Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 18: Cưỡng ép trong bóng đêm. – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 18: Cưỡng ép trong bóng đêm.

Edit: Phương

Beta: Thỏ

Sở Luyến là một con rối hoàng đế cực kỳ thanh nhàn, khi giúp nàng thượng vị, Diêu Hiển và Dung Khâm đã liên thủ diệt trừ thủ phụ nội các Triệu Minh, xưởng dịch hoành hành bốn phía, các đại thần đều cảm thấy hoảng sợ bất an, làm cho thế lực nhất quán chưởng quản chính vụ trong nội các sụp đổ, các công việc mà Nội vệ các phải làm đều chuyển qua cho Tư Lễ Giám, vấn đề phê duyệt hồng ấn cũng không đến phiên Sở Luyến làm.

Nói trắng ra, nàng chính là một linh vật treo cái danh hào hoàng đế.

Đây vốn là sự việc cực kỳ tàn ác, càng xui xẻo hơn chính là nàng còn bị Dung Khâm thời thời khắc khắc mơ ước.

“Lại đang suy nghĩ linh tinh gì vậy, tập trung dùng bữa.” Dung Khâm lãnh đạm lên tiếng, một tay hắn vân vê tay áo gấm màu bạch kim, một tay cầm đũa ngà voi, động tác nước chảy mây trôi giúp Sở Luyến chia thức ăn. Sở Luyến còn đang nhìn đầu heo sữa nướng được bày giữa bàn thiện, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt run rẩy, nàng cảm thấy vận mệnh chính mình cùng đầu heo sữa được nướng thơm nức kia hơi giống nhau, bởi vì trong rất nhiều thời điểm, nàng có thể thong dong nhìn lại chính mình “Muốn ăn”

Thậm chí không cần lớn lên, nàng cũng có thể giống như đầu heo sữa này, bị Dung Khâm ăn giống như tằm ăn lên.

Thấy nàng nhìn thịt heo vàng óng tả hương không chớp mắt, Dung Khâm liền sai cung nhân cắt một miếng mang đến, gắp một lát thịt hơi mỏng chấm tương đút vào trong miệng Sở Luyến, ánh mắt sâu kín xẹt qua gương mặt của nàng.

Đây đã là ngày thứ tư nàng đến quỳ thủy, so với mấy ngày trước, rốt cuộc nàng cũng có thể xuống giường đi lại, khuôn mặt như ngọc đỏ tươi lên vài phần, mặt mày tinh xảo giống như qua một đêm đã nảy nở không ít, xinh xắn, tuy mặc long bào nhưng cũng không thể che dấu sự kiều mĩ của nữ nhân.

Ngồi gần, trêи người nàng có một cỗ hương thơm ngọt ngào câu người, hầu kết Dung Khâm khẽ nhúc nhích, cỗ tà hỏa trong lòng không thể khống chế được, trêи mặt hắn lại là sự thanh quý lạnh nhạt khiến người kính sợ như thường.

Sở Luyến bị hắn nhìn đến sau lưng chợt lạnh, hàm răng đang ăn miếng thịt trong miệng dừng lại, ánh mắt đề phòng nhìn Dung Khâm.

Một cái liếc mắt này cũng khiến cho phổi Dung Khâm đều nổ tung, nàng vẫn luôn như vậy, vô luận hắn trăm phương nghìn kế đối với nàng tốt như thế nào, nha đầu này từ trong xương cũng chưa từng xem hắn như người tốt.

Bang, Dung Khâm bỏ đũa trong tay ra, bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài, tuấn nhan mang vẻ nàng nề âm lệ, khiến cung nhân sợ hãi cuống quýt quỳ đầy đất.

Sở Luyến “???”

Nàng không hiểu ra sao nhìn theo bóng dáng Dung khâm, lại nhìn một bàn sơn hào hải vị, mắt lạnh sáng ngời, liền để cho Tiểu An Từ hầu hạ, xa Dung Khâm, thật ra nàng càng ăn ngon.

May mà Dung Khâm đã đi, bằng không sợ sẽ chọc hắn giận đến hộc máu.

Tiểu An Tử năm nay đã hai mươi mấy tuổi, ở lãnh cung hơn mười lần, hắn có ân tình với lão thái giám, vẫn luôn lặng lẽ tiếp tế, sau khi Sở Luyến đăng cơ, Dung Khâm liền điều hắn đến bên người.

“Mấy ngày qua gia gia còn khỏe không?”

Không giống như Dung Khâm giả làm hoạn quan, Tiểu An Tử đã thiến từ nhỏ, nói chuyện làm vẻ ta đây thiên âm nhu, cúi eo giúp Sở Luyến chia thức ăn, mặt thoa phấn cười không ngừng: “Hồi bệ hạ, lão gia tử vẫn rất khỏe, người nhà thì đã tìm được một hai người, có cần mang vào kinh không?”

