Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 10 : Dùng hai tay cầm (H) – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 10 : Dùng hai tay cầm (H)

Edit: Phương

Beta: Cửu + Thỏ

Trong thiên điện to như vậy chỉ còn hai người bọn họ, Dung Khâm không mảnh áo che thân ôm Sở Luyến, chân dài cân xứng bước đi, vật to lớn dưới bụng cũng theo đó mà rung động, ôm lấy tiểu hoàng đế mềm mại kiều diễm, xuyên qua rèm châu đi qua hoa trì sau đó đặt nàng trêи chiếc giường thấp ba mặt vây xung quanh.

“Trẫm, trẫm không muốn chơi…”ʍôиɠ nhỏ chạm vào vải xa tanh, Sở Luyến vội che đôi mắt trốn trong sườn giường, trực giác cái Dung Khâm gọi là “chơi”, sẽ khiến cho nàng không thích.

Lựa chọn hạ xuống lụa mỏng màu trắng hai bên sườn, Dung Khâm cùng leo lên giường, bắt lấy gối mềm Sở Luyến giấu mặt vào hắn vung tay ném ra ngoài, cánh tay dài duỗi ra bắt lấy mắt cá chân nàng, tinh tế nhéo một cái, trong tiếng kêu sợ hãi của tiểu nhân nhi thì liền áp nàng dưới thân, bế nàng lên, chế trụ ngọc thể mềm mại ngát hương của nàng.

“Tốt cho bệ hạ, chơi hay không chơi cũng không phải do ngươi quyết định.” Đôi mắt mị hoặc như hoa đào của hắn híp lại, cây cọ đồng là dấu hiệu nguy hiểm nóng cháy, nhưng giữa sóng mắt lại là chuyển động của dòng ý cười ôn hòa.

Mới vừa rồi ở trong nước, hắn chỉ cảm thấy tiểu nhân nhi một thân thịt non mềm mại mịn màng cực kỳ, hiện tại Dung Khâm lại càng thêm làm càn mà thưởng thức khởi long thế tới, bàn tay sờ từng tấc đường cong lả lướt đang rùn rẩy, chỉ cảm thấy trắng nõn đến lóa mắt, so với tơ lụa thượng đẳng còn mượt mà hơn, còn ôn nhuận như ngọc như hoa tươi tỏa ra hương thơm, nhiễm sự non nớt ngây ngô.

Hắn sờ một cách nhẹ nhàng, chậm rãi xoa nắn, thậm chí cưỡng bách tách hai chân Sở Luyến ra, nàng như tức giận mắng cái gì đó nhưng hắn cũng không chút để ý.

Đầu ngón tay hơi lạnh từ âm phụ nhô lên dời xuống, mang theo tia nóng rực quỷ dị, khe hở đã hình thành phiếm nét e lệ, nhàn nhàn phi, khe ở giữa đùi ngọc khép kín gắt gao, vừa tinh xảo xinh đẹp khiến người ta không nhịn được mà muốn hôn lên, muốn dùng răng môi khai phá nụ hoa bí ẩn, dùng ánh mắt thành kín để cũng bái, lại muốn dùng cự vật thô to để cắm đầy nàng.

“Dừng tay, dừng tay!”

Tâm Sở Luyến nhảy lên một cách mãnh liệt, ngay khi Dung Khâm cúi người muốn hôn nơi giữa chân nàng, Sở Luyến liền nâng lên chân nhỏ thoát khỏi khống chế, đá vào đầu vai hăn, sau đó nghiêng người mới có thể né tránh Dung Khâm đáng sợ.

Nàng cuộn tròn ở góc bảo hộ khắc hoa, kẹp chặt hai chân, để lộ tấm lưng xinh đẹp nhỏ gầy, cho đến cổ ngọc cao thẳng trắng nõn, nàng rưng rưng vì sợ hãi mà trừng mắt nhìn Dung Khâm, dáng điệu mềm yếu nhu mị như thế, càng thêm kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của nam nhân.    

Dung Khâm cười, một nụ cười cất giấu tất cả tâm tình biến thái không bình thường, vô cùng ưu nhã diễm lệ mà hết sức thẳng lưng hạ bụng cường tráng cũng vòng eo hoàn mỹ xuống, là một cây cự vật đủ để dọa cho Sở Luyến mất đi khả năng ngôn ngữ, mạnh mẽ như rồng, khổng lồ dữ tợn, cự vật hồng tím ngạnh lên bộ dáng hùng vĩ, tức giận nổi đầy gân xanh.

