Edit: Phương
Beta: Thỏ
“A a!”
Dung Khâm ɭϊếʍ hút thật mạnh khiến cho Sở Luyến cuối cùng vẫn run ʍôиɠ nhỏ giọng hô lên, nàng cầm lòng không được mà dựng thẳng eo nhỏ, cũng không ngăn nổi kɧօáϊ cảm khác thường kia, trong khoảnh khắc đó giống như pháo hoa sáng lạn nổ tung, mắt hạnh trừng to một mảng mênh mang, giọt lệ nóng bỏng không nhịn được liền rơi xuống.
Tim đập một cách cuồng nhiệt, một cổ vui thích xẹt qua, nàng mới mềm mại mà ngã xuống chăn gấm hỗn độn, tay chân lẫn linh hồn nhỏ bé tựa như bay lên, cái miệng nhỏ hồng nhuận sưng lên, từng ngụm từng ngụm phát ra tiếng thở kiều suyễn.
Cũng không bận tâm đến rãnh ʍôиɠ ướt át mắc cỡ ra sao…
Dung Khâm buông lỏng tay giữa hai chân ngọc ra, Hai bên sườn hoa môi đều lây dính mật dịch của nàng, ɭϊếʍ mật dịch xuất ra từ trong cơ thể nàng, hắn không thỏa mãn lắm mà dùng ngón tay khảy hoa phùng kiều diễm, chỉ xem thịt non hồng nhạt bị lưỡi hắn chơi đùa đến đỏ thắm, chân tâm trắng nõn càng trở nên ẩm ướt hỗn độn.
“Tiểu Luyến Nhi không nhìn ɖâʍ thủy chính mình phun ra sao? Chỗ chặt hẹp như thế này, vậy mà có thể tiết ra không ít nước?”
Nước non do động tình chứa đựng cỗ hơi thở ɖâʍ mỹ, theo cần cổ trắng nõn run rẩy của Sở Luyến rơi xuống khiến cho nệm giường đã ươn ướt một mảnh.
Sở Luyến xấu hổ buồn bực đem cái trán đang chảy mồ hôi nóng ròng ròng gối trêи gối mềm, cũng không thèm nhìn xem Dung Khâm, một thân nàng mềm mại đến khốn cùng, hai tay cũng không muốn động, hạ thân còn thỉnh thoảng rùng mình, lần trước là bị hắn dùng ngón tay, lần này là dùng miệng, mà thân thể nàng cháy bỏng tình ɖu͙ƈ lại càng không thể chịu nổi trêu chọc của hắn.
“Tiểu ɖâʍ oa oa.” Dung Khâm thấp giọng cười, nhặt lấy áօ ɭót bên giường của Sở Luyến, tùy ý phủi giữa hoa môi, lần nữa bỏ đi quần trong màu trắng, hai chân to lớn thon dài chiếm cứ.
“Không…Từ bỏ…”
Eo Sở Luyến lại bị ôm lên, cả người nàng rơi vào lòng ngực nóng bỏng của nam nhân, nơi thở mãnh liệt làm tim nàng đập càng nhanh, hai mắt nhìn hắn từ dưới lên trêи, đầu gối trắng như ngọc dựa gần căn thịt trụ khổng lồ của hắn, gương mặt kiều diễm nháy mắt không một tia huyết sắc.
Nàng rất sợ hãi hung khí to lớn này!
Thấy nàng nhắm mắt lại không dám mở ra, lông mi cong vút khẽ run, tâm tình Dung Khâm trở nên vui sướиɠ không ít đỡ lấy eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng sau đó tách hai chân nàng kẹp lấy hông mình.
“Đừng nhúc nhích, cứ như vậy là được rồi.”
Thịt trụ sớm đã trướng lớn một vòng nhiệt lượng cuồn cuộn dựa gần hoa phùng kiều nộn ướt át, nguy hiểm không thể che dấu được, Sở Luyến khủng hoảng mà vặn vẹo eo, lại bị Dung Khâm ôm càng chặt hơn, chưa từng tăng lớn lực đạo, nhưng hai tay hắn lại như kìm lớn giam cầm nàng không thể động đậy.
Lần này không giống như lần trước dùng hai chân nàng tới kẹp lấy, mà là dán sát vào hoa phùng đang róc rách ɖâʍ thủy, mà chậm rãi cọ sát.
Sở Luyến khó khăn ôm lấy cổ Dung Khâm, khuôn mặt nhỏ dán trong cổ áo hắn lộ ra biểu tình quẫn bách, một bên lại duyên dáng gọi to: “Dừng, dừng lại ~ Đau… Ngươi ma sát đau quá!”
Căn cự vật kia chỉ như đặt ở trong tim, cũng có thể làm cho nàng cảm nhận được sợ hãi to lớn cùng nóng bỏng, gân xanh dữ tợn ma sát nếp thịt nơi hoa môi sinh đau.
