Edit: Phương
Beta: Cửu + Thỏ
Gió đêm thổi vào trong điện, màn che phồn mỹ nhẹ chạm vào rèm châu phát ra tiếng giòn vang, đèn hoa huy hoàng lộ ra tia sáng mỏng manh, ái muội buồn bực.
Thiếu nữ giam cầm trong ngực vẫn luôn vô pháp mà ức chế run rẩy, quần áo khinh bạc nửa trầm nửa phiêu bồng trêи mặt nước, ngón tay ngọc nhuận rõ ràng vân vê cánh hoa trêи cần cổ tuyết trắng của Sở Luyến, sâu trong mắt Dung Khâm mang theo tia tức giận vẫn luôn nhìn khuôn mặt tái nhợt kinh hoảng của Sở Luyến, bàn tay buông lỏng, cánh hoa không tiếng động mà rơi xuống.
“Bệ hạ nếu lại tiếp tục động, thần đã có thể không ngừng mà làm.”
Trong tay hắn là eo thon mềm mại hiếm có của thiếu nữ, nhìn không thấy trong nước, hắn tách hai chân nàng ra, đem ʍôиɠ nhỏ kiều nộn của nàng đặt giữa hai chân, hướng về phía chính mình, lột nàng trần như nhộng.
Nước ao ấm áp nhưng lòng Sở Luyến lúc này đã lạnh thấu, cả người đều bị bao phủ trong hơi thở nam tính lạnh lẽo của Dung Khâm, hắn ngồi trêи đài ngọc, nàng ngồi trong lồng ngực hắn, giữa hai chân bị vật to lớn không ngừng ngạnh lên đỉnh đỉnh, trốn cũng không thoát được, chỉ có thể run rẩy dùng tay căng ra khoảng cách của hai người, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận.
Nàng nhút nhát dùng ánh mắt ướt át chống cự lại một cách quật cường, mi dài như cánh bướm còn vương một giọt nước mắt trong suốt, Dung Khâm nhẹ nhàng cúi người đến, trước hôn lên đôi mắt của nàng, tiện đà lại hôn lên môi ngọt mềm, khi nàng cắn chặt khớp hàm, hắn ôn hòa ɭϊếʍ ʍút̼, mới đầu vừa gọt nhẹ ôn nhu, sau đó lại dần dần cuồng nhiệt.
“Ngô…đau!”
Sở Luyến dùng sức đẩy mặt hắn ra, che lại cánh môi bỗng nhiên bị hắn căn một ngụm, hai mắt đau đớn đong đầy nước, vong eo đĩnh một chút khiến cho bộ ngực dấu trong nước liền lộ ra, cơ thể lóa mắt trắng nõn không tỳ vết, tiểu bánh bao thịt còn đang phát ɖu͙ƈ một tay có thể nắm gọn. Tiểu nhân nhi lúc mới lớn còn ngây ngô, rồi lại lơ đãng cất giấu nụ hoa kiều nộn vũ mị. Sóng mắt Dung Khâm âm u, tự muốn vươn tay, hướng đến sờ đầu иɦũ ɦσα nho nhỏ của Sở Luyến. Dưới tiếng hô muốn trốn đi của nàng, hắn đem người hướng trong lồng ngực mình rồi nhấn một cái.
“A~ không được sờ!”
“Hư.” Hắn cúi đầu thổi một ngụm khí nơi mái tóc ướt dầm dề của nàng, môi mỏng đỏ thắm ẩn ẩn cọ qua cọ lại vành tai thấu hồng, lòng bàn tay xoa иɦũ ɦσα tròn kiều nộn, vừa nói: “Phương Thượng Cung nói nơi này của bệ hạ hiện giờ thường cảm thấy không khỏe, thần đã hỏi qua thái y, cần phải xoa xoa thật nhiều nó sẽ không đơn thuần chỉ chó thể ngăn chặn cơn đau mà còn có thể làm cho mau lớn lên.”
Khuôn mặt Sở Luyến 'tạch' một chút đỏ lên, nàng bắt lấy cánh tay trần trụi cường tráng của Dung Khâm, trơ mắt nhìn hắn giúp mình xoa ngực, gần đây vào ban đêm bộ ngực nàng luôn cảm thấy trướng đau không khỏe, mấy ngày trước đây cùng nói qua với Phương Thượng Cung, nàng ta chỉ nói cho nàng rằng nữ tử đều như vậy, qua đi một hai lần liền có thể tốt rồi, nhưng lại không nói cho nàng việc muốn xoa.
