Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 5: Căng đầy phá đi – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 5: Căng đầy phá đi

Edit: Phương

Beta: Cửu

Vóc người Dung Khâm, bỗng nhiên trầm xuống, trong lượng của hắn đè lên Sở Luyến khiến nàng thở dốc không đều, tay chân nho nhỏ của nàng thật sự không di chuyển được tòa ngũ chỉ sơn (toà núi to) như hắn, tóc đen tán loạn như nước như lụa phô dưới thân, nam nhân kia tựa như rất thích, từng chút một vuốt đầu nàng, ngón tay xuyên thấu mái tóc đen tươi tốt.

Cử chỉ thân mật như là muốn trấn an sự tức giận của nàng, đợi cho tay hắn lại sờ loạn nơi má nóng lên của nàng, Sở Luyến không nhịn được mà duỗi tay đẩy hắn ra.

“Ngươi sờ ta như vậy, ta… trẫm thấy không thoải mái.”

Quyền lực không lớn, hoàng đế phổ nhi lại lớn, Sở Luyến cho rằng Dung Khâm sẽ rời đi, nhưng tên thái giám tâm tư bất thường này lại một phen chế trụ cổ tay nàng, phản ấn ở một bên, lực độ chế trụ bất thình lình khiến nàng có chút đau đớn, Sở Luyến khẩn trương, đến nỗi sợ hãi không ngừng.

Sau khi giam cầm được tiểu nhân nhi không ngoan, Dung Khâm lại khôi phục biểu tình đạm bạc quạnh quẽ như cũ, đôi mắt mỹ lệ chợt lóe tia nham hung ác, một tay còn lại thay Sở Luyến khép lại vạt áo trung y thêu long văn hỗn độn, khí thế áp chế của hắn khiến nàng không dám động một chút.

“Bệ hạ hãy nhớ kỹ, bất luận là ở đây, nơi đây, hay là nơi này…”

Ngón tay lạnh lẽo của hắn điểm một chút trêи môi nàng, sau đó lại một chút ở ngực, cuối cùng dừng lại một chút theo chỗ bung nhỏ mà để tay xuống, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh cũng có thể cảm nhận được đầu ngón tay hắn nhẹ xoa nắn không chút lộ liễu.

“Chỉ có ta mới có thể nếm qua, mới có thể sờ, có thể cắm.”

“Tay! Bỏ tay ra! Không cần, không thể sờ! A! Đồ thiến nô (nô tài bị thiến) đáng chết, ta nhất định phải giết ngươi.”

Như cưỡng bách nàng phải vĩnh viễn nhớ kỹ lời hắn nói, đùi ngọc của nàng bị hắn dùng đầu gối khai mở đến mức không khép lại được, đầu ngón tay cách lớp vải xa tanh nơi đáy quần mà nhắm thẳng vào phùng nhi mà hạ xuống dùng sức đâm vào, Sở Luyến ngay lập tức bị ăn đau mà miệng thét lên, nước mắt rơi xuống, vải dệt bị nhét hơn non ngửa bàn tay cũng không tiến vào nữa, chỉ dừng lại nơi bộ vị khiến Sở Luyến vừa kinh sợ lại thẹn thùng, nhục nhã.

“Không sao, có thể nhìn ra việc bệ hạ muốn giết thần cũng đúng, chỉ là nếu người dám ở bên nam nhân khác, khiến cho hắn chạm vào long thể của người như vậy, thì cho dù xương có nghiền thành tro đi nữa, linh hồn nhỏ bé của thần sẽ tụ lại trở về, ăn hài tử không nghe lời…”

Hắn kề sát bên tai, môi hồng răng trắng ầm trầm nở nụ cười, giống như ác quỷ vừa mới bò lên từ địa ngục, điểm duy nhất bất đồng chính là tên quỷ cố chấp biến thái lại đẹp như vậy chỉ có hắn mà thôi.

Sở Luyến bị dọa không nhẹ, nỗi đau nơi riêng tư đã nhạt đi một chút, nàng không dám lộn xộn, kẹp lấy ngón tay Dung Khâm, cái trán trơn bóng của nàng lúc này đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, là thật sự sợ hắn, thanh âm mềm nhỏ lắp bắp: “Lấy… ra, đi ra ngoài”

Sau tháng trước khi bước qua sinh nhật mười ba tuổi, Sở Luyến càng trở thành thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại, đậu khấu niên hoa (nữ tử tuổi dậy thì, 13 tuổi) đúng là nữ tử cả đời sơ thục khi, ngay xưa Dung Khâm ty gần gũi với nàng, như cũng không khác người, chỉ là cảm thấy nàng vẫn còn là tiểu hài tử, nhưng hôm nay lại không giống nhau.

