Edit: Phương
Beta: Thỏ
Thời điểm Phương Thượng Cung bưng khay vàng tiến vào, khom eo càng thêm cung kính, hai chân bước đi trầm ổn, dù cúi đầu nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được mà nhìn về phía long sàng, chỉ cảm thấy Dung Khâm ôm tiểu hoàng đế, hoàn toàn không có chút ý tứ cố kỵ, cả gan làm loạn.
“Đốc chủ, bệ hạ bệnh nặng vẫn chưa lành, không nên để chân trần rời khỏi chăn gấm.”
Sở Luyến ốm yếu dù sao cũng không muốn ngồi trong lồng ngực của Dung Khâm, thân mình lả lướt nhỏ xinh mặc bộ trung y màu vàng, một bàn chân oánh nộn đang bị Dung Khâm niết ở trong tay, bàn chân nho nhỏ không vừa với cái tay lớn của hắn. Dung Khâm cười như không cười liếc Phương Thượng Cung một cái, áp lực bên trong khiến cho nàng ta không dám nhiều lời, run rẩy đặt khay để bát thuốc trêи án kỷ, sau đó thật cần thận rời khỏi tẩm cung.
Sở Luyến né tránh cánh tay bên hông mình, nhưng bởi vì đang bệnh nặng mà sử dụng không ít sức lực nên ngược lại, nàng giờ đây lại thở dốc không đều ở trong lồng ngực hắn, mặc cho hắn mềm mại vuốt ve, mắt hạnh phiếm hồng dâng lên lệ quang lập lòe, đáng thương giống con mèo nhỏ, nhưng ẩn chưa trong xương cốt lại cất giấu tâm tư không thông minh.
Dung Khâm cúi đầu, kim quan trêи đầu rũ xuống đong đưa trêи khuôn mặt ưu nhã, khóe môi hắn cong cong mang ý cười nhẹ, vỗ vỗ vòng eo tinh tế mềm mại của Sở Luyến, chỉ thoáng mò xuống địa phương riêng tư quá mức kia, chạm đến nỗi Sở Luyến không biết phải làm sao, chỉ biết kẹp chặt hai đùi.
Trong nửa năm này, Dung Khâm luôn thường xuyên làm ra những hành động thân mật như vậy với nàng, chẳng hề có chút tư tưởng quần thần có khác, làm cho Sở Luyến không thể không cảm thấy sợ hãi.
Nàng không biết việc này có nghĩa như thế nào.
Khi đút thuốc, Dung Khâm không thả tiểu hoàng đế lên lại long sàng, mà chỉ ôn nhu múc từng muỗng từng muỗng thuốc đến bên miệng nàng, nhìn nước thuốc màu đen tràn vào cánh môi nhỏ nhắn kiều nộn, màu mắt hắn trầm xuống, dùng một tay lấy khăn giúp Sở Luyến chà lau khóe miệng còn vương nước thuốc, ở phương diện hầu hạ người khác, hắn làm luôn thật cẩn thận tỉ mỉ.
“Thật đắng..” Cổ họng đến lưỡi đều đắng tới mức buồn nôn, Sở Luyến thật sự không thể uống tiếp nữa, nàng đẩy tay Dung Khâm ra rồi đáng thương lắc đầu.
“Phải không?”
Dung Khâm làm như đang chần chờ, đốt tay vân vê khăn lụa xoa xoa trêи môi Sở Luyến, ánh mắt trong vắt nghiêm nghị nay lại lóe lên tia kỳ quái, còn không đợi cho Sở Luyến nhận thức rõ ràng, thì thấy gương mặt tuấn mỹ của Dung Khâm đột nhiên đè xuống.
Ngơ ngác mở miệng nhỏ ra, có thứ đồ đang xâm nhập vào trong miệng nàng!
Lưỡi của nam nhân rất lớn, mang theo nhiệt độ nóng bỏng ẩm ướt nhét đầy miệng thơm của nàng, gây xích mích với vị chua xót của thuốc, vô cùng thân mật, khăng khít dùng sức quấn quanh lưỡi nàng, ɭϊếʍ qua hàm trêи rồi đảo qua hàm răng.
“Ngô!”
Sở Luyến ý thức được chuyện này là không đúng, muốn giãy dụa nhưng lại bị ngón tay như ngọc của Dung Khâm bóp lấy cằm, phía sau đầu bị hắn dùng tay cố định thật chặt, mới hôn lần đầu nên thấy có chút mới lạ, sau khi nếm qua mùi vị chua xót lại là vị ngọt thơm, khiến cho bản năng của nam nhân liền bại lộ.
Nụ hôn tinh tế kéo dài, giao hòa nước bọt của hai người, nàng nhu nhược nức nở, hắn mạnh mẽ đoạt lấy.
Lộc cộc!
