Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 8: Phiền bệ hạ cũng đút thần ăn một lần? – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 8: Phiền bệ hạ cũng đút thần ăn một lần?

Edit: Phương

Beta: Cửu

Sở Luyến chỉ cảm thấy Dung Khâm hôm nay hư quá mức, nhưng nghĩ lại lời hắn nói, ước chừng nàng đã biết được nơi mấu chốt.

“Trinh ca ca đưa những đồ vật dân gian đó toàn những thứ trẫm chưa gặp qua, cho nên mới thích…”

Nàng cắn môi rất là rối rắm, thời điểm hàm răng buông ra, cánh môi hồng phấn in kinh sợ cùng kiều diễm, khiến khi cho Dung Khâm nhìn lại nơi này, mặt phấn nàng liền nhiễm tia kiều diễm khϊế͙p͙ sợ khiến cho trong lòng hắn nảy sinh nhiều ý tưởng âm u, nhất nhất trêu chọc ɖu͙ƈ niệm ra bên ngoài.

“Nói như vậy thì hóa ra là do thần thất trách, tự cho là dâng bảo vật thiên hạ có thể làm cho bệ hạ cười nhưng lại bỏ qua tục vật dân gian.” Hắn cầm muỗng hoa bạc đút canh ngọc nhĩ ngọt nị vào trong miệng Sở Luyến.

Lộc cộc!

Thanh âm thanh lãnh, lạnh lùng không khỏi làm cho Sở Luyến bất an, nửa năm này, vị cực nhân thần đốc chủ đại nhân chính là bảo bối của thiên hạ, như nước đưa vào Vạn Thanh cung, nàng lại nhân với thiến nịnh thân phận, phỉ nhổ hắn ác độc, hôm nay Sở Trinh bất quá chỉ mang chút đồ vật tầm thường nàng có thể thoải mái mà yêu thích không buông tay, sao có thể không làm cho Dung Khâm buồn bực.

Chè trong miệng nuốt xuống ngon lành, Sở Luyến nắm lấy ống tay áo của Dung Khâm, thấy hắn định đút canh tới liền lắc đầu: “Đồ Đốc chủ mang đến trẫm cũng rất thích…Thật sự ăn không nổi nữa.”

Thanh âm mềm mại yếu đuối dễ nghe, khiến cho Dung Khâm đang không vui trong lòng vơi đi, tay nắm muỗng bạc sóng sánh dịch canh khẽ động, pha chút ôn hòa có tia cười như không cười: “Thật sự ăn không nổi nữa sao? Nhưng còn nhiều như vậy, bệ hạ nhẫn tâm lãng phí sao?”

“Vậy…nếu không thì ngươi cứ ăn đi?” Sở Luyến trừng đôi mắt trong suốt ngấn nước, trong ngơ ngốc liền buột miệng thốt ra, nhanh sau đó lại nhớ đến người trước mặt có thói ở sạch, nàng vội vã không ngừng xua tay: “Hay là thôi đi.”

Đang nói, Dung Khâm lại bỏ muỗng bạc vào trong tay của nàng, đường cong đẹp như họa, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc nhếch môi mỏng: “Thần có thể thay bệ hạ giải quyết, nhưng không biết có thể phiền bệ hạ đút cho thần ăn một lần hay không?”

Sở Luyến vừa kéo khóe miệng, trong bụng trướng phình đã như sông cuộn biển gầm, nàng nghiến răng nghiến lợi để muỗng vào trong miệng Dung Khâm, chỉ hận đó không thể là một lưỡi dao sắc bén, nhưng hắn lại càng thêm không có da mặt ngậm lấy cái muỗng, sau một hồi lâu mới ɭϊếʍ nhả ra.

“Thật ngọt, có hương vị của bệ hạ.”

Mật hoa như tơ quanh quẩn giữa răng môi, ngọc nhĩ miên nị, uống ngọt ngào thấm vào ruột gan, muỗng bạc mới vừa rồi đặt trong miệng nàng tựa hồ còn lưu lại chút hương thơm ngọt thuộc về nàng làm hắn cảm thấy dư vị vô cùng.

“Ngươi!”