Ngón tay hắn tiến vào địa phương kia nhưng không sâu, chỉ ở nơi miệng huyệt mà ma sát nhẹ, nhưng vẫn không nhanh không chậm nở nụ cười thâm trầm thâm nhập cũng khiến nàng có thể cảm giác được chuyển động cùng lực độ đè nén, hàm súc thật chặt thật chặt, một chút lại cảm thấy ấm áp cùng ướt át,phải nén lại tất cả các ý niệm, hắn mới có thể giam cầm cuồng thú trong lòng, nhắm đôi mắt đang sôi trào ngọn lửa lại, sau khi mở ra mới khôi phục lại bộ dáng thanh tỉnh.

“Bệ hạ đã nhớ kỹ lời nói của thần chưa?”

Thanh âm nghe không rõ áp lực nhưng lại thấy nguy hiểm lạ thường, dọa đến lá gan Sở Luyến khiến nàng vội vã gật đầu không ngừng: “Nhớ kỹ, nhớ kỹ.”

Ngón tay chiếm cứ nơi mệnh môn lúc này mới chậm rãi rút ra ngoài, Sở Luyến tương đối khó chịu mà vặn vẹo vòng eo, khuôn mặt trắng bệch hiện lên tia màu đỏ nhiều không kể. Dung Khâm hơi nâng thân mình lại nhìn xuống, khóe moi liền nhiễm ý cười, vừa chế nhạo vừa toát lên sự ái muội.

“Là bệ hạ kẹp quá chặt.”

Thanh âm ôn hòa vang lên, sau đó mới dùng ngón tay cách một lớp xa tanh nơi đáy quần mới nhét trong khe hở nhẹ nhàng rút ra, nhìn dưới ánh sáng có thể thấy một đoàn vệt nước nho nhỏ.

Trọng lượng đè trêи người nàng đã nhẹ đi, Sở Luyến xấu hổ lại buồn bực, nàng không được tự nhiên cũng không dám nằm lại. Nhân lúc Dung Khâm còn chưa kịp chuẩn bị, thân mình nhỏ nhắn của nàng chạy nhanh, dấu ʍôиɠ nho nhỏ tròn trịa nhanh chóng hướng trong sườn long sàng mà chạy trốn, nhưng tay của Dung Khâm so với nàng lại càng nhanh hơn, cánh tay dài của hắn duỗi ra, liền bắt được vòng eo mảnh khảnh của nàng rồi túm vào trong ngực.

“Bệ hạ giống như đã gấp không đợi được như vậy khó tránh khỏi làm tổn thương trái tim thần.”

Đôi mắt đen tuấn tú như mặc híp lại, sớm đoán ra tiểu nha đầu này chính là loại người bằng mặt không bằng lòng, Dung Khâm cười lạnh ngồi xuống long sàn, ngồi theo tư thế đem Sở Luyến đặt lên đùi cách đây không lâu, vén lên tóc đen nhỏ vụn tản bên má nàng, làm lộ ra dung nhan kiều diễm cùng làn da trắng như tuyết.

“Trẫm còn có bệnh, không thoải mái, muốn ngủ.”

Dung Khâm chỉ dùng một tay nắm chặt liền có thể khiến cho eo nhỏ của nàng không thể động đậy, dắt Sở Luyến nhu đề, đột nhiên hướng nơi địa phương giữa hai chân chính mình thì thả ra, không để ý đến tiểu hoàng đế đang khϊế͙p͙ sợ, hắn lại mang the ngón tay mềm mại như ngọc của nàng sợ soạng mấy lần.

“Bệ hạ biết đây là vật gì sao?”

Sở Luyến lúc này đã ngốc hoàn toàn, ngây thơ mà phe phẩy đầu, địa phương nơi tay nàng ấn xuống thấy đồ vật thô to lại ngạnh lên, hạ thường khinh bạc, Sở Luyến còn cho rằng nàng đang sờ một quả cầu lửa cực nóng đến phỏng tay.

“Không biết cũng không sao, chỉ cần sau này nếu để thần nghe lại hai chữ kia, thần sẽ đem vật này đến thâm nhập vào nhục động kiều diễm như hoa này của bệ hạ, căng tràn phá nát nó…được không?”

Bỗng nhiên âm cuối ngân lên cao, giống như lấy dùi trống mà nện sau ót của nàng, khiến tim nàng đập lợi hại, biết được bản thân mình nếu không nhịn được mà thốt ra “Thiến nô đáng chết” sẽ tự rước họa, nên cũng không phân biệt được cái gì mà vội vàng gật đầu.

Khi Sở Luyến đã biết đến thế sự, nàng từng hỏi mẫu thân thế nào là thái giám? Mẫu thân nàng lúc đó chỉ mịt mờ nói, từ khi đó nàng mới biết thái giám cùng người bình thường có chút khác nhau, sau đó, nàng lại mới biết trêи đời này, nguyên lại còn có nam nhân, mà thái giám cùng nam nhân sẽ có chút khác biệt, đến bây giờ khác biệt như thế nào.

Hiện tại, hình như nàng đã hiểu rõ…

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~  

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.