Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 4: Cường hôn – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 4: Cường hôn

Edit: Phương

Beta: Thỏ

Sở Luyến khắc chế sự kháng cự, ngoan ngoãn ngậm lấy ngón tay Dung Khâm rồi mặc cho hắn đâm thọc một cách nhẹ nhàng chậm chạp ở trong khoang miệng nàng. Đây vốn chỉ là hành động bình thường nhưng cố tình khi bị hắn cắm vào rút ra thì thấy có chút quỷ dị ɖâʍ đãng.

Lòng bàn tay hắn ma sát đôi môi kiều diễm, dùng các phương thức khác nhau cảm thụ bờ môi trơn mềm của nàng, hàm răng trắng tinh, cắm vào hơi sâu chút, lưỡi nhỏ đều đang run, nước bọt quấy dính, Dung Khâm lại cho thêm một ngón tay nữa tiến vào trêu chọc.

“Ngô!”

Khuôn mặt tựa như nhiễm phấn cố sức giương môi, rõ ràng không thể ngậm hết hai ngón tay, một sợi thủy dịch theo ngón tay thon dài chảy ra. Sở Luyến nhẹ than 'ô', khóe mắt không nhịn được đỏ lên, tay nhỏ nắm chặt quần áo thêu phi ngư phức tạp trêи người Dung Khâm, khiến lòng bàn tay sinh ra cảm giác đau đớn.

“Bệ hạ nếu cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn thần, chỉ sợ là thần sẽ không chỉ đơn giản cắm mỗi chỗ này.”

Hắn mỉm cười trầm thấp, trong đôi mắt thanh nhuận lộ ra một tia cực nóng, nếu là trong ngày thường thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Sở Luyến tất nhiên nghe không hiểu ý tứ của lời nói này, nước bọt chảy ra càng lúc càng nhiều, nàng cũng cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, bất chấp ngoan ngoãn mà bắt lấy ngón tay đang đâm thọc của Dung Khâm, trung y thêu rồng bay phượng múa đơn bạc, lướt qua ngón tay phiền người trong miệng, hai đùi chống cự lại vật cứng không ngừng kêu gào đáng sợ kia.

Thân mình nhỏ xinh trong lúc nguy hiểm lại căng thẳng đến đáng thương.

Dung Khâm rút ngón tay mình ra, kéo theo sợi chỉ bạc trong suốt, phía trêи còn dính hương hoa nhài mật quế, ước chừng là do tác dụng của viên Hương hoàn mà hắn đã cấp cho Sở Luyến nhiều ngày trước với lý do bồi bổ thân mình, tuy hắn có thói ở sạch nhưng vẫn không nhịn được mà đem ngón tay đặt trước môi mình rồi sau đó dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ chất lỏng trong suốt.

Đó là ngón tay vừa rồi hưởng qua thơm ngọn trong miệng nàng.

“Nước bọt của bệ hạ có hương vị cực kỳ tốt, thần cực thích.” Với dung mạo tuấn mỹ yêu nghiệt kia của hắn thì dù là đang làm chuyện nếm nước bọt của người khác nhưng cũng làm đến một cách vui mắt, ưu nhã xinh đẹp.

Thật là một tên hoạn quan đáng chết không biết xấu hổ, Sở Luyến bị hành động biến thái này làm cho má đào nổi lên một rặng mây đỏ, cánh tay đang siết chặt lại nới lỏng, bởi vì cho rằng hắn muốn buông tha nàng nên không đề phòng liền bị Dung Khâm ôm eo nhỏ, ấn trêи long sàng 

“Buông ta ra, làm càn!”

Sở Luyến chỉ kịp hô lên năm chữ này thì liền bị hãm trong áo ngủ mềm mại như mây, trong giây lát đã bị nam nhân tuấn tú đè đến không thể động đậy, khoảng cách dán sát quá gần, hô hấp nàng đều hỗn loạn.

Dung Khâm của lúc này càng khiến cho người ta sợ hãi, đầu lưỡi ấm áp ɭϊếʍ trêи cánh môi đỏ tươi, hơi thở mang mùi hương ngào ngạt lạnh lẽo phả vào mặt, có chút dồn dập, có chút nóng cháy hôn môi chống trêи hàm răng nàng, hắn dùng lực độ mạnh khiến nàng không thể chống cự.

“Ngô, không! Ô…”

Hắn tận tình phóng thích sự dã man tàn nhẫn sâu trong nội tâm không phù hợp với vẻ bề ngoài của mình. Vẻ ngoài thanh lãnh trước kia đúng vàp ngay lúc này đã bị hủy đến không còn một mống, tất cả bị hắn giấu dưới lớp vỏ bọc mãnh thú huyên náo, đè nặng thiếu nữ thơm mềm mà hôn thật mạnh, hút thật sâu, tham lam chiếm hữu tất cả của nàng.