Sở Luyến suýt chút nữa hít thở không thông, nàng há to mồm nuốt lấy toàn bộ chất lỏng, trong đầu là một mảnh mơ hồ, cảm giác ướt át trong miệng cũng chậm rãi rời đi, nàng giống như vừa đến địa ngục một chuyến, kinh tâm động phách, phía sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Dung Khâm có vẻ đẹp khác hẳn với người bình thường, sau khi nhấm nháp xong long khẩu (miệng rồng) của tiểu hoàng đế, trêи gương mặt thanh tuấn không giống người thường rốt cuộc cũng có một tia nhân tình, tình ɖu͙ƈ nóng bỏng thật nhanh đã biến mất, môi hồng ửng đỏ chan chứa nụ cười thật nùng, giống như vui sướиɠ lại tham lam không thể thỏa mãn.
“Sao bệ hạ lại lừa vi thần a, rõ ràng là rất ngọt.”
Vị ngọt mềm mại, vị ngọt tận xương, vị ngọt khiến người ta phải phát cuồng.
Sở Luyến đã bị dọa khóc, miệng nhỏ bị nam nhân gặm qua có chút hoảng sợ vô thố, mà đầu sỏ gây chuyện thế nhưng còn ở đó nói ẩu nói tả, tay nàng run rẩy theo bản năng hướng đến mặt Dung Khâm.
Đôi tay nhu nhược cứng còng căng chặt đánh vào trêи gương mặt thanh nhã cao quý làm phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bang!
Dung Khâm hơi nghiêng đầu, ánh sáng không chiếu rõ, gương mặt nghiêng thanh nhã tuấn mỹ phủ một tầng âm u, ngưng kết trong không khí tịch mịch, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng cầm bàn tay vừa mới đánh hắn của Sở Luyến lên, tinh tế vuốt ve hiện ra xương cốt, chỉ cần hắn dùng một chút lực thì cánh tay nho nhỏ này của nàng cũng có thể bị phế đi.
“Tính tình của bệ hạ thật lớn, là cảm thấy thần không xứng đáng để nếm long khẩu của người sao?”
Từ nhỏ, lá gan của Sở Luyến không lớn, ở lãnh cung bị Lâm thị nơm nớp lo sợ mà nuôi dưỡng suốt 10 năm nên có tính tình mềm mại đến đáng thương, còn thêm suốt nửa năm qua chứng kiến được Dung Khâm nhiều lần hành sự ngoan độc, nàng càng thêm sợ hãi đối với người nam nhân này, vừa rồi mới đánh hắn một cái tát xong, nàng liền hối hận.
Tim đập loạn xạ, nhìn chính tay mình, con mắt sáng ướt dầm dề ngay cả chớp cũng không dám, nàng lo sợ mở to đôi mắt xem tay của mình có còn không
“Tay bệ hạ vừa kiều diễm mềm mại lại vừa đẹp đẽ như vậy, còn có tác dụng rất nhiều, sao thần có thể nhẫn tâm mà chặt đứt nó đây, ngoan, mở miệng nhỏ của mình ra.” Hắn buông lỏng tay nàng, rồi lại bóp lấy sau cổ nàng, khống chế nàng ở trong tay xong ra mệnh lệnh.
Sở Luyến có chút phẫn uất và sợ hãi, bởi vì bị bệnh nên đầu óc choáng váng càng lúc càng lợi hại, cảm thận được lực đạo sau cổ càng tăng thêm, nàng liền run rẩy mở miệng, phấn môi đã sớm bị Dung Khâm ʍút̼ đến kiều diễm, vương vấn sợi chỉ bạc, hàm răng chỉnh tề trắng sáng mở ra một chút, lưỡi mềm nhỏ xinh tú mị muốn tránh cũng không thể nên chỉ còn cách lộ ra ngoài.
“Thực tốt.”
Dung Khâm nhướng mày, ánh sáng mềm nhu hiện ở khóe mắt, lệ khí lúc này đã rút lui, để lại một phần ôn hòa. Đầu ngón tay hắn phác họa viền môi nàng, phấn nộn như đang vân vê cánh hoa, hắn đưa ngón tay mình bỏ vào miệng nàng, ái muội mà chạm vào miệng thơm, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung thưởng thức từng tia biến hóa trêи ngọc dung (mặt) của tiểu hoàng đế.
Hắn muốn nhìn một chút nàng rốt cuộc có bao nhiêu chán ghét hắn, tiểu gia hỏa đáng thương này ngày càng am hiểu việc ngụy trang.
“Ngậm lấy.”
Ngón tay với khớp xương rõ ràng không ngừng làm loạn khiến mỗi lưỡi nàng phát ngứa, lòng bàn tay có một tầng vết chai mỏng, ma sát khiến đầu lưỡi nàng sinh đau, nàng nhíu chặt mày ngậm lấy ngón tay hắn, gương mặt vì bệnh mà ửng đỏ như hoa xuân sáng lạng kiều diễm.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~