Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 6: Thế tử Tấn Vương – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 6: Thế tử Tấn Vương

Edit: Phương

Beta: Cửu

Sau khi trải qua một phen kinh tâm động phách, ban đêm Sở Luyến lại lên cơn sốt cao, Thái Y Viện tụ tập sôi nổi ở trong viện, ngay cả chiếc khăn lau mồ hôi kia cũng có thể ninh thành nước, ngay cả đại thái giám Diêu Hiển cũng bị kinh động đến tọa trấn ở Vạn Thanh cung cùng Dung Khâm.

Trong cơn sốt mơ hồ, hai mắt Sở Luyến đẫm lệ mê man, la hét muốn đổi chỗ ở, tẩm cung này của các hoàng đế đời trước có chút quá phận làm nàng áp lực, Sở Luyến nằm có chút không yên, muốn chuyển sang Sùng Ninh Uyển ở Tây Cung.

“Đã là ngự lệnh của bệ hạ, hạ thần tự nhiên sẽ nghe theo, người đâu mau bãi giá, di giá đến Sùng Ninh Uyển.”

Lời nói Diêu Hiển đã phát ra khiến trong cung lập tức loạn cả lên, liên tục dự trù, cuối cùng vẫn là Dung Khâm ôm tiểu hoàng đế được bọc trong vạt áo thêu hình rồng đi theo sau là một trăm người bãi giá, di dời đến Tây Cung.

Đến khi Sở Luyến hạ sốt tỉnh lại thì đã là sự tình của mấy ngày sau.

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, sau khi thoát khỏi cung Vạn Thanh khiến giấc ngủ nàng không ngon, Sở Luyến thật nhanh liền tốt trở lại, ở Sùng Ninh Uyển so với ngày xưa thì tự tại hơn nhiều, bất quá số cẩm y vệ hộ tống so với ngày xưa nhiều hơn gấp hai lần.

Ngày mùa hè nắng chói chang, Sở Luyến mặc một thân thường phục của đế vương ngồi ở trong đình hóng mát, Sùng Minh Uyển tuy lệch khỏi quỹ đạo của tam cung trước đó, nhưng cảnh trí nơi đây lại là tốt nhất, cẩm tú phồn hoa, mê sơn ỷ thạch, từ hồ sen đến điêu các đều là công tâm huyết của muôn vàn thợ, phù dung tiêu hết sáng lạn, thải điệp phi diễn, đánh hoa gian lá xanh hạ nhìn lại, lại là lân lân thủy quang yên lặng.

Lười biếng dựa vào trêи giường gấm, hai bên mạn giường đều có nội thị dùng địch phiến quạt gió lượn lờ quanh quẩn, khiến cho Sở Luyến không kiềm được mà buồn ngủ.

“Bệ hạ, Tấn Vương thế tử tới.” Tiểu An Tử bước chạy vào trong đình, thấy Sở Luyến tựa như đã ngủ rồi nên do dự vài phần, cuối cùng vẫn nhỏ giọng gọi nàng.

“Ân? Đường huynh đến sao?”

Cơ buồn ngủ mơ màng mới vừa dâng lên lập tức tan đi hơn phân nửa, Sở Luyến bỗng dưng ngồi dậy, lui ra ngoài đình để nhìn, thì thấy thiếu niên thân hình cao dài đứng yên dưới tàng cây xa hoa, xác thật là đường huynh Sở Trinh của nàng.

“Mau đi mời đường huynh lại đây.” tiếng châu ngọc chạm vào phát ra thanh âm thanh thúy không ngăn được mà nhảy nhót.

Sau khi Sở Luyến làm hoàng đế, nàng mới biết được chính mình còn có rất nhiều hoàng thúc, đáng tiếc phần lớn còn chưa chịu đựng phụ hoàng của nàng đã đến địa phủ, còn có một số cũng bị phụ hoàng khó khi anh minh của nàng sửa trị, tồn tại, được ban cho vinh hạnh làm thân vương cũng chỉ có mình Tấn Vương, vốn trấn giữ ở Thái Nguyên, nhưng khi Sở Luyến đăng cơ thì Tấn Vương hồi kinh, đến nay vẫn chưa trở về Thái Nguyên.

