Edit: Phương
Beta: Thỏ
Lờ mờ sau màn lụa rèm châu hiện lên một bóng người đi đến, lại là Dung Khâm, hắn vốn là người tập võ, hơi thở nhạy bén, rõ ràng nghe thấy được mùi máu, khi nhìn đến Sở Luyến với gương mặt trắng bệch đang ngồi ở trêи long sàng thì ấn đường hơi nhíu, thân hình tuấn tú chợt lóe.
“Bệ hạ sao vậy?”
Chính hắn cũng chưa từng phát hiện ra sự ưu thiết trong lời nói của mình, duỗi cánh tay dài ra, nắm lấy dưới nách Sở Luyến ôm nàng từ dưới giường lên một cách dễ dàng, dư quang sắc bén nơi hai mắt đảo qua địa phương nơi nàng mới ngồi, thình lình nhuộm đoàn máu ám sắc.
Đây là…
“Trẫm, trẫm đổ máu! Bụng đau quá! Có phải là ta sắp chết rồi hay không?”
Tiểu nha đầu tham sống hoảng sợ mà tiếng khóc trở nên lớn hơn, tay Dung Khâm ôm nàng cũng dính đầy đầy máu tươi ấm áp, hắn lại bất đắc dĩ cười. Sau khi Sở Luyến đăng cơ, rốt cuộc cũng là một nữ hài, Dung Khâm lựa chọn cung nhân hầu hạ nàng lại phá lệ để bụng, cố ý đều chọn nữ quan ngày xưa chưởng giáo trong cung như Phương Thượng Cung đến, chính là đề phòng cho chuyện ngày hôm nay phát sinh.
Vật dính uế ở trêи long sàng bị nhóm cung nữ được huấn luyện qua nhanh chóng dọn dẹp, cung nữ vén rèm châu lên rồi đốt hương, khói nhẹ lượn lờ, mùi Long Tiên Hương ngào ngạt hòa tan vị máu nhè nhẹ.
Sở Luyến nằm trêи giường, gương mặt ngọc trác như rút hết máu, mắt hạnh ngập nước suy yếu mở to, lại đảo càng giống như nếu chạm vào một chút có thể búp bê sứ vỡ mất, Phương Thượng Cung liền quỳ gối tại chỗ, dùng thanh âm ôn hòa giải thích nguyệt tín là như thế nào.
“Nữ tử đến quỳ thủy, đó là nữ nhân chân chính, nhưng nhìn xa chính là con nối dõi, đây là đại hỉ sự.”
Sở Luyến lại nắm chặt chăn rồng thêu chỉ vàng trêи người, mê mang nhìn mặt ngoài của bát Bảo hoa, ánh sáng lưu ly diễm lệ rực rỡ, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía màn trướng đang rũ xuống, chính mình ngày thường rất thích ngồi trêи giường gấm, lại nói thân ảnh ngồi ngay ngắn kia còn chưa từng rời đi.
“Trẫm đã biết, ngươi lui ra ngoài đi.”
Dung Khâm còn ở đó, Sở Luyến cảm thấy nói về vấn dề này thật không tiện, còn có chút cảm thấy thẹn. Phương Thượng Cung tất nhiên sáng tỏ, cung kính dập đầu sau đó liên rời khỏi giường Bạt Bộ, khép lại màn lụa, xoay người lại rồi cúi eo, nói với Dung Khâm ngồi trêи giường gấm đối diện: “Bệ hạ chính là sơ quỳ, chỉ sợ mấy ngày tiếp theo sẽ đau bụng không khỏe, nếu có thể, còn thỉnh đốc chủ chớ quấy nhiễu nàng.”
Nàng tuy là cấp dưới của Dung Khâm, nhưng rốt cuộc vẫn là một nữ nhân, tuổi lớn tâm cũng mềm, nhìn thấy tiểu hoàng đế là tiểu nhân nhi ngoan như vậy, lại rơi vào miệng hổ của Dung Khâm, quả thực là quá đáng thương.
Dung Khâm thay đổi một thân thường phục màu trắng thêu rồng bay, ngồi trêи giường gấm, rũ mi thưởng thức bích tỉ hồng lựu trong tay, mấy sợi xuyến tua trêи rèm châu hơi đong đưa, tia sáng mơ hồ phụ trợ nét mặt nghiêng cao quý của hắn, nhìn không ra vui buồn, vẻ trầm ổn khiến người khác giật mình.
“Được,”
Hắn lên tiếng, sau đó bỗng nhiên đứng lên, đi thẳng vào màn che, hiển nhiên là chưa từng nghe rõ lời nói của nàng, Phương Thượng Cung chỉ phải cúi đầu rời khỏi tẩm cung.
