Tin tức truyền về tới Trạm Đô, quần thần đều ồ lên.
“Chẳng phải Trấn Quốc cũng đã chết trong biển lửa rồi hay sao? Tại sao lại trở thành phản tặc rồi?”
Đừng nói mọi người không tin được, ngay cả Thú Thành Đế cũng rất hoang mang. Hòa Tuyền lại càng2như gặp phải mưa lạnh, hai chân mềm nhũn. Chuyện này là do hắn, vốn dĩ chuyện mỹ nhân chết đã khiến Bệ hạ cực kỳ không hài lòng rồi, may mà còn một chút an ủi sót lại đó là đã diệt trừ được mối họa lớn trong lòng là5Vệ Kỳ. Nhưng hôm nay, sự thật bày ra trước mắt, người đáng chết thì không chết, trận hỏa hoạn mà hắn khổ tâm suy tính liền trở thành một chuyện lớn đáng cười!
Nếu truy cứu, Hòa Tuyền là người đầu tiên không thoát được tội, thậm chí còn có thể6bị đẩy ra làm người gánh tội thay, vì bảo toàn thể diện của Bệ hạ, dập tắt lửa giận của Tướng quân.
Cuối tháng Bảy đầu tháng Tám, Vệ Kỳ tuyên bố “Thư cáo thiên hạ“. Thường nghe rằng: minh quân chúa nhân nguy để bày kế; trung thần lo nạn5để lập công. Bởi thế, phải có người phi thường, mới lập được việc phi thường, có việc phi thường, mới có công phi thường. Cái công phi thường ấy, vốn không phải người thường có thể làm nối.
Song, để thời nay lại chuyên đi hiếp bức dân chúng, hủy hoại3luật pháp, làm loạn kỷ cương, chiếm lĩnh tam đài, chuyên chế triều chính; phong thưởng theo tình cảm, tùy tiện giết người, thích thì thưởng năm tông, ghét thì diệt tam tộc. Người lên tiếng can ngăn sẽ bị giết, chỉ có thể âm thầm phê phán ở trong lòng. Trăm quan đều ngậm miệng thật chặt, gặp nhau chỉ biết nhìn nhau. Thượng thư chỉ để ghi chép buổi chầu, công khanh chỉ là hàng hóa mà thôi. Đây là công.
Khi ta còn bé nhận được sự che chở, không bao lâu mà trở nên mê muội, dẫn ba quân Nam chinh Bắc chiến, diệt Diệu hưng Chu. Không muốn quyền cao chức trọng, chỉ mong được chết già, thế nên giao ra binh quyền, cởi giáp, bỏ trường kiểm, chỉ mong chủ được an tâm.
Nhưng, Hoàng đế lại nghe theo hoạn thần phóng hỏa đốt nhà ta, mơ ước thê tử của ta, để dục vọng lấn át khiến cho ngày đêm mơ tưởng, bối rối, muộn phiền. Đây là tư.
… Không thể nhìn những hành động không thiên lý và mất nhân tính như thế, bởi vậy ta mới khởi binh diệt Chu, nguyện đổi lấy thiên hạ thái bình.
Mong các vị lang tướng ở các châu các quận trợ giúp ta một tay! Khoác lên cái áo “Thư cáo thiên hạ” chính là một áng hịch văn phạt Chu. Lúc Thú Thành Để nhận được tin thì Hải Lăng quan và phía Bắc châu Tử Uyên trở xuống đã là vật trong tay Vệ Kỳ.
Quân lính đóng quân tại đó vui mừng đón chào, dân chúng khắp hang cùng ngõ hẻm hoan nghênh nhiệt liệt. Vệ Kỳ không mất một binh một tốt nào đã lấy được cửa vào cảnh nội quan trọng nhất của Đại Chu, tiến có thể công, lui có thể thủ.
“Được lắm! Hay cho một Vị Thanh Huyền! Không hổ là chiến tướng do chính tay trẫm đào tạo nên! Suốt ngày nuôi ưng, không ngờ lại bị ưng mổ mắt!” Hòa Tuyền đứng ở đằng sau như một pho tượng, lông tóc từ đầu tới chân đều dựng đứng cả lên. Đến thở mạnh cũng không dám.
“Tại sao lại là châu Tử Uyên chứ?” Tiêu Quý Thừa khẽ lẩm bẩm.
Da đầu Hòa Tuyền tê dại.
“À… Lúc trước trẫm phái hắn đi cứu tế, không ngờ lại tạo thành cơ hội để hắn thu mua lòng người, khiến lính
Hải Lăng Quan phản bội, dân chúng ở châu Tử Uyên cũng làm phản theo. Thì ra, từ lúc đó hắn cũng đã nhận ra vấn đề, tự sắp đặt đường lui cho bản thân mình…”
Hôm sau, lời đồn đãi đầu tiên đã nhanh chóng truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở Trạm Đô.
Mười hai vị tướng quân bị Thú Thành Đế giết cả nhà một năm trước không chết, được vị Trấn Quốc công Vệ Kỳ lúc đó đang nhàn nhã, nay chính là thủ lĩnh phản quân bí mật cứu đi.