“Không, không cần ngươi xoa…”Lòng bàn tay khô nóng của nam nhân dính nước ấm, ẩm ướt bao quanh toàn xoa ở một nơi, lực đạo hắn nhẹ nhàng chậm chạp, khi ẩn ẩn đè uống gợi lên một cỗ trướng đau, lại mạc danh mà thoải mái, khiến cho Sở Luyến tuy chống cự rất nhiều nhưng cũng nhịn không được mà mềm mại 'ưm'.
Dung Khâm thay đổi mặt khác, lấy thủ pháp xoa nắn tương đồng, ánh mắt dừng trêи nhục đoàn phiếm phấn, hơi nho nhỏ một chúng cùng đang đỏ bừng mà đứng sừng sững, không khỏi làm cho hắn bắt đầu có chút ảo tưởng một vài năm sau nơi này sẽ trở nên phong cảnh mãnh liệt đến nhường nào.
“Cần thiết phải xoa, không ngừng hôm nay, sau này mỗi ngày thần sẽ tự mình giúp bệ hạ “Ngăn đau”, ngoan một chút.”
Việc này liên quan đến những ngày “tính phúc” sau này của hắn, Dung Khâm không khỏi phá lệ quan tâm, nắm lấy eo nhỏ run rẩy của Sở Luyến, vất vả lui tới “trợ ɖu͙ƈ”, vôi vàng vui vẻ vô cùng, tựa như cảm thấy xoa còn chưa đủ, hắn thế nhưng còn dùng miệng hút.
“Ngươi! Ngươi câm mồm! Đau, không cho dùng miệng! Huhu!” Sở Luyến phát ra thanh âm buồn bực lại vô tội, nàng khóc đến thật nhanh không thở được, thân mình nhỏ xinh ghé vào lồng ngực Dung Khâm run run đánh hắn.
“Trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi…Ô…Đau quá…Tên thiến nô! Ngươi, cách…Ngươi chờ…Ô…”
Tiếng khóc anh anh không dứt xông vào màng nhĩ, quấy nhiễu Dung Khâm khiến hắn bất đắc dĩ dừng tay, vốc nước ao lau đi nước bọt trêи tiểu bánh bao thịt, hai luồng thịt nhỏ phình lên hồng hào khiến cho da thịt bên sườn nhìn càng thêm trắng nõn, ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, tay nọc vuốt ve mạch máu thâm quầng trêи làn da oánh nộn.
Cỗ trắng thanh nhã mị hoặc, xương quai xanh tinh xảo, mới chỉ 13 tuổi mà diện mạo đã vượt xa người thường.
“Gọi một tiếng Dung ca ca, thần sẽ không xoa nhẹ nữa, được không?”
Ngón tay hắn còn sờ ngực nàng, ánh mắt nóng rực nồng đậm như cũ, Sở Luyến phồng hai má hồng nhuận như phiếm phấn lên, ngốc ngốc, dường như không nghe rõ hắn đang nói cái gì, mắt đẹp hơi co lại trong đó chứa đầy tinh quang.
“Như thế nào, bệ hạ có thể gọi người khác là ca ca nhưng đối với thần lại không gọi được?”
Tiểu nhục đoàn lúc nãy mới được giải thoát bây giờ lại bị hắn nắm lại, Dung Khâm cười như không cười, vén sợi tóc ướt đẫm ra sau tai Sở Luyến, thấy nàng thật lâu không lên tiếng, chỉ có thể tăng lực độ thêm.
“A!” Sở Luyến hấp tấp rơi lệ, nước mắt như hạt đậu lại liên tục rơi vào trong nước, Dung Khâm trong miệng người khác là đường huynh nàng, nhưng một hoạn quan như hắn vậy mà cũng dám để cho nàng gọi là ca ca sao? Mỹ nam đẹp như họa tỏa ra lệ quang so với tà ma còn đáng sợ và biến thái hơn, đau đến lợi hại, nàng bắt lấy tay của Dung Khâm vừa vội vàng khóc kêu: “Ta gọi ta gọi…Dung, Dung ca ca…”
“Tiếp tục gọi.”
“Dung ca ca ~”
“Lại gọi thêm một lần.”
Liên tiếp buộc Sở Luyến phải đổi thanh âm mà hô, Dung Khâm mới thỏa mãn ôm thân thể mềm mại kiều diễm ngát hương của nàng vào cõi lòng, đại chưởng nâng ʍôиɠ nhỏ phấn nộn, tư thế giống như đang ôm trẻ mới sinh, mang theo nàng từ trong nước đột nhiên đứng dậy.
“Bệ hạ thật ngoan, Dung ca ca liền dạy nàng đi chơi một trò hay.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~