Sở Luyến lắc lắc đầu, sau khi nàng thượng vị, lão thái giám kia liền tự xin xuất cung, hắn vẫn luôn nhớ đến nhân thân, Sở Luyến cho người tìm về nguyên quán của hắn, cũng coi như đã giải được mười năm tâm nguyện.

“Không cần, gia gia đã nói qua, hắn muốn về quê đi.”

Lão thái giám từng nói, lá rụng về cội, hắn cũng không còn sống được mấy năm, năm đó trong nhà do nghèo khổ nên mới đem hắn vào cung làm nội thị, hắn cũng không hận không oán gì, gài cũng đã già rồi, chỉ nghĩ muốn trở lại địa phương hắn đã sinh ra đi.

Tiểu An Tử lúc nay được xem như tâm phúc của Sở Luyến, tuy rằng một hoàng đế bù nhìn nhưng người bảo hoàng đảng lại không ít, mọi chuyện đều do Tiểu An Tử ra mặt chủ trì.

“Bệ hạ yên tâm, nô tài sẽ làm việc này cho thỏa đáng.”

Nhoáng một cái đến Tết Trung Thu, mùa này cùng cửa ải đại sự quốc gia rất lớn, trong cung đã sớm chuẩn bị đại yến.

Hương kim quế phiêu du, nguyệt mãn huyền thiên, Sở Luyến cùng quần thần cử hành yến tiệc ở chính điện, ca múa lả lướt, ăn uống linh đình, Sở Luyến ngồi trêи đài cũng không kìm được mà uống nhiều hơn hai hớp rượu, mũ miện che đậy khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt nhìn ca múa đã mơ hồ, cười si ngốc.

Hiển nhiên là say.

Dung Khâm ngồi ở dưới vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, ngày xưa cấm Sở Luyến uống rượu, cũng không biết khi nàng uống say sẽ làm ra trò cười gì cho thiên hạ, hắn ở nơi này một chốc một lát cũng không đi được, chỉ có thể cho người đưa thánh giá về Tây Cung trước.

Dung Khâm lại không đoán được rằng, tiểu hoàng đế còn ngoan ngoãn ngồi trêи đài, bị ngự liễn nàng lên lại lên cơn say rượu nổi điên, từ Ngự Hoa Viên nhảy xuống ngự liễn sau đó không thấy bóng dáng, Ngự Hoa Viên hoàng gia to như vậy, trong cảnh tối lửa tắt đèn tìm người tất nhiên là gian nan, khắp nơi còn có không ít ao hồ cùng ngọc tuyền, nếu tiểu hoàng đế có vô ý ngã xuống…

Mau! Mau đi bẩm báo với đốc chủ!”

Lại nói đến Sở Luyến, rượu sau khi uống có tác dụng chậm, một thân nàng bị thiêu đốt đến khó chịu, ở ngự hoa viên căn bản không được, trong lúc đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ nghĩ đến phải cách nanh vuốt xấu xa của người nào đó mới tốt, nàng giơ chân chạy vào Ngự Hoa Viên, nhìn thấy cây quế già lớn lên thật cao, liền chạy đến ôm chặt, mãnh liệt ngồi dưới đất, lay động cây hoa quế.

“Mục Kiêu…Mục Kiêu…”Nàng ngốc nghếch cười.

Nơi này im lặng tối tăm, cung nhân bất quá tìm không đến, sau bụi tú cầu cao lớn, một thân ảnh chậm rãi đi đến, bóng dáng dung hợp cùng bóng đêm vừa quỷ dị lại nguy hiểm.

“Bệ hạ vừa gọi ai?”

Người nọ ngồi xổm bên cạnh Sở Luyến, cho dù hắn ngòi xổm cũng cao hơn nàng nhiều, tiểu hoàng đế uống say càng thêm yêu kiều mềm mại, nhận không rõ người đến là ai, cũng không tính để ý đến hắn.

“Bệ hạ biết ta là ai sao?”

Đôi mắt Sở Luyến đã hoa, nào nhìn rõ người nọ, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn thật dễ nghe, bất quá nàng lại không kiên nhẫn, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Lăn!”

Tính tình vậy mà rất lớn, nghe thấy tiếng cười của người nọ, hơi thở trong gió lạnh nhàn nhạt càng thêm hung ác nham hiểm, hắn bắt lấy cằm nhỏ tinh xảo của Sở Luyến rồi nhấc lên cao, há mồm hôn lên, làn môi mềm ngọt phiếm hương rượu hoa quả quả thật khiến cho người ta phát cuồng.

“Ngô, ngô!”

Một thân Sở Luyến khó chịu, trong cổ họng nhỏ bé yết ở truyền đến tiếng nức ở nhè nhẹ bất lực, đầu lưỡi bị người nọ ʍút̼ lấy, liền ra sức giãy dụa, nhưng sức lực người nọ cực lớn, liền ấn nàng lên mặt cỏ dưới tàng hoa quế, trong bóng đêm bừa bãi khinh bạc nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.