Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 19: Còn niết nơi này của ta. – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 19: Còn niết nơi này của ta.

Edit: Phương

Beta: Thỏ

Trong cung yến nơi cửa chính diễn ra đại loạn, sau khi Sở Luyến bị ngự liễn nâng đi mới mười lăm phút, nơi giữa đài cao các nữ nhân nhẹ nhàng bắt đầu múa, mười mấy người bỗng nhiên cầm vũ khí sắc bén đánh úp về phía đám người, quả thật bất ngờ đến không kịp phòng ngừa. Mục tiêu hàng đầu chính là đại thái giám Diêu Hiển cùng Đông Hán đốc chủ Dung Khâm. Nhóm thích khách ăn mặc vũ y đều ra chiêu ngoan độc, một lòng giết trái phải trêи ngự đài, bàn tay trắng phất quá mức, một chưởng đánh nát kim linh, trong cảnh hỗn loạn đã có mấy người bị cắt yết hầu mà chết, dạ yến xa hoa trong khoảnh khắc biến thành địa ngục.

Tiếng thét chói tai ồn ào.

Một người nhanh nhất nhảy xuống cánh trái ngự đài, nhuyễn kiếm trong tay kéo theo một đường lóa mắt, rào rạt lạnh lẽo bức Dung Khâm, nam nhân một thân phi bào xanh nhã khoanh tay, lúc mắt lạnh liếc xéo, một chiêu thoáng qua tia trí mạng, lại giơ tay dùng một chưởng đánh ở trêи đỉnh đầu nữ thích khách, tốc độ cực nhanh lại tàn nhẫn, khiến cho nữ nhân kia chưa thể dự đoán được, lập tức ngã xuống, hộp sọ đã vỡ vụn mà chết.

Thích khách còn lại muốn tấn công đến, nhưng lại bị xưởng dịch sôi nổi bao vậy giết hạ, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Lúc này, Cẩm Y Vệ đều vào ngự viên tìm thánh giá, có người vào nhầm Nguyệt Quế Lâm, mới lạc vào dưới tàng cây hoa vũ mới tìm thấy tiểu hoàng đế say rượu, thấy hoàng đế không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, đưa thánh giá nâng về Vạn Thanh Cung gần đó.

Sở Luyến choáng váng bị đút canh giải rượu, hương sáp kì quái hòa tan vài phần cảm giác say, ôm lấy vu bạc phun đến trời đất u ám, đến khi phun không ra nữa, cung nhân mới bưng canh cho nàng súc miệng, Phương Thượng Cung luôn ở bên cạnh vừa lải nhải hầu hạ, hướng dẫn Sở Luyến nhổ canh súc miệng ra, sau đó mới giúp nàng lau khóe miệng.

Ngọn đèn dầu xà-rông sáng ngời, Phương Thượng Cung quỳ gối dưới long sàng, tay vê khăn tay cũng cứng lại rồi, vừa rồi nàng còn chưa nhìn kỹ, bây giờ nhìn gần một chút mới phát hiện miệng Sở Luyến có chút không thích hợp.

Vốn là làn môi kiều diễm phấn nộn, lúc này lại giống như bị người cắn, đỏ bừng sưng lên.

“Bệ hạ, bệ hạ, vừa rồi ở ngự hoa viên người đã gặp qua người nào sao?”

Người trong điện đều lui ra ngoài, Phương Thượng Cung mới cẩn thận dò hỏi, khi Sở Luyến nhảy xuống ngự liễn nàng cũng ở đó, còn Dung Khâm chính ở cửa giữa, tất nhiên sẽ không có khả năng  đến ngự hoa viên…

Đầu Sở Luyến đau đến lợi hại, mơ mơ màng màng ngồi trêи long sàng, tóc đen rối tung, đôi mắt đẹp ánh lên ánh sáng như cơ gió mắt nay tràn ngập mê mang, ngón tay ngọc xanh miết ngốc ngốc sờ miệng mình.

“Đau, có, có người cắn ta! Còn, còn niết nơi này của ta!”

Giọng nói có chút non nớt lộ ra chút phẫn nộ cùng ủy khuất, cho dù là ý thức không rõ, nàng cũng nhớ người nọ đã làm sự tình nàng chán ghét như thế nào, cách trung y minh hoàng mà xoa xoa tiểu bánh bao của chính nàng, bị niết có chút đau.

Chỉ một câu này cũng có thể dọa Phương Thượng Cung đến độ dựng thẳng lông tơ.

Là ai dám lớn mật như thế?!

“Bệ hạ, người hãy nghe rõ nô tỳ nói, việc này ngàn vạn lần không thể nói cho đốc chủ____” rốt cuộc là thương tiếc cho Sở Luyến, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của Dung Khâm biến thái như vậy, nếu biết nam nhân chạm vào tiểu hoàng đế, cũng không biết hắn sẽ làm ra loại sự tình gì.

“Vì sao lại không thể nói cho ta đây?”

Thanh âm u lãnh nhẹ nhàng chậm chạp, liền bỗng nhiên phát ra, Phương Thượng Cung còn chưa nói xong rốt cuộc cũng không nói ra được, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, thấy Dung Khâm đứng nơi âm u đang cười như  không cười nhìn nàng, ánh mắt âm lệ đến đáng sợ.

“Đốc, đốc chủ!”

Thân ảnh tĩnh trữ lâu ngày chậm rãi đi tới, quan bào màu đỏ dính máu tươi đã khô cạn biến thành màu đen, nhưng vẫn khí chất cao quý nho nhã ngọc thụ lâm phong như cũ, nhưng cả người hắn lúc này tỏa ra lệ khí, khiến người khác khϊế͙p͙ sợ ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Dung Khâm liếc mắt nhìn Phương Thượng Cung đang quỳ dưới đất run rẩy, hắn chợt cười lạnh: “Đáng lẽ ngươi phải chịu phạt khuyển hình, nhưng lần này tạm bỏ qua, lui xuống đi.”

“Vâng, tạ ơn đốc chủ.”

Phương Thượng Cung không nhớ rõ làm thế nào ra khỏi Vạn Thanh Cung, mỗi một bước chân của nàng tựa hồ như đạp trêи vũng máu, linh hồn nhỏ bé bị dọa đến đần độn. Khổ hình Đông Hán đa dạng chồng chất, cấp dưới bối chủ thì tất nhiên phải chịu khuyển hình, cái gọi là khuyển hình chính là cho đầu người vào trong chuồng nhốt chó dữ, bị nó cấu xé cắn nuốt…

Tẩm điện im ắng, Sở Luyến ngồi xếp bằng trêи giường, trung y chỉ vàng bọc lấy thân hình lả lướt, sợ hãi nhìn Dung Khâm đến gần, nàng còn có chút choáng váng, hàm dưới bị tay hắn nắm lấy.

Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve nới đầu môi sưng đỏ, môi thịt kiều nộn như hoa có người nếm qua, mới có thể phiếm ra diễm lệ như vậy, càng vuốt, ánh mắt Dung Khâm càng lạnh.

“Là ai?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.