Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 11: Ngươi còn bắn vào trong miệng trẫm! (H) – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 11: Ngươi còn bắn vào trong miệng trẫm! (H)

Edit: Phương

Beta: Tina 

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt như phấn trắng phun lên trêи lúm đồng tiền yêu kiều, từng dòng chảy xuống ngày càng nhiều, phần còn lại theo cằm mượt mà của Sở Luyến trượt xuống cổ lại uốn lượn đến mảnh da tuyết trắng như sương trước ngực. Ngón tay Dung Khâm lấy chút dịch nồng nơi má đào, trêи da thịt ướt át ánh nước lại trơn nhẵn khiến cho tϊиɦ ɖϊƈh͙ nhanh chóng trượt xuống dưới.

Dung Khâm đút ngón tay dính tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình vào trong miệng thơm của Sở Luyến, tiểu hoàng đế vội vã tránh né không ngừng sự càn quấy của ngón tay hắn, không ngừng phi phi phun ra.

“Thật là ghê tởm, ngươi còn dám phun nó ở trong miệng trẫm!” Nàng dùng mu bàn tay lúng túng lau chất lỏng nóng rực trêи mí mắt, khiến cho tay nhỏ đều ướt một mảnh, hơi thở đều thấm đẫm hương vị nam tính.

“Ghê tởm sao?” Dung Khâm thoáng trầm ngâm, trong ánh đèn dầu rã rời,hắn lộ ra nụ cười không rõ ý vị, dùng một ngón tay điểm đầu vai Sở Luyến khiến cho nàng không kịp phòng ngừa, đột nhiên ngã xuống giường, bàn tay quét một đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ trêи sườn môi nàng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi bôi lên u huyệt nàng một cách biến thái.

“Sao có thể ghê tởm đây, sau này bệ hạ sẽ thường xuyên ăn nó, không ngừng ở trêи mặt hay trêи cái miệng nhỏ, ngay cả miệng nhỏ trương lên này sẽ ăn càng nhiều…” Tϊиɦ ɖϊƈh͙ khiến môi âʍ ɦộ ướt một mảng, hắn không ngừng dùng tay vuốt ve, chà đạp hai mảnh thịt non sưng đỏ lên tựa như mật đào, bên trong lộ ra chút thịt non tươi đẹp đỏ bừng.

“Ngô~đau!”

Hắn vậy mà lại bỏ ngón tay vào trong nơi đó của nàng, đầu ngón tay hàm chứa tϊиɦ ɖϊƈh͙, hai cánh môi đào cắn nuốt gắt gao, hoa kính ấm áp non nớt hút vào khiến Dung Khâm không thể kìm được, chỉ sử dụng một chút lực sẽ có thể chọc thủng hoa huyệt của nàng.

Chờ một chút, tiểu hoàng đế của hắn vẫn còn quá nhỏ…

Bất quá hắn không ngại nàng tiếp xúc ƈôи ȶɦịt hắn, một đêm này Sở Luyến cũng không nhớ rõ đã ăn qua ít hay nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙. Cho đến khuya, nàng mới xụi lơ nằm trêи giường, một thân tràn đầy dấu hôn kiều diễm, khóe miệng không khép lại được chảy ra một dòng chất lỏng màu trắng đục, đùi ngọc thanh tú đẹp đẽ mở ra một cách không biết xấu hổ, trêи môi thịt sưng đỏ dính đầy bạch dịch, nàng thoáng động, chất lỏng ở bên trong tiểu huyệt liền chảy ra.

…..

So với trước kia, Sở Luyến càng sợ Dung Khâm, đặc biệt là Dung Khâm sau khi cởi quần áo.

Sau một hồi mưa to, nơi ngự uyển trong cung hoàng đế thêm mát lạnh, quỳnh hoa ngọc thụ thi nhau khoe sắc, Sở Luyến ôm Miêu nhi ngồi trêи đài, nhìn các thiếu nữ thanh xuân đang làm thơ cắm hoa một cách hứng thú, ngay cả khi các nàng khe khẽ nói chuyện cũng cảm thấy mới lạ. Khi Tiểu An Tử đến phụng trà, hắn sẽ để ý đến ánh mắt của Sở Luyến mà nhẹ giọng nói ra thân phận của nhóm quý nữ.

