Edit: Phương
Beta: Thỏ
Trong mành che làm bằng vàng ròng.Sở Luyến bị Dung Khâm ấn trong lồng ngực không tránh thoát được, thân mình thiếu nữ tuy non nớt, nhưng nơi nên phát ɖu͙ƈ cũng đã phát ɖu͙ƈ tốt đẹp, thân thể mềm mại ngát hương, mềm yếu như không xương.
Lòng bàn tay thon dài vuốt ve âm đế nho nhỏ nhô lên ở hoa phùng, ướt át xoa nhẹ nhàng, eo Sở Luyến nhất thời run lên kinh hô.
“Không, không cần!”
Dung Khâm lại càng thêm kiên nhẫn xoa bóp, thịt đế nho nhỏ càng thêm cứng, Sở Luyến tự nhiên bị cỗ ngứa ngáy trúc trắc kϊƈɦ thích đến, tay ngọc chống trêи đầu vai Dung Khâm, nàng ở trong lồng ngực hắn vặn vẹo không ngừng, trong miệng phát ra thanh âm mềm mại quái dị, kiều suyễn dồn dập.
Nàng run rẩy lợi hại, tiểu bánh bao phấn nộn phồng lên không ngừng ma sát trêи ngực Dung Khâm, đều thay đổi hình dạng, khiến cổ họng Dung Khâm căng chặt, ƈôи ȶɦịt để nơi giữa đùi tiểu nhân nhi lại không khống chế được mà cứng lên.
“Ngoan một chút, thật nhanh sẽ thoải mái.”
Hắn trấn an hôn lấy vai ngọc cùng cổ tuyết trắng của nàng, rũ mắt nhìn đùi ngọc khinh sương bên hông, tay trêu đù nơi chân tâm vô hạn phong tình, ấn bộ vị mẫn cảm trí mạng, mà moi lộng nghiền nát.
“A a!”
Ma sát phát ngứa như nước chảy nhanh chóng tán đi, địa phương bị xoa nắn đột nhiên nổ ra một cỗ căng trướng , Sở Luyến lần đầu cảm nhận được đồ vật đáng sợ như vậy, vừa khó chịu lại có chút kɧօáϊ cảm khiến nàng thẹn thùng, nàng không biết làm sao, lại mê mang khủng hoảng, hai chân theo bản năng kẹp lại eo của nam nhân, không dám lơi lỏng nửa phần.
“Đừng khóc đừng khóc.”
Dung Khâm nhìn Sở Luyến rơi lệ lã chã liền cười nặng nề, nhẹ nhàng vỗ về sau eo nàng, xoa nắn càng thêm ôn nhu.
Lần đầu bị hắn làm như vậy khiến cho Sở Luyến đều rùng cả người trong tay Dung Khâm, muốn hô lên nhưng lại phát ra tiếng rêи rỉ cẩu hổ khiến nàng mặt đỏ tai hồng, dòng điện lưu chua xót gây ngứa chạy thẳng lên đỉnh đầu, mười nón tay nàng hợp lại gắt gao bắt lấy đầu vai nam nhân, da thịt như tuyết, nhàn nhạt hiện lên mạch máu rõ ràng.
Cảm giác ngứa ngáy che trời lấp đất khiến nàng khẩn trương, không nhịn được liền cắn môi thở dốc, khi cảm giác càng thêm mãnh liệt, cả người nữ nhi trêи người nam nhân đột ngột căng chặt.
“Ô ô! Không được không được! A!”
Nàng cắn răng cũng chưa từng trải qua tình triều mãnh liệt, sau đó bụng lại ê ẩm, xúc động bài tiết khiến Sở Luyến dồn dập hét lên một tiếng, cả người xụi lơ ở trong ngực Dung Khâm, tay nhỏ nắm chặt chậm rãi rơi xuống, hai đùi kẹp chặt cũng buông lỏng ra, rõ ràng nàng cảm giác được, có một cỗ nhiệt lưu từ trong cơ thể chính mình bừng lên.Nhưng lại là cảm giác không giông với thường ngày đi tiểu.
“Hô hô hô ân…”
Khắp người thoi thóp nằm trong ngực cực nóng của Dung Khâm, Sở Luyến một thân mồ hôi nóng chảy ròng ròng, cơ thể băng cơ ngọc cốt phiếm phấn, ʍôиɠ nhỏ kiều nộn run lên một chút, cổ kɧօáϊ ý tê dại còn chưa tiêu hết.Bộ dáng bộc trực như vậy của Sở Luyến khiến cho Dung Khâm cảm thấy rất là ngoài ý muốn, đại chưởng vuốt ve vài cái nơi chân tâm lầy lội, khi rút ra liền mang theo một chút sền sệt, ôm lấy tiểu nha đầu mềm mại, đưa bàn tay thấm ướt tiến đến trước mắt nàng.
