Edit: Phương
Beta: Thỏ
Trong tẩm cung xa hoa, hương khói lượn lờ tạo thành một mảnh sương mù, không khí buồn bực yên tĩnh, nơi đầu giường long sàng hiện lên hai hình bóng không rời cùng gắn bó khăng khít thân mật, nhìn kỹ phía dưới, thiếu nữ bị nam nhân ôm gắt gao lại đang tránh đi một cách đau khổ.
Môi lưỡi giao triền kéo theo tiếng nước ɖâʍ mỹ, lại là một hồi truy đuổi cùng cưỡng bách chiếm đoạt, lửa giận sôi trào khiến cho Dung Khâm mất đi tự chủ, bóp lấy phía sau cổ của Sở Luyến, một bàn tay cũng có thể khống chế được nàng, ɭϊếʍ ʍút̼ thật sâu, bá đạo quấy loạn, từng chút lực đạo đều mang theo sự trừng phạt.
“Ngô ngô ngô!”
Không thể hít được không khí, khuôn mặt Sở Luyến vốn đang choàng váng nay trở nên ửng đỏ, đôi tay nàng mạnh mẽ đánh đấm nam nhân ức hϊế͙p͙ chính mình, hơi thở nam tính trở nên lạnh lẽo, ngay cả nàng muốn tránh cũng không thể tránh.
Thanh âm nức nở nhỏ bé yếu ớt phá hủy ɖu͙ƈ vọng của nam nhân, tưởng tượng đến thời điểm hắn chưa từng bảo vệ, tiểu nha đầu của hắn lại bị nam nhân khác làm càn mà đụng chạm qua, Dung Khâm bực mình ngay cả trong tâm muốn ăn thịt người cũng nổi lên.
“Nói cho ta, là ai?”
Khi bóp chặt lấy mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác, khí tức thô suyễn dâng lên khiến cho Sở Luyến cảm thấy không khỏe, đôi mi dài cong cong như cánh bướm run rẩy, đôi mắt chứa nước vừa kinh vừa sợ mà rơi nước mắt, nàng hiển nhiên vẫn không rõ, ngây thơ vô tội.
Phấn môi nho nhỏ trở nên sưng đến lợi hại hơn, cửa miếng lây dính chất lỏng trong suốt làm cho mặt nàng đều trở nên giống như cánh hoa rơi lệ.
“Nói!”
Tiếng quát này của hắn thật chói tai dọa Sở Luyến chấn động cả người, đầu đau trướng không chịu được, nàng run rẩy bắt lấy tay Dung Khâm đang véo mình, nhìn cặp mắt u ám âm lãnh, nàng mới run rẩy thốt ra tiếng khóc nhỏ nói: “Không, không biết…”
Sở Luyến thật sự không biết, nàng ôm lấy cây quế liền say đến lợi hại, bóng đêm lại quá tối, nàng không có nhìn thấy người nọ thì hắn đã bưng kín mắt nàng, tiếp theo đó là một phen khinh bạc như hổ như sói.
“Thật tốt.” Dung Khâm giận đến nở nụ cười, môi mỏng câu ra hình cung thật sâu, ánh sáng lưu động nơi tròng mắt đen nhánh, khiến cho nơi u ám nơi sâu nhất trong mắt bị chiếu một cách rõ ràng, đó là lửa giận ghen ghét cùng âm u.
Sở Luyến sởn tóc gáy run rẩy, cơ hồ đã quên rằng chính nàng bị hắn kiềm chế, không từ chủ mà né tránh ra phía sau.
Động tác phòng bị sợ hãi rõ ràng như vậy khiến cho Dung Khâm niết nàng thêm mạnh, ánh mắt sâu kín quét từ mặt nàng xuống dưới, hắn trầm giọng hỏi: “Hắn cũng làm như thế này sao? Vậy bệ hạ có kháng cự giãy giụa giống như khi đối với ta không?”
Niềm ghen ghét cùng ɖu͙ƈ vọng độc chiếm làm hắn điên cuồng, hắn cực đoan nghĩ rằng, khi nàng bị nam nhân khác đè ở dưới thân, có lẽ sẽ không có giãy giụa, thậm chí là ngoan ngoãn cho người khác thân thiết mà sờ, thậm chí đón ý nói hùa, đem thanh âm ngọt mềm kiều diễm của mình cấp cho người khác…
Sở Luyến run run, tay nàng run rẩy đưa tay xuống nhẹ nhàng đẩy Dung Khâm.
“A!”
Giây tiếp theo, nàng liền bị ấn mở trêи long sàng mềm mại, lọt vào tầm mắt là màu minh hoàng lóa mắt, chăn gấm thêu chỉ vàng hình Bàn Long dữ tợn, hồng bảo thạch được khảm làm mắt rồng đỏ đậm, tay nhỏ tuyết trắng vừa mới chụp trêи mặt trêи, lại bởi vì trọng lực từ phía sau kéo đến mà bị xả ra làm thế nào cũng không bắt được.