Lần này là vừa ngắm hoa kết hợp với tuyển tú, đây là ý của Diêu Hiển, Thiếu Đế tuy vừa mới lên ngôi nhưng đã mười ba tuổi, quốc hôn là chuyện sớm muộn, hôm nay các quý nữ được mời vào cung đều là nhi nữ hoặc cháu gái của quan lại từ ngũ phẩm tam phẩm trở lên, tuy đều lớn hơn Sở Luyến một hai tuổi, nhưng đều là chọn người thích hợp, nàng chỉ cần chọn một cái sau đó chợp mắt thì từ cửa Thành Hóa tiến cung là đều có thể.

Sở Luyến nhìn tay của Tiểu An Tử lúc nâng chung trà tự nhiên lại nhếch lên hình hoa lan, nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn nhìn Dung Khâm vẫn luôn chưa từng lên tiếng, hắn một thân áo bào màu đỏ hồng lười biếng ngồi trêи ghế thái sư dưới nàng, phàm là ánh mắt đào hoa quạnh quẽ kia đảo qua nơi nào, các thiếu nữ như hoa nơi đó liền đỏ mặt.

Hắn vậy mà so với hoàng đế như nàng lại càng khí phái uy nghi hơn.

Hừ!

“Đều là hài tử ngoan, mỗi người đều xinh đẹp giống như đóa hoa mới chớm nở, ngay cả ta nhìn cũng thích, không biết bệ hạ có vừa ý vị quý nữ nào không?” Vinh Nguyên trưởng công chúa ngồi dưới tay phải Sở Luyến mỉm cưới hỏi, thanh âm ôn hòa không nặng không nhẹ, nhưng cũng đủ cho các quý nữ bên dưới ngừng lại hết thảy động tác.

Đột nhiên bị mọi người nhìn một cách chăm chú như vậy khiến cho Sở Luyến xấu hổ một phen, đều là tỷ muội, nói thích nàng đều thích cả, nhưng trưởng công chúa hiển nhiên hiểu được ý của Diêu Hiển, thúc nàng tuyển hoàng hậu. Một khi cưới Hoàng Hậu, nàng sẽ làm Hoàng đế cả đời, khi đó con rối hoàng đế như nàng cũng không thể nói thay đổi liền có thể thay đổi.

Sở Luyến bỗng dưng nắm chặt tay, dưới lớp tay áo thêu kim long rộng thùng thình đột nhiên nổi một tầng mồ hôi lạnh.

Dung Khâm biết nàng là công chúa, như vậy đồng nghĩa với việc Diêu Hiển cũng biết đến…Sở Luyến cắn môi, yếu đuối liếc mắt nhìn Dung Khâm một cái, chỉ thấy hắn ưu nhã cao quý chậm rãi nếm trà, một bộ dáng vân đạm phong khinh như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.

“Bệ hạ, nha đầu này chính là con gái của Hồng Lư Tự, tên là Hoàn Nương, vừa mới cập kê, tinh thông văn học, bệ hạ cảm thấy như thế nào?”

Trưởng công chúa Vinh Nguyên mở miệng nói, khiến cho Sở Luyến đang lâm vào trầm tư lấy lại tinh thần, nhìn đến thiếu nữ mang váy hồng phấn đi lên khi nào không hay, nhìn nàng e lệ ngượng ngùng nhìn mình, trong lòng liền vô thức hụt hẫng.

“Cực tốt.”

Nàng thuận miệng nói, cũng mặc kệ không ít thiếu nữ phía dưới ảm đạm thất sắc, nàng ôm Miêu Nhi đứng dậy rời đi, Tiểu An Tử cũng trố mắt một lát, mới đánh tiếng kêu lên: “Khởi giá.”

Dung Khâm phủi phủi ống tay áo như thường, cũng đứng dậy theo, nhìn trưởng công chúa tươi cười đắc ý đầy mặt, ánh mắt hơi ánh lên lệ quang, dọa đến Vinh Nguyên thay đổi sắc mặt, hấp tấp đứng lên, đợi đến khi Dung Khâm đi xa, tia sợ hãi không rét mà run cũng chưa giảm bớt.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.