Thế tử Tấn Vương là tôn thất lóa mắt đã mười chín tuổi, văn võ song toàn, dung nhan tuấn lãng, tuy người đứng hồn nhiên nhưng lại tự sinh ra một cỗ thiên gia quý khí, hắn đến trước ngự giá vén lên mãng bào màu đỏ sau đó quỳ xuống, cao giọng hô: “Bệ hạ vạn an”

“Đường huynh mau đứng lên đi, ban ngồi.”

Sở Luyến cực kỳ thích vị đường huynh này, nàng nhoẻn miệng cười, hai má sinh nếu phồn hoa.

“Bệ hạ mắc bệnh nặng, mấy này trước thần liền muốn tiến cung nhưng mà… Không biết bệ hạ hiện nay thánh thể còn an khang không?” Sở Trinh tạ lễ ngồi xuống, liền quan tâm nói.

Nhìn hắn, Sở Luyến liền biết vì sao, Dung Khâm cố ý ngăn cách nàng gặp mặt với người ngoài, cắt đứt tai mắt của nàng, đó là các tôn thất tông thân, ngay cả thời điểm bình thường muốn gặp nàng cũng khó như lên trời.

“Khiến cho hoàng huynh lo lắng, trẫm ngại ngùng, nhưng thật ra trẫm nghe nói hoàng thúc cũng bị bệnh, có cần người của Thái Y Viện đến xem một chút không?”

Hoang thúc mắc bệnh này của nàng có liên hệ rất lớn lao với Sở Luyến, đều bởi vì Tần Vương tuyên bố thánh giá đang bị quản chế, muốn tru quân sườn thiến nịnh, nhưng lại bị Diêu Hiển cùng Dung Khâm chèn ép, cùng Cẩm Y Vệ Đông Hán luân phiên ra trận, cắt đi hơn phân nửa môn liêu của Tấn Vương, nên dưới sự tức giận mà Tấn Vương sinh bệnh.

Ngày ấy Sở Luyến bị Dung Khâm mang đến Đông Hán xem hành hình, các đại thần bị lăng trì đều là người của hoàng thúc nàng.

Ánh mắt của Sở Trinh lơ đãng dừng ở cái chén ngọc Sở Luyến bưng trêи tay, bàn tay tinh tế trắng nõn nhỏ dài, đầu ngón tay nhẹ nắm, mấy chiếc móng tay đều no đủ mượt mà, phấn nộn trông cực kỳ xinh đẹp.

“Đa tạ thánh ý của bệ hạ, phụ vương không có gì lo ngại, liền không cần làm phiền đến Thái Y Viện, hôm nay thần vào cung là muốn mang theo một vài thứ cho người.”

“Phải không?” Sở Luyến cười, nhẹ nhàng tiếp lấy đồ vật mà nội thị đem qua cho nàng.

“Đây là chút đồ vật ở nhân gian, không thể nào so được với đồ vật ngự dụng của người, chỉ là thần thấy có chút thú vị, liền muốn đưa cho bệ hạ nhìn xem thứ mới mẻ” Sở Trinh nói, bỗng nhiên đứng dậy từ trong lồng một người lấy một chiếc vải lụa bố che lồng sắt, đi đến trước mặt Sở Luyến, khóe môi nâng lên: “Bệ hạ hãy xem thứ này.”

Không thể không khẳng định rằng Sở Trinh rất hiểu biết về Sở Luyến, vật ngự dụng trong hoàng cung đều được làm một cách tinh xảo công phu, có thể thấy qua rất nhiều lần cùng dùng rất nhiều lần nên không có gì mới mẻ, đồ vật dân gian mà nói thì Sở Luyến chưa từng nhìn qua, đối với đồ vật bên ngoài trêи phố, cũng được nàng xem như hiếm lạ, rất thích thú.

“Cái này cài cái gì?” Sở Luyến không kìm được tò mò nhìn Sở Trinh, ánh mắt sáng ngời điểm vài tia sáng rõ ràng.

Sở Trinh không nhanh không chậm vén lên tấm vải lụa bố màu đen, một con mèo béo lông trắng, tròng mắt màu lam ngoan ngoãn tiểu kim lung lí chính, thấy người cũng chỉ lười nhác bất động, ɭϊếʍ ɭϊếʍ móng vuốt, tinh tế kêu ô một tiếng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.