“Tiểu Luyến Nhi biết đây là gì sao?”
Năm ngón tay mở rồi lại chụm lại, khiến cho chỉ bạc trong suốt bị kéo ra thật dài, ɖâʍ mị không kham được.Sở Luyến có chút hoảng hốt, giữa hai chân trướng căng lại nùng, trước mắt đột nhiên lập lòe, mê ly ngây thơ nhìn lên bàn tay ướt át của hắn, lại không phòng bị được chuyện Dung Khâm đem thủy dịch đồ lên má đào kiều diễm.
“Này là do miệng nhỏ của bệ hạ chảy ra, không nghĩ lại nhiều như vậy, đợi đến khi Tiểu Luyến Nhi lớn hơn một chút, sợ là lại đem long sàn làm ướt đi.”
Dung Khâm như vậy, Sở Luyến vẫn được nhìn thấy lần thứ hai, một lần bị hắn làm cho miệng tắc tϊиɦ ɖϊƈh͙, hắn cũng như vậy, Sở Luyến kinh sợ lại phẫn uất trừng mắt nhìn hắn, nề hà vừa mới cao trào, đôi mắt đẹp phiếm nổi lên hung ý, ngược lại mềm yếu điềm đạm đáng yêu.
Môi mỏng nhợt nhạt của Dung Khâm khẽ nhếch lên, trong đôi đồng tử màu đen là một mảnh thanh lãnh, hắn ɭϊếʍ sạch tia thủy dịch nơi đầu ngón tay rồi trầm giọng và chậm rãi nói:
“Thần chẳng qua là chỉ mới dùng một ngón tay mà đã liền có thể làm bệ hạ ra như vậy, sau này người cần phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì thần có rất nhiều biện pháp làm cho người chảy thêm nhiều nước hơn nữa.”
Tim Sở Luyến còn chưa khôi phục bình thường lại bị dọa lỡ một nhịp, ngồi trêи đùi nam nhân liền bất an vặn vẹo tuyết đồn, sợ hắn lại lấy tay sờ soạng giữa hai chân mình, cảm giác như vậy lúc nãy, thật quá khủng bố.
“Không cần!”
Nơi chân trái tim bị nam nhân xoa nắm vẫn còn lưu lại áp lực, vừa trướng khi co rụt lại khó chịu, bụng nhỏ bị liên lụy cũng không thoải mái. Trong màn che cuồn cuộn khí tức ɖâʍ mĩ nhiệt sóng, bị không khí lạnh lẽo nhè nhẹ đánh úp lại, Sở Luyến lấy chăn che bụng lại thong dong lăn đến bên sườn long sàng, hai chân nhỏ đạp loạn khắp nơi, sau đó chui vào trong chăn gấm rồi ồm ồm nói.
“Ngươi đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài!”
“Đi ra ngoài làm gì? Thần đang bồi bệ hạ đi ngủ.”
Nam nhân này hoàn toàn không biết xấu hổ là gì, nhấc chăn rồng lên, ôm lấy tiểu hoàng đế vào trong ngực, cũng không để ý đến sự ướt át hỗn độn trêи giường, dán sát lấy búp bê sứ nhỏ mềm mại hoạt bát cùng ngã vào gối kim long mềm mại.
Sở Luyến tức giận vừa đá rồi cắn, cho đến khi ʍôиɠ nhỏ bị đánh đến đỏ bừng, mới hàm chứa gió át nhiễm hơi nước ủy khuất ngủ. Mộng đẹp ban đầu biến thành Dung Khâm từ người hóa thành gấu, theo đuổi không tha muốn ăn nàng. Cho đến khi chạng vạng, bụng Sở Luyến đau đớn khó chịu tỉnh lại, ác mộng hoảng sợ biến thành bọt biển, nàng hoảng hốt ngồi dậy, giường to như Bạt Bộ chỉ còn lại một mình nàng.
“Người đâu!”
Mới vừa gọi ra một tiếng, nàng lập tức đau đớn hít một ngụm khí lạnh, thoáng động, giữa hai chân tràn ra một cỗ nhiệt lưu kỳ quái.Thật nhanh, nàng ngửi thấy được mùi máu tươi cực nhạt.