Thở dốc ngày một nặng nề, đôi tay vuốt xoa đường cong mảnh khảnh của thiếu nữ, Sở Luyến đang run rẩy, thậm chí là khóc lên, đáng tiếc là miệng lưỡi của hắn đã ăn nàng chặt chẽ, khiến cho nàng không thể thoát được mà ɭϊếʍ ʍút̼ không ngừng. Nụ hôn kịch liệt đến đáng sợ, hắn như ăn tươi nuốt sống mà ɭϊếʍ ʍút̼ mật nước của nàng, hút đi hết không khí, khiến cho Sở Luyến không ngừng dùng sức đánh đầu vai Dung Khâm, eo mềm bị hai chân hắn kẹp ở giữa cũng không ngừng vặn vẹo giãy dụa, trong miệng bị quấy nhiễu nghiêng trời lệch đất mà trở nên ướt át nóng rực, tiếng nước quấn quanh ɖâʍ loạn không ngừng tràn ra từ trong miệng nàng. Cho đến khi thanh âm khóc của nàng trở nên yếu đi, tay đánh hắn cũng mềm nhũn, hắn mới lưu luyến rời khỏi làn môi kiều nộn của nàng, làm cho không khí lùa vào miệng thơm, dù cách một khoảng cách nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ được tiếng thở dốc kiều diễm của nàng.

“Đây quả thật là khí nhả như lan, thanh nhã mê người, phải làm sao bây giờ đây, long khẩu của bệ hạ không đủ cho thần ăn, vì thế, thỉnh bệ hạ rủ lòng thương, đút nhiều long tiên cho thần một chút.”

Từ trước đến nay, khi ở trước mặt nàng, hắn đều tự cho mình là thần, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa quân thần, nhưng chỉ ở những lúc như thế này, hắn lại tự xưng là thần, khiến cho đầu óc Sở Luyến tức giận không ngừng, nàng chỉ có thể nghĩ ra từ ngữ ác độc nhất, trăm ngàn năm qua, có một thần tử nào dám đè hoàng đế trêи long sàng mà không ngừng sờ soạng thân mật không?!

Dung Khâm hiển nhiên là không có chút sợ hãi nào mà làm người đầu tiên.

Hắn không chỉ hôn nhiệt liệt, ngay cả vạt áo nàng cũng bị hắn kéo ra,lộ ra từng tảng da trắng nõn như sương, tuy tuổi nàng còn nhỏ nhưng cần cổ tuyết trắng đã dài lại còn mê người, những nơi bị hắn sờ qua đều không chịu đựng được mà trở nên hồng hồng, quả thật là vô cùng mịn màng oánh nhuận.

Trong khoang miệng và giữa đôi môi nàng ngập tràn hơi thở của hắn, nồng đậm quá khiến cho Sở Luyến có chút không khỏe, đôi môi run rẩy vì bị chà đạp đến mức sưng lên, đôi mắt ngập nước tức giận hung hăng trừng Dung Khâm.

Chỉ nghĩ đến nếu có một ngày có thể cầm quyền, nàng nhất định sẽ khiến tên thiến nô (nô ɭệ thái giám) này chịu thiên đao vạn quả, như vậy mới có thể bồi thường lại cơn hận hôm nay của nàng.

Ánh mắt hổ phách sáng chói của Dung Khâm có thể nhìn thấy hết thảy, tiểu hoàng đế được hắn nuôi dưỡng nửa năm, nàng đang nghĩ gì hlắn cũng đều có thể nhìn thấu, vuốt ve môi đỏ kiều diễm của tiểu nhân nhi, một ngón tay trượt xuống, bạc môi theo từng động tác vân vê mà nở nụ cười mị hoặc.

“Bệ hạ đang suy nghĩ cái gì vậy? Để thần đoán một chút, là muốn học theo người đi trước nằm gai nếm mật, để ngày sau thời thế đổi thay mà giết ta sao?”

Hắn nói quá đúng, khiến cho Sở Luyến kinh sợ ngốc lăng, dù sao thì tính nàng vẫn còn trẻ con, sức nhẫn nại không đủ. Nàng chỉ là một đứa trẻ đang trong thời kì phát triển nên dù chỉ bị một đốt ngón tay của Dung Khâm chọc thì lại giống như là mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, ngay lập tức xù lông, mắt hạnh xinh đẹp trừng to, gan lớn quật cường lại nổi giận.

“Đúng! Trẫm đường đường là một hoàng đế… Sao có thể khom người trước loạn thần tặc tử đây?”

Thật hay cho một tiếng loạn thần tặc tử, khiến cho Dung đốc chủ đứng trêи trăm triệu người không khỏi làm càn mà nở nụ cười, hắn ôm lấy tiểu hoàng đế khả ái rồi hôn mạnh mấy lần.

Hắn quả thật không đành lòng nói cho Sở Luyến biết, nếu không có kế hoạch nhiều năm của hắn thì chỉ sợ nàng đã sớm xuống địa phủ mà xưng trẫm…

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.