“Bởi vì bệ hạ nên nó mới biến thành như vậy, nếu sờ một chút thì nó sẽ cứng lên và lớn hơn nữa đấy.” Dung Khâm cúi đầu, dùng ngón tay vỗ về chơi đùa phân thân chính mình, ngón tay đẹp như ngọc chỉ có thể có trong tranh vẽ lại như đang đánh đàn, cho dù làm ra cử chỉ hạ lưu cũng vui mắt không thôi.

Sở Luyến kinh sợ thở hổn hển, ngay khi Dung Khâm ngẩng đầu lên xem nàng, mặt lại trắng bệch, tiếng kêu mắc trong cổ họng, hắn liền vây nàng trong góc này.

Thân hình cao lớn bao phủ nàng trong không gian âm u, hai hàng mi nàng run rẩy, Sở Luyến nhìn tay chính mình bị Dung Khâm bắt nắm lấy cự long của hắn, so với ngày ấy vuốt ve cách một lớp quần áo có sự bất đồng, lần này, nàng trực tiếp cảm nhận được thân thể ngạnh cùng xúc cảm nóng bỏng mãnh liệt.

“Đồ chơi tốt như vậy bệ hạ không thích sao? Dùng hai tay cầm lấy, không được buông ra.” Sở Luyến đang ngây thơ một cách kỳ quá, lòng bàn tay kiều nộn không ngừng bị mang đi xoa bóp đồ vật to lớn đáng sợ, tới tới lui lui, hung khí này vẫn luôn được giấu dưới quần áo nam nhân, thế nhưng lại biến ra càng ngạnh lên lớn hơn nữa.

Nàng trừng đôi mắt hạnh xinh đẹp, sóng mắt đong đưa đều là sợ hãi kinh ngạc, phấn môi nho nhỏ hơi hé mở, thật là làm cho ɖu͙ƈ vọng sôi trào trong bụng Dung Khâm càng thêm mãnh liệt, hắn nắm lấy tay mềm mãnh khảnh của nàng rồi vuốt ve lên xuống, yết hầu nơi cổ họng khẽ lăn, cầm lòng không được mà thốt ra tiếng than nhẹ.

“Bệ hạ sợ nó sao? Đừng sợ, nó là của người.”

Một tay hắn vén lên tóc ướt dính bên má Sở Luyến, ánh mắt dừng ở mặt rồng trắng nõn như tuyết đẹp đến kinh người, lòng bàn tay hắn lau đi nước mắt vương trêи má phấn, tay cầm tay mềm vuốt ve cự vật chuyển động càng thêm nhanh, trong con mắt ướt át sáng rực của thiếu nữ, Dung Khâm thấy được chính hắn đã mất khống chế, một hắn đã nhiều năm không lộ ra chút thanh sắc, nhưng khi ở trước mặt nàng thì thất tình lục ɖu͙ƈ bại lộ ra không sót gì.

Nàng nhìn thấy mặt nạ của hắn, khát vọng tràn ngập của hắn đối với nàng cùng ɖu͙ƈ vọng của hắn…

Tiếng thở dốc thô to nặng nề như mãnh thú của hắn trầm trọng thấm người, khuây khỏa hỗn lọan và tham lam, tốc độ mỗi lúc một nhanh khiến cho tay Sở Luyến đều đã nhức mỏi, lòng bàn tay non mịn truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát, nàng há mồm muốn hỏi hắn.

Nhưng lại bị Dung Khâm chế trụ cái ót sau đó hạ người áp xuống.

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đậm lặng yên không một tiếng động từ trong lỗ nhỏ phun ra, nồng đậm mùi xạ hương nam tính, sau khi hắn bắn thật lâu mới bỏ qua cho nàng.

“Khụ…khụ!”

Sau khi hắn buông lỏng bàn tay đang áp chế cần cổ nàng ra, Sở Luyến mới run rẩy ngẩng đầu lên, nàng nhắm chặt mắt 'khụ' không ngừng, giữa trán, nơi mắt, gương mặt, bên môi…đều là chất lỏng màu trắng ngà, ngay cả trong miệng cũng ăn vào một chút, phấn lưỡi phun ra tựa như muốn nôn.

“Đây là thứ gì!”

Tiếng khóc sợ hãi của nàng khiến cho Dung Khâm càng thêm cứng rắn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.