Trong trướng có chút oi bức, Dung Khâm ngồi nơi mép giường, vê khăn lau thay Sở Luyến lau mồ hôi mỏng trêи trán, nhìn tiểu nha đầu gắt gao nhắm mắt không chịu nhìn hắn, Dung khâm liền cười nặng nề: “Thái y nói cuộc sống gia đình không thể tham lạnh, bệ hạ hãy nhẫn nại, thần đã dặn dò phía dưới, tất cả vật hàn đều không thể dâng lên cho người ăn.”
Sở Luyến còn nhớ rằng không lâu trước đây nàng còn ôm Dung Khâm khóc lớn một cách chật vật, nghe được Phương Thượng Cung nói đây là chuyện thường mà nữ tử đều phải trải qua, nàng liền không kìm được xấu hổ cùng giận dữ, khó trách tên thiến nô kia làm càn cười một chút.
“Hừ!”
Dung Khâm nhướng mày, ý cười nhiễm bên môi càng thêm rõ rệt, chọc chọc một bên gương mặt phấn nộn trắng bệch của Sở Luyến, nhẹ giọng nói: “Thần cho rằng bệ hạ nên cao hứng, rốt cuộc sẽ không chết người.”
“Ngươi!” Sở Luyến lại nhịn không được, giống như con nhím nhỏ không được chọc vào, lập tức trừng mắt nhỏ, há mồm muốn phản bác hắn, nhưng Dung Khâm lại lựa chọn thời cơ véo nàng chuẩn, đút một viên thuốc màu nâu vào trong miệng nàng.
Trong khi nàng theo bản năng hết sức muốn phun ra, hắn lại dùng ngón trỏ đè lại cánh môi nàng, đôi mắt sáng thâm thúy, có chút uy quyền khϊế͙p͙ người: “Không được phun ra.”
Ngày xưa mỗi tháng Bàn Qúy phi đau bụng kinh, Thái Y Viện sẽ dâng không ít dược vật giảm đau, hắn liềm cho người mang lại đây một chút, còn nói rõ muốn ngọt một chút, hắn cũng không nói rõ, nhưng lại nghiền ngẫm, nhìn biểu tình Sở Luyến giống như bị ép uống độc dược.
Thật là một nha đầu vô tâm không có đầu óc, tại sao hắn lại dùng độc giết nàng đây?
Sở Luyến ngậm lấy viên thuốc kia, không dám ʍút̼ cũng không dám nuốt, đầu lưỡi nhè nhẹ cảm nhận được vị ngọt thanh của dược vị, nàng mới sáng mắt nhỏ, chợp lấy cỗ hương vị ngọt ngào kia, trộm ʍút̼ vào.
“Là thuốc ngăn đau bụng sao?” Nàng sợ hãi nhìn Dung Khâm.
“Là độc dược.”
Sở Luyến ăn cái này càng yên tâm lớn mật, thậm chí đầu lưỡi nhỏ hồng nhẹt còn ɭϊếʍ nhẹ khóe miệng, rất có ý đồ muốn ăn lại một viên, má lúm đồng tiền nhẹ lộ ra, bộ dáng giảo hoạt giống như tiểu hồ ly ngốc manh.
Dung Khâm xốc nửa chăn rồng, mắt đào hoa nhiễm khí lạnh nay chứa đầy sủng nịnh, đưa tay đặt trêи bụng nhỏ của nàng, cách trung y cũng có thể tìm được bụng nhỏ lạnh lẽo. nhớ đến những lời thái y nói lúc trước, hắn liền nhẹ nhàng xoa lên bụng nàng.
Bàn tay cực nóng mềm nhẹ, vừa có thể giảm bớt cỗ đau đớn, Sở Luyến nhịn không được ngâm khẽ một tiếng: “Ân~ Lại xoa nhẹ một chút.”
“Vậy mà có thể hưởng thụ.” Hắn hừ lạnh, lực độ trêи tay lại giảm nhẹ, không chút cẩu thả khiến cho kim châu tua trêи thái dương lắc nhẹ, càng thêm khiến thiên nhan trở nên tuấn mỹ vô trù, ôn nhu vô song.
Bụng nhỏ giảm đau, Sở Luyến cũng không khó chịu như vậy, trong khi Dung Khâm khẽ vuốt từng chút từng chút một, nàng nhắm mắt lại sau đó liền ngủ rồi…
Dung nhan nàng ngủ cực kỳ an tĩnh, mũi nhỏ thanh tú, lông mi dày lại dài, môi nhỏ nhàn nhạt phấn, mỗi chỗ nào cũng đều đẹp, Dung Khâm bỗng nhiên cúi người, môi mỏng hắn dừng ở trán nàng, nhẹ nhàng hôn từng chút.
Tiểu hoàng đế của hắn rốt cuộc cũng trưởng thành.