Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 12: Ta có thể cho ngươi tất cả. – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 12: Ta có thể cho ngươi tất cả.

Edit: Phương 

Beta: Tina + Thỏ

Sở Luyến buồn bực, lại không biết mà rơi vào khủng hoảng, nàng không dám suy nghĩ đến ý nghĩ sâu xa của Diêu Hiển cùng Dung Khâm, nhưng nàng vẫn luôn biết chức danh hoàng đế của nàng không phải lâu dài, một khi không còn làm hoàng đế nữa, như vậy nàng sẽ có kết cục như thế nào đây?

Như phụ hoàng nàng, bị bệnh nằm liệt giường cho đến khi băng hà? Hay là như các hoàng đế tiền triều, bị mưu đồ quyền lực mà bí mật chết?

Ngồi trêи đình khắc hoa lan, Sở Luyến nhìn hồ sen phấn một cách xuất thần, Miêu nhi trong lòng ngực thuận thế cuộn tròn bỗng nhiêu kêu lên, nàng quay đầu ra sau thì thấy Dung Khâm, hắn khoanh tay đứng lặng nơi hoa gian, bạc môi lãnh đạm nhiễm ý cười, bộ dáng ngọc thụ lan phong như trong tranh vẽ.

Sở Luyến nhún vai hừ lạnh, như tiểu hài tử đang giận dỗi, ôm mèo béo tiếp tục nhìn về phía mặt hồ, nhưng trong lòng lại rối loạn thành một đoàn.

Dung Khâm bất giác đi vào trong đình, gấm vóc ma sát với ủng  đi nhẹ nhàng vô tức, thân hình cao lớn của hắn dừng bên cạnh Sở Luyến, nhìn bộ dáng hờn dỗi của nàng một cách hứng thú, ngay cả những động tác tinh tế đều nhìn rất rõ ràng, xinh xắn đáng yêu.

“Bệ hạ sao vậy?”

Biết rõ rồi còn cố hỏi! Sở Luyến đặc biệt có cốt khí mà không để ý tới hắn.

“Là vì không thích những nữ tử đó sao?” Hắn dùng ánh mắt ôn hòa nhất nhìn nàng, bất đắc dĩ duỗi tay sờ sờ đầu nàng một cách sủng nịnh.

Sở Luyến như mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, bỗng nhiên dùng sức đẩy hắn ra, ngẩng đầu lên lộ ra con mắt sáng đầy ánh nước nhợt nhạt, bắn ra tia lửa, nàng liên tiếp căm giận kêu: “Không thích không thích! Ta không muốn cưới Hoàng hậu!”

Chẳng lẽ cả đời này nàng liền bị thái giám chỉ đạo? Khoác lên thân xác của hoàng đế, rồi để thái giám chỉ đạo xử lí mọi chuyện trong thiên hạ, tuổi còn trẻ nhưng lại chết thảm trong tay bọn chúng, sách sử đều ghi lại là con rối yếu đuối..

Dung Khâm thu lại ý cười, cũng không có gì ngoài ý muốn, dưỡng Sở Luyến nửa năm qua, hắn hiểu rõ tính nết nàng, nhút nhát nhưng không yếu mềm, ngạo khí trong xương cốt nàng nhiều hơn ai khác, cần phải vuốt vuốt bộ lông đang xù của nàng thì mới được .

“Được, không cưới.”

Một bụng hỏa khí Sở Luyến ấp ủ muốn phát ra bị hắn dùng nước không nóng không lạnh trực tiếp dập tắt hơn phân nửa, nàng nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, rất hoài nghi rằng tâm địa xấu xa còn có thể có ý tốt như vậy?

“Trước chờ một chút thời gian, bệ hạ không phải đã từng nói trong cung buồn tẻ, không có ai bồi người chơi sao, thần nghĩ nên tuyển một vài nữ tử bằng tuổi người vào cung, các nàng sẽ bồi người thật tốt, nếu bệ hạ không thích thì thôi.”