Đêm đó, tin tức này lan truyền vào trong quân doanh, nhưng kỳ quái nhất là binh lính chẳng hề bàn tán gì, thậm chí còn chưa từng nhắc tới lúc tán gẫu nữa. Hết thảy vẫn như cũ, như thể không có gì xảy ra vậy. Bình tĩnh đến quỷ dị.
Một ngày, trời sáng khí trong.
Một chiếc xe ngựa đơn giản xuyên qua phố Xương Bình, dùng trước một quán trà.
Nha hoàn vén rèm vải lên, nữ tử áo đỏ khom người xuống xe, trang điểm theo kiểu phu nhân, khuôn mặt bình thường không có gì lạ, trong tay bế một đứa trẻ con vô cùng trắng trẻo đáng yêu. Hai mẹ con và nha hoàn, đánh xe cùng đi vào trong quán trà. Nha hoàn: “Tiểu nhị, chúng ta muốn thuê một phòng.” “Được thôi! Mời bốn vị đi bên này…”
Trong phòng, Nghệ An thả con trai xuống: “Hiển Nhi, bám vào ghế, cẩn thận không ngã đấy.”
“Nương…”
“Có khát không?”
Đầu nhỏ lắc lắc.
Nghệ An đưa tay véo nhẹ cái má trắng nõn của con trai: “Ngoan lắm.”
“Hi hi…” Cam Lam tiến lên choàng thêm áo cho tiểu công tử, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định an toàn rồi mới hạ giọng…
“Phu nhân, nô tỳ đã dạy lũ trẻ ăn mày hát đồng dao theo lời ngài dặn dò, hiện giờ “Tứ tự ca” đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ, nhưng quân doanh vẫn luôn không có động tĩnh gì, nô tỳ sợ…”
Nghệ An giơ tay lên ngăn cản lời nói kế tiếp của nàng ta.
“Sẽ có động tĩnh. Tịch Tam…”
Người đàn ông cải trang thành “đánh xe” tiến lên.
“Người thân của mười hai vị tướng quân đã được sắp xếp ổn chưa?”
Chuyến đi này của Nghệ An có ba mục đích.
Thứ nhất, làm nhiễu loạn lòng dân.
Thứ hai, xúi giục lính Chu.
Thứ ba, dàn xếp cho người thân của mười hai vị tướng quân hiện tại đang bán mạng cho Vệ Kỳ.
Mục đích đầu tiên và thứ hai, Nghệ An chỉ viết một bài đồng dao bốn chữ, bảo Cam Lam chịu trách nhiệm truyền ra ngoài, sau đó không hề hỏi tới nữa. Hiển nhiên, xem hiệu quả thì thấy lòng dân đã bắt đầu dao động. Còn về việc xúi giục lính Chu, nhìn thì tưởng khó nhưng thực ra nàng căn bản chẳng cần ra mặt, chỉ bằng uy vọng của Vệ Kỳ ở trong quân trước đây là đã đủ rồi. Tiêu Quý Thừa quả thực là có tài lãnh binh, cũng có khả năng trị quốc.
Những sai lầm của hắn là lòng nghi ngờ quá sâu, trong mắt không chứa được hạt cát… đương nhiên, đây là căn bệnh chung của kẻ ở ngôi vị Đế vương.
Đầu tiên là hắn tước đoạt binh quyền của Vệ Kỳ, sau đó lại giết mười hai vị đại tướng, tốt quá hóa dở, đe dọa quá nhiều lại thành bị đe dọa. Mỗi người trong quân đều cảm thấy lo lắng, thần hồn nát thần tính, không cần nhúng tay vào cũng tự rối loạn rồi. Cho dù nhìn bề ngoài thì thấy chẳng có gì khác thường. Còn về người thân của mười hai vị tướng quân, về cơ bản đều đã tìm thấy những người còn sống. Trước mắt chỉ cần đưa họ về Hải Lăng Quan bình an thì cánh tay trái phải của Vệ Kỳ sẽ hoàn toàn được củng cố.
“Phu nhân, vừa rồi có nhận được bồ câu đưa thư của chủ tử.” Tịch Tam trình tờ giấy lên.
Nghệ An nhận lấy, mở ra, hai chữ lớn như rồng bay phượng múa đập vào mi mắt…
Mong về!
“Sắp xếp đi, ngày mai lên đường.” Trên mặt Cam Lam lộ vẻ tươi cười: “Rốt cuộc có thể về nhà rồi!” Tiểu A Hiển cũng vui vẻ theo: “Về nhà…” Mùa thu năm Mẫn Đế thứ năm được xác định là không bình yên.
Trong quân doanh nước Chu xảy ra bạo loạn, đêm đó lửa cháy ngập trời, quân lương mà Thú Thành Để trưng thu để tấn công nước Tống hoàn toàn bị thiêu rụi.