“Vậy bệ hạ liền chảy nhiều ɖâʍ thủy ra một chút, nước nhiều thì sẽ không đau nữa.” Thanh âm trầm thấp của hắn có chút áp lực, hơi thở có một chút hỗn loạn toát ra phấn khởi nhè nhẹ, hai tay nhàn rỗi vuốt ve bụng nhỏ của Sở Luyến, rồi thâm nhập nơi giữa hai chân, tìm được viên châu sung huyết của nàng liền nhấn một cái.
“A! Đừng đừng…Không được xoa! Ô ô!”
Dắt một phát liền động một thân, ở địa phương kia so với phía trước càng mẫn cảm hơn, nam nhân lấy ngón tay xoa nhẹ mấy cái, Sở Luyến liền ngồi trêи thịt trụ mà run rẩy không ngừng, thanh âm khóc lóc lại càng đáng thương.
Dung Khâm cắn lấy vàng tay hồng nhạt lả lướt của nàng, hắn chỉ cảm thấy dường như có thêm nhiều mật dịch lây nhiễm chính mình, cọ xát một cách vui sướиɠ, hắn không khỏi ôm chặt tiểu nhân nhi mềm mại trong lòng ngực, trong lòng lại dâng lên cỗ lệ khí không cưỡng lại, hận không thể cứ như vậy mà đem nàng ăn vào bụng, càng hận không thể lập tức tiến vào cơ thể nàng.
“Lại nhanh lên, lại nhanh lên, bệ hạ phải nhanh lớn lên mới được.”
Hai má bị hắn hôn, bên tai tất cả đều là tiếng thở dốc thô nặng của nam nhân, một nam nhân thường ngày thanh nhã, lúc này lại giống như bị ɖu͙ƈ thú ám người, sinh ra ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu hết sức đối với Sở Luyến, ɭϊếʍ hai má phấn của nàng hôn lấy mặt mày nàng, hàm chứa hai môi anh đào của nàng…Dưới thân lại làm chuyện thân mật nhất thẹn thùng nhất…
“Ngô ngô!”
Hôn môi một cách không hề có kết cấu, hút lấy lưỡi nàng đến phát đau, va chạm loạn quấy, tránh né truy đuổi, mật ngọt mềm mại thuộc về nàng như bị hắn hút đi, Sở Luyến trong một thoáng có chút kháng cự, cái ở âm phụ thượng đại, đại chưởng của hắn thật mạnh mẽ mà xoa nắn âm đế, khiến cho nàng chịu không nổi kϊƈɦ thích mãnh liệt, chỉ có thể theo tiết tấu của hắn mà trở nên ɖâʍ lãng.
“A…” Lưỡi Dung Khâm rời khỏi, Sở Luyến liền mềm nhũn trước ngực hắn, hít thở không thông hoa cả mắt.
Dung Khâm rút tay ram nhéo lấy cằm nàng nâng lên đối diện với khuôn mắt tuấn mũ tan bớt sắc tình của hắn, hình dáng trắng nõn bỗng trở nên lãnh lệ, hắn nhìn thật sâu vào mắt Sở Luyến.
“Thần là người của bệ hạ, bệ hạ cũng chỉ có thể là người của thần, biết không?”
Thanh âm lạnh lẽo đến tận xương, dọa cho Sở Luyến hơi giật mình, nàng theo bản năng gật đầu, tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo của Dung Khâm, bên tai chỉ còn tiếng tim đập hữu lực.
Có thể do sắp tới rồi, ɖu͙ƈ hỏa do không chiếm được chậm chạp mà không thể thư giải Dung Khâm đem Sở Luyến đẩy nàng dưới háng mình, nhìn thân thể mềm mại trắng như phấn lả lướt, chính hắn đỡ bụng loát động cự vật mạnh mẽ.
ɖu͙ƈ vọng nặng nề lộ ra quỷ dị, ánh mắt nóng cháy chưa từng rời đi thân mình của Sở Luyến, từ đầu đến cuối nhìn nàng, đến nỗi nàng muốn trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể nằm ở dưới thân hắn. Giống như coi gian…
“Ân!”
Trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ ngắn ngủi, côn thịt phun ra cỗ dịch thủy bắn nơi chân tâm Sở Luyến, chất lỏng trắng nồng róc rách chảy xuống không kịp.
“Nhanh lớn lên đi, đến lúc đó liền đem chúng nó tiến vào nơi này của Tiểu Luyến Nhi.”
Thần sắc hắn thong dong thở dài, bàn tay khô nóng đặt nơi bụng nhỏ lên men của Sở Luyến, sự tình ɖâʍ loạn như vậy, không cần nói cũng đã biết.