Dung Khâm cực kì không thích nam nhân tới gần Sở Luyến, bao gồm hoạn quan, thế nên hầu hạ Sở Luyến đều là cung nữ, nhưng chính những người này có xuất thân thấp hèn, nếu muốn cùng đi thưởng ngoạn , cũng nên lựa chọn những thiếu nữ có gia thế tốt đẹp, cho nên khi Diêu Hiển nói nên tuyển hậu tuyển phi, hắn cũng không ngăn cản.

Mới đầu thật ra hắn có chút không vui, lo lắng Sở Luyến thật sự sẽ coi trọng nữ tử nào đó, chỉ một lòng cùng các nàng chơi sẽ càng không đặt hắn vào mắt nữa; Nhưng hiện tại nhìn nàng mâu thuẫn như vậy, hắn khó mà kìm được sung sướиɠ.

Nếu có thể, hắn chỉ muốn trong mắt Sở Luyến có một mình hắn, nhưng chỉ là nha đầu này quá khôn khéo, mẫn cảm nên hắn không thể không theo tuần tự mà tiến đến.

“Hiện tại, bệ hạ có thể nói cho thần, người còn đang sợ hãi cái gì sao?”

Dung Khâm cúi người, đôi tay hắn chống lên lan can, vây Sở Luyến trong lồng ngực, nhìn nàng ngốc lăng chớp chớp lông mi thật dài, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn nàng hơi lạnh. Hương mộc trà thoang thoảng truyền đến do khoảng cách hai người quá gần khiến cho Sở Luyến bị con ngươi quạnh quẽ thâm thúy kia nhìn đến lạnh cả lưng, xương sống run rẩy, tay nhỏ hoảng sợ chống trêи lòng ngực đang định ép xuống của hắn, tiểu Miêu nhi trong ngực bị áp mà chạy đi, chỉ dư lại nàng bị hắn giam cầm muốn trốn cũng không trốn được.

“Trẫm, trẫm không sợ gì cả…”

Sao nàng có thể nói cho hắn đây, nàng sợ bọn họ sẽ giết chết nàng.

Bộ dáng sợ hãi không dám thốt ra câu nào của nàng ngay cả ánh mắt minh mẫn của hắn có thể nhìn thấu, hắn thu hồi một tay, nâng lên má phấn hồng nhuận của nàng, ánh mắt sâu kín dừng lại trêи đôi mắt lập lòe của nàng, nặng nề nói:”Chỉ cần thần ở đây một ngày, bệ hạ sẽ vĩnh viễn là bệ hạ, thần có thể cho ngươi tất cả, bao gồm cả thiên hạ này, chỉ cần Luyến Nhi muốn, ta sẽ cho ngươi.”

Sở Luyến gian nan nuốt nước bọt, nội tâm mãnh liệt nhảy lên, hắn đang nghiêm túc, nét trịnh trọng khó gặp, giống như đang thề hẹn, nói ra lời hứa hướng nàng ưng thuận.

Ngón tay trắng nõn thon dài bóp lấy cằm nàng, vừa vặn đối tầm mắt hắn, hắn nhìn  thật sâu vào đôi mắt trong suốt như nước của nàng, trong đó có sự kinh sợ cùng ảnh ngược của hắn , Dung Khâm bỗng nhiên sắc bén híp  mắt.

“Tiền đề là, bệ hạ phải biết nghe lời, chỉ cần nghe theo lời thần nói là được, đã hiểu không ?”

Chỉ cần nàng nghe lời, ngay cả vạn dặm núi sông hắn đều có thể dâng hiến cho nàng, cho nàng làm nữ đế tiếu ngạo thiên hạ; nếu như không nghe lời, hắn sẽ bẻ gãy hai chân nàng, nhốt nàng lại, sau đó sẽ dùng quãng đời còn lại để dạy dỗ nàng.

Lời hắn nói như mũi tên nhọn, mũi tên tàn nhẫn xuyên tim, lưu lại trong lòng nàng là bóng ma không thể vứt đi.

Sở Luyến bị dọa đến túng quẫn…

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.