Tướng sĩ bỏ về phía Nam, đầu nhập vào quân Vệ. Trong đó, phần lớn là bộ hạ cũ của Vệ Kỳ và mười hai vị tướng quân. Hôm sau, Thú Thành Đế nghe tin biến cố, lập tức hộc máu ngất đi trước mặt bá quan văn võ trong triều. Ngày mùng ba tháng Mười, Vệ Kỳ dẫn theo mười vạn đại quân từ châu Tử Uyên tiến lên phía Bắc, đầu tiên là tấn công Thừa Bình Quan, lại chiếm quận Tây Vĩnh, đây là hai khu vực chế tạo vũ khí của Đại Chu.
Chiếm giữ phía Nam, tạo thành thế giằng co với Trạm Đô. Đúng lúc này, lại có tin Thú Thành Để bị bệnh hiểm nghèo, nằm trên giường không dậy nổi, ý định ngự giá thân chinh hoàn toàn thất bại, đành phải phái Đại tướng quân Từ Khởi lĩnh mười lăm vạn quân tới bình định Trừ Châu trước.
Lấy sông Trừ làm ranh giới, quân Chu ở bờ Bắc, mà quân Vệ ở bờ Nam.
Hai bên tiến vào giai đoạn ngừng chiến một cách quỷ dị.
Trận tuyết lớn đầu tiên trong tháng Chạp, sông Trừ đóng băng, rốt cuộc Từ Khởi cũng có động tĩnh, dẫn quân vượt qua mặt bằng, thề tranh cao thấp với Vệ Kỳ.
Vậy mà quân Vệ lại vẫn cứ bình thản không lên, chỉ liên tục đổ những thùng gì đó lên mặt bằng ở trên sông.
“Không xong! Là dầu hỏa…” Vệ Kỳ giơ tay lên: “Cung tiễn chuẩn bị! Bắn…” Chỉ thấy một lượng lớn mũi tên lửa bắn thẳng xuống mặt bằng, gặp phải dầu hỏa liền bùng cháy, không đến mười lăm phút, mặt bằng dần dần rạn nứt. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên rung trời!
Từ Khởi: “Lui…”
Vệ Kỳ cao giọng cười to: “Sư đệ, ngươi thực thông minh nhưng lại quên chuyện quan trọng nhất: Hành quân đánh giặc, kiêng kỵ nhất là liều lĩnh! Tuyết vừa mới dừng, người nghĩ mặt bằng rắn chắc bao nhiêu chứ?”
Nếm mùi thất bại, tổn thất nặng nề, quân Chu lui về giữ thành, không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa. Hai bên giằng co hơn một tháng, trong lúc này, không ngừng đánh những trận nhỏ lẻ, nhưng những trận lớn thì lại rất hiếm thấy.
Đúng lúc này, có tin tức nước Tống bị phá truyền về, ranh giới tám ngàn dặm gặp phải sự thảo phạt của gót sắt quân Vệ, cuối cùng vua phải dẫn theo con cháu hoàng thật ra khỏi thành đầu hàng.
Từ Khởi giận tím mặt: “Hay cho một kế không thành! Hãy cho trò dương Đông kích Tây! Mười vạn đại quân quái gì chứ, tất cả đều là lừa người hết! Căn bản trong tay Vệ Kỳ chẳng có lính tốt nào cả! Người đầu… truyền lệnh của ta, lập tức xuất quân tiêu diệt phản thần tặc tử!”
Thế quân Chu tới rào rạt, đáng tiếc đã được xác định là sẽ thất bại.
Tướng sĩ quân Vệ mặc áo giáp, cầm binh khí động nghìn nghịt, hiển nhiên đã sớm dự đoán được đối phương sẽ tấn công bất ngờ, hơn nữa còn chuẩn bị rất kỹ càng.
Chiến dịch này kéo dài liên tục trong một ngày một đêm.
Cuối cùng, Từ Khởi bị bắt, trước khi chết, hắn hỏi Vệ Kỳ: “Ngươi lấy binh ở đâu ra?”
“Đương nhiên là từ nước Tổng quay về rồi. Có điều ta em tin tức nước Tổng đầu hàng lùi lại nửa tháng mới công bố ra ngoài, không ngờ ngươi lại xúc động như thế, chưa kiểm chứng đã phán đoán chủ quan rồi ra quân lệnh ngay.”
“Ha ha… Sư phụ nói không sai, ta luôn không bằng ngươi.” Nói xong, vung kiếm tự vẫn. Quân Chu đại bại, quân Vệ một đường tiến thẳng lên phía Bắc, thế như chẻ tre.
Ngày mùng năm tháng Ba, đánh tới Trạm Đô. Mà bệnh tình của Thú Thành Để lại trở nên nguy kịch, dùng thuốc hay châm cứu đều không có hiệu quả.
Nghi An lại mang thai, từ sau khi ở nước Tống trở về mới phát hiện ra. “Phu nhân, ngoài cửa có một thanh niên cầu kiến, tự xưng họ Lăng.”
“Lăng?” Nghệ An như suy tư gì.
Cam Lam: “Có gặp không ạ?” “Dẫn hắn tới phòng tiếp khách đi. Nhớ rõ, phải đi cửa chính.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com