Hai tay Sở Luyến phát run, mắt thấy Dung Khâm lại đè mình xuống, nhớ đến mấy ngày trước bị hắn quấy rầy đút ăn, nàng vội vàng che miệng lại, một tay nắm lấy chén canh bạc trêи long đế ở bên mép bàn, trực tiếp đổ trêи đầu của hắn.

Lần này đúng thật là gặp nạn rồi.

….

Phanh! Bọt nước văng khắp nơi, Sở Luyến chưa kịp rút hết quần áo đã trực tiếp bị vứt vào bể tắm nước nóng, cánh hoa tươi non theo sự kịch liệt của ao nước mà nhộn nhạo, sương khói ấm áp lượn lờ, tiểu nhân nhi chìm vào trong nước giãy dụa thật lợi hại, một đoạn cánh tay ngó sen trần trụi phịch trêи mặt nước, khó khăn lắm mới bắt được ngọc gạch trải vách tường.

“Khụ khụ!!!”

Liên tiếp sặc vài ngụm nước bọt, Sở Luyến dựa vào vách ao khụ nhiều cái không ngừng, ngọc quan trêи đầu vừa rồi rơi ra, tóc dài rối loạn ướt nhỏ nước róc rách, quay đầu đi, gương mặt phấn điêu ngọc trác trắng bệch nhìn Dung Khâm với ánh mắt che kín đầy nỗi sợ hãi.

Nam nhân đứng trêи bờ cũng trút đi trâm ngọc, mái tóc so với nữ tử dài và đen nhánh hơn rơi hạ xuống tán loạn, so với sự chật vật vô cùng của Sở Luyến, Dung Khâm không nhanh không chậm cởi bỏ ngọc khấu bên hông, từ hoa sam cho tới thanh y bình thường bên trong cũng đều bịném một cách tùy ý trêи mặt đất trơn bóng.

Trung y dính nước canh cũng cởi ra, lộ ra lồng ngực tinh tráng, so với phong thái thanh nhã ôn nhu tài mạo, phần lưng trắng nõn vô cùng rắn chắc mạnh mẽ, mỗi một độ cung đường cong đều đẹp đẽ cường tráng hữu lực.

“Ngươi, ngươi muốn là cái gì! Làm càn!” Ngay khi Dung Khâm cởi bỏ đai lưng, sắp lộ ra phong cảnh eo thon cùng bụng dưới, Sở Luyến nhanh chóng quay đầu, khủng hoảng mà kêu la.

Xôn xao, tên nịnh thần vô pháp vô thiên thậm chí quên rằng nơi này là ngự trì của hoàng đế, chân dài cất bước, dẫm lên thềm ngọc tiến vào làn nước, khi đi đến nơi sâu nhất, cánh hoa chồng chất bất quá cũng đong đưa bên hông hắn.

“Không cần tiến lại đây!”

Sở Luyến bị buộc vào trong một góc, nôn nóng tránh né ở vách tường, mới vừa rồi khi đem bắt canh đổ trêи người Dung Khâm, nàng liền bị dọa sợ, nàng chưa từng gặp qua ánh mắt đáng sợ của hắn như vậy, lúc này đây tuy ánh mắt của hắn như thường nhưng vẫn khiến nàng càng thêm sợ hãi.

Bộ dáng nàng kinh hoảng thất thố, Dung Khâm không để tâm đến, một tia ɖu͙ƈ hỏa đen tối nhưng ở trong đáy mắt trong sáng nhanh chóng lướt qua

Đi đến trước mặt nàng, tay hắn chậm thật chậm từ trong không gian mà sờ lên trêи má nàng, ngay khi thấy nàng run bần bật muốn trốn đi, hắn liền một phen bóp lấy đầu vai nàng, bỗng nhiên lại dùng sức khiến cho tiểu nhân nhi thét chói tai sau đó hắn ôm nàng vào trong lồng ngực.

“Buông ta ra! Buông ra!”

Giờ phút này Sở Luyến quên mất xưng tự, tay nhỏ bạch ngọc ra sức đẩy đánh nam nhân trần trụi ra, cẳng chân nhũn ra ở trong nước đá loạn, thanh âm kêu khóc hỗn loạn, thật thê thảm lại đáng thương.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.