Sở Luyến nằm bò liền bị Dung Khâm đè lại, tay hắn giống như kìm sắt bắt lấy eo nhỏ khiến nàng trong nháy mắt không thể động đậy, nơi nào cũng bất động, tay hắn trực tiếp tháo qυầи ɭót nàng, hơi lạnh nhất thời khiến cho nơi giữa hai chân run run một mảnh.
Đùi ngọc thon dài đá loạn, Dung Khâm lôi kéo tách một chân nàng tách ra hướng bên sườn, hiển nhiên là muốn xác nhận cái gì đó, Sở Luyến phát ra tiếng la hét chói tai, đôi chân trần trụi không bị chế trụ cong lên treo chiếc quần minh hoàng.
“Buông ta ra! Buông ra!”
Hoa phùng non mịn nắm chặt, hiển nhiên vẫn chưa từng bị người đụng qua, Dung Khâm lúc này mới buông lỏng chân Sở Luyến, bất quá đôi tay hắn trực tiếp bóp lấy eo nàng, đem nàng ấn vào hoài, tay chiếu theo phấn ʍôиɠ nàng mà đánh xuống.
“A a!”
Sở Luyến nổi giận kêu lên, thanh âm 'bạch bạch' giòn vang trêи ʍôиɠ vẫn vang lên liên tiếp không ngừng, đại chưởng của hắn đánh thật mạnh trêи ʍôиɠ nhỏ oánh nộn, thịt nhỏ tuyết phân chịu lực liền động, không quá vài cái, cánh ʍôиɠ trắng nõn đã bị đánh cho ửng đỏ, in rõ ràng dấu tay nam nhân.
“Chuyện hôm nay thần không nghĩ lặp lại, người nhớ kỹ không?”
Lửa giận còn chưa tiêu, Dung Khâm lại dần dần khôi phục tư thái thanh lãnh, đó lại là khí, hắn cũng không muốn Sở Luyến như thế nào, nhiều nhất chỉ có thể dùng cách xử phạt thể xác, chỉ sợ nha đầu này không nhớ lâu, có một sẽ còn có hai, cần thiết phải đem tâm tư không an phận của nàng chặt đứt mới được.
Sở Luyến uể oải ghé vào giữa hai chân hắn, khó có thể tin mà nức nở, đau đớn nơi ʍôиɠ cũng không quan trọng, đáng giận chính là nơi tư mật như vậy, lại bị Dung Khâm trực tiếp đánh, trong lúc nhất thời, sỉ nhục cùng xấu hổ trong lòng và giận dữ lại quan trọng hơn.
Thật lâu không nghe được thanh âm của Sở Luyến, Dung Khâm lạnh lẽo liếc tiểu nhân nhi vì tức giận mà run rẩy trong ngực, xoa vuốt ʍôиɠ nhỏ bị hồng lên một mảng của nàng, hắn lạnh giọng nói: “Bệ hạ, thần muốn nghe thấy đáp án của người, nhớ kỳ không?”
Lại là tức giận, nhưng Sở Luyến cũng chỉ có thể nhịn, nắm chặt lấy chăn rồng, cắn môi nhỏ, trong lòng nàng đem mười tám đời tổ tông của Dung Khâm thăm hỏi một phen, mềm yếu trả lời: “Nhớ, nhớ kỹ.”
ʍôиɠ thịt trong lòng bàn tay kiều nộn ấm áp, xoa mạnh chút, cúc huyệt giữa đùi tuyết lại ẩn lộ ra, Dung Khâm híp mắt lại, tay hắn vuốt len đi lên, mới chạm vào một chút, khiến cho Sở Luyến ghé vào trêи đùi hắn cứng đờ.
“Thật tốt, nếu có lần sau, cũng sẽ không phải đánh như vậy cho xong việc, hôm nay nhận do lỗi lầm bệ hạ uống rượu say, sau này sẽ không cho người đụng vào.”
Nghĩ đến người động vào Sở Luyến kia, Dung Khâm chỉ nghĩ không thể lập tức đem hắn bầm thây vạn đoạn nghiền xương thành tro!
Bởi vì Sở Luyến giãy giụa, trung y của nàng trượt xuống đến eo, nửa lộ tiêm mềm eo tuyến ôn nhuận như chi, Dung Khâm xoa xoa eo rung động, bế Sở Luyến lên đặt trong lòng ngực, nhìn đùi thon dài kia kẹp chặt ngay lập tức, đôi mắt thâm thúy tối tăm thêm một tia cực nóng.
“Hôm nay thần rất nóng nảy, lúc này tức giận khó tiêu, không biết bệ hạ có thể trấn an một chút hay không?”
Đôi con ngươi của Sở Luyến ngân ngấn nước mắt, nhìn thấy Dung Khâm đột nhiên chuyển từ đường hoàng lại bắt đầu chơi lưu manh, nàng nhút nhát gật đầu, bộ dáng vài phần đáng thương bất lực không nơi nương tựa.