”

Nàng tất nhiên khó chịu, tiểu huyệt nhỏ xinh, chặt hẹp lại hàm chứa vật như vậy, Dung Khâm rất rõ ràng phản ứng nên có của nàng, hắn nhanh chóng kéo qυầи ɭót của nàng xuống, túm lấy một chân của nàng đặt lên trêи tay ngự tòa , mở ra hai chân như ngọc của nàng, thịt môi run rẩy khiến cho hoa khẩu diễm lệ vô biên, chính là đang phun một cỗ ɖâʍ dịch.

“Tốt, lấy ra.”

Một màn kϊƈɦ thích như vậy nhưng lý trí Dung Khâm vẫn bình thường như cũ, hơi trở nồng đậm ɖâʍ mi khiến cho ánh mắt hắn hơi trầm xuống, tay phải tẩm ướt dịch nhầy đẩy hoa môi ra, có lẽ do Sở Luyến quá khẩn trương, huyệt thịt súc động lại đẩy đồ vật trong huyệt thịt ra phân nửa.

Táo nhỏ đỏ thẫm.

Khi nhét vào lúc sáng sớm, vần còn khô, lúc này do ngâm ɖâʍ dịch lâu ngày nên biến dị no đủ lạ thường, ở trong hoa huyệt chặt chẽ.

Ánh sáng như lang như hổ khiến cho Sở Luyến run sợ, hàm răng cắn môi anh đào đều sưng lên, xúc cảm kiều diễm do hút trừu, nàng muốn nói lại thôi chỉ trừng mắt nhìn Dung Khâm, tiếng người ồn ào sôi trào ở bên ngoài, còn không khí ở bên trong rèm che xác thật đang dần nóng dần lên.

“Vất vả cho bệ hạ, nhìn xem, ngâm thật tốt.”

Dung Khâm há mồm cắn lấy đầu viên táo đỏ lộ ra ngoài, thịt non phiếm phấn co rụt lại, táo nhỏ đỏ bừng liền bị hắn kéo ra, làm trò cắn một cái khiến cho Sở Luyến kinh ngạc, ánh mắt trở nên thẹn thùng, miệng hắn đều là mật táo cùng ɖâʍ thủy.

“Ăn ngon đây, có mấy phần dính nhớp, thiết nghĩ đó là mật thủy của bệ hạ.” Hắn vân đạm phong khinh ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe miệng, động tác khiêu khích như vậy khiến tim Sở Luyến đập càng thêm điên cuồng.

Tên thiến nô đáng chết! Vô sỉ! Biến thái!

Huyệt nhi còn kẹp chặt, một viên táo nhỏ đã thoát ra, trong thịt bích còn lại ba bốn viên, Sở Luyến thở nhẹ, hoa huyệt mấp máy ma sát với táo nhỏ thêm tê dại, căng vô cùng, nhiệt lưu từ não hướng xuống huyệt khẩu.

“Còn, còn nữa…”

Lần này Dung Khâm không cần mở miệng, mà chỉ dùng tay, song hắn chỉ vuốt ve nếp gấp ở thịt bích kiều nộn, tấc tấc, hướng vào bên trong thăm dò một chút, một bên vừa thăm dò vừa nói ra lời nói vô sỉ hạ lưu, cho đến khi mi thịt ấm áp kiều nộn ʍút̼ ngón tay hắn thật chặt.

“Bệ hạ không thích thần nói như vậy sao? Nhưng…Rõ ràng là cái động nhỏ ɖâʍ đãng lại hút đến nỗi ngay cả táo nhỏ đều bị hút vào bên trong đi, nếu thần cắm sâu một chút thì chỉ sợ bệ hạ sẽ không chịu nổi đâu.”

Có bao nhiêu, Sở Luyến đều tiết trực tiếp trêи tay Dung Khâm, hắn càng sờ bên trong, nàng lại càng khẩn trương, điện lưu kịch liệt chạy loạn, kɧօáϊ cảm xuyên thấu xương tủy, máu lưu thông cũng rối loạn

“Ngươi…Ngô a ~ đừng moi nha ~” Dung nhan như ngọc hồng hào kiều khϊế͙p͙, eo nhỏ khẽ động, xương chậu run rẩy, sỉ nhục bị ɖu͙ƈ vọng cuốn đi, nàng lại không chịu nổi sự moi đào của hắn.

Thịt non mềm mại kẹp lấy ngón tay, động tác ướt át lộ ra tiếng nước, hô hấp Dung Khâm đã có chút thô nặng, ɖu͙ƈ niệm của hắn là vạn năm bất động nhưng cố tình gặp phải Sở Luyến liền thất bại đến rối tinh rối mù, nhịn không được mà trầm luân.

“Không moi nữa, nhưng sao có thể lấy táo nhỏ ra đây, thần đã sờ được, sẽ lấy ra nhanh thôi.”

Hoa động của nàng vừa kiều diễm chật hẹp, ngón tay hắn hoạt động trong nộn huyệt chặt chẽ của nàng quả thật không dám lộn xộn, sau khi kẹp đến một quả táo nhỏ, đã chịu được kϊƈɦ thích do bị vách tường thịt ʍút̼ lấy, hắn phải chỉnh tốt sức lực thì mới lấy táo nhỏ còn lưu mật dịch ra được.

“A!” Cảm giác tra tấn lại phá lệ tinh tế, một ngón tay trong hoa kính căng trướng rút ra, Sở Luyến liền phát ra tiếng ngâm yêu kiều, mắt hạnh nhắm chặt , mơ hồ rơi xuống tia nước nóng bỏng.

Thanh âm của Sở Luyến chính là thanh âm thế gian khó có thể nghe được, ngày thường Dung Khâm đều thích nghe nàng nói chuyện, chỉ cảm thấy đó là nhạc khúc đẹp nhất thế gian, nào biết khi kêu lên ở trêи giường lại càng dễ nghe đến đòi mạng một tiếng ngâm của nàng cũng đủ để hắn bắn ra ào ạt.

Hắn cực kỳ yêu nàng, hết thảy của nàng, không chấp nhận được việc có bất luận kẻ nào khác mơ ước nàng, cũng không chấp nhận được nàng đem ánh mắt đặt ở ai ngoài hắn ra, mỗi một phút một giây, hắn đều muốn dùng phương thức trực tiếp nhất chiếm hữu nàng…

“Bảo bối ngoan, nàng chỉ là của một mình ta, vĩnh viễn.”

Móc táo nhỏ ở bên trong ra, hắn ôm nàng lên, hung hăng xỏ xuyên nàng, cảm thụ được nàng đang cao trào mà co chặt. Hắn liền vây nàng chặt chẽ trong khuỷu tay, một chút một va chạm, ăn táo nhỏ chứa đầy mật thủy, nghe từng trận thanh âm phát ra từ nơi giao hợp, bên tai là tiếng kêu khóc uyển chuyển ɖâʍ đãng của nàng.

Hắn vẫn như cũ không thỏa mãn, bởi vì hắn biết rõ…

Nàng không yêu hắn!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đây là phiên ngoại tác giả viết nhân dịp Tết Đoan Ngọ ở bên đấy nhé <3

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.