Edit: Ngân Nhi
Hai người lại đi dạo thêm một lát rồi mới quay về khách sạn, chúc nhau ngủ ngon rồi đi về phòng của mình.
Trịnh Bồi Bồi gửi tin nhắn cho Cố Tư Ức: “Hừ hừ, cậu cố tình xếp cho bọn mình ở chung khách sạn đấy à?”
Cố Tư Ức: “Căn bản là vì tiện nghi của khách sạn này là tốt nhất [Cười trộm].”
Cố Tư Ức: “Tiếp theo cũng là để kiểm tra xem cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hay chưa thui mà [Đáng thương].”
Trịnh Bồi Bồi: “Tối nay mình ngầu cực, cuối cùng cũng nói ra được những lời mình muốn nói rồi, nhẹ lòng sảng khoái quá!”
Cố Tư Ức: “Kết thúc hẳn rồi hả?”
Trịnh Bồi Bồi: “Ừ, về sau bọn mình chỉ là bạn thôi.”
Cố Tư Ức: “Có buồn không?”
Trịnh Bồi Bồi: “Cậu nghĩ mấy tháng trước mình khổ sở vô ích à? Bây giờ mình cảm thấy thoải mái lắm rồi, cực kỳ thoải mái, cuối cùng cũng thoát được khỏi vũng bùn, về sau có thể vui vẻ sống được rồi.”
Cố Tư Ức: “Chúc mừng chúc mừng ~”
Trịnh Bồi Bồi: “Lần yêu đương tiếp theo, mình muốn được show ân ái với cả thế giới này, nói cho mọi người biết là: Đây là bạn trai tôi!!!”
Cố Tư Ức: “[Cười trộm] [Cười trộm]”
Cố Tư Ức thật sự rất vui, dù cho cô nàng có muốn kiên trì hay là chia tay, chỉ cần cô nàng luôn giữ được sự hồn nhiên hoạt bát, mạnh mẽ hướng về phía trước như vậy là được rồi.
Hôm sau, cả bọn tụ tập đi ăn một bữa.
Trong buổi tiệc, mọi người thay phiên nhau đến chúc rượu Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức.
Trịnh Bồi Bồi nói: “Cứ nhìn hai cậu là tôi lại có niềm tin vào tình yêu rồi! Cạn ly nào, chúc tôi may mắn đi!”
Lục Gia Diệp cà khịa: “Người ta kết hôn mà cậu tới cọ may mắn cái gì thế? Thèm cưới lắm rồi à?”
Chu Kiêu nhìn Tô Hàn, cười nói: “Bạn gái đang muốn cưới lắm rồi kìa, cậu còn ở đây giả chết à? Muốn về quỳ ván giặt hả?”
Cả bọn không biết là hai người đã chia tay.
Tô Hàn chỉ cười trong sự bối rối, tinh thần có phần suy sụp, không nói gì.
Trịnh Bồi Bồi rất thoải mái nói: “Được rồi, nhân buổi tiệc chúc mừng hôm nay, tôi cũng xin thông báo một tin luôn, tôi với Tô Hàn chia tay rồi.”
“…” Mọi người sững sờ nhìn cô.
Trịnh Bồi Bồi nâng ly rượu lên: “Chúc má lúm nhỏ tân hôn vui vẻ, cũng chúc tôi chia tay vui vẻ. Chuyện tình cảm không phải lúc nào cũng có thể cùng nhau đi tới cuối con đường, hợp hợp tan tan là điều bình thường trong cuộc đời thôi. Dù là kết hôn hay chia tay, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được.”
“Đúng vậy, vui là được!” Cố Tư Ức chạm cốc với cô nàng.
“Vui là được…” “Vui là được…” Cả bọn cũng đồng loạt nâng ly lên hưởng ứng.
Lục Gia Diệp vốn luôn thích làm trò cười, nhưng sau khi nghe tin hai người chia tay, anh lại không thể vui nổi.
Chủ đề này bị bỏ qua rất nhanh, cả bọn lại chuyển sang nói về chuyện lập nghiệp của Hạ Chi Tuyển.
Lục Gia Diệp nói: “Bố tôi cho tôi mấy trăm triệu làm vốn, mà trong số những người mà tôi quen thì chỉ có cậu là giỏi giang nhất thôi, nên nếu mở công ty thì cho tôi góp một phần nhé, tôi muốn đầu tư làm cổ đông.”
Tô Hàn nói theo: “Tôi cũng có ít tiền tiết kiệm, không biết đầu tư cái gì, A Tuyển có muốn kéo cổ đông thì đừng quên tôi nhé.”
Chu Kiêu: “Tôi…Được rồi, tôi không có tiền, tôi nhìn các cậu phát tài vậy.”
Hướng Lê và Trương Hân Dịch cũng nói: “Bọn mình cũng không có tiền…”
Trong cả nhóm này, người nắm trong tay một số tiền lớn và đang tìm hạng mục đầu tư chỉ có siêu cấp phú nhị đại Lục Gia Diệp và đại minh tinh Tô Hàn thôi.
Ăn cơm xong, cả bọn như thường lệ lại tiếp tục chơi tăng hai, Tô Hàn ngồi ở góc phòng uống rượu với Chu Kiêu.
Chu Kiêu không giỏi ăn nói, nhìn thấy tâm trạng của cậu bạn không tốt cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết ngồi uống rượu giải sầu với Tô Hàn.
Trịnh Bồi Bồi lôi kéo Cố Tư Ức, Hạ Chi Tuyển đi với Lục Gia Diệp, bốn người cùng nhau chơi bi-a.
Lục Gia Diệp hỏi Trịnh Bồi Bồi: “Trước không phải cậu thích Tô Hàn đến chết đi sống lại à? Sao nói tan là tan thế?”
Trịnh Bồi Bồi nói: “Có cái mông ý! Tôi đã kiên trì được bốn năm rồi đó! Làm gì có chuyện nói tan là tan! Cậu ở nước ngoài bốn năm, không biết đã thay mấy cô người yêu rồi!”
Lục Gia Diệp cười ha hả: “Tôi chỉ muốn tìm cảm giác yêu đương thôi, không thể giống với tình cảm chân thành lâu dài của hai cậu được.”
“Tình cảm chân thành là cái gì? Có ăn được không?” Trịnh Bồi Bồi trợn mắt hỏi.
Lục Gia Diệp cười: “Nhìn hai cái người ở đối diện kia đi, đại diện cho chân ái đấy, ngưỡng mộ không?”
Cố Tư Ức: “Lục Gia Diệp, cậu đừng có lôi mình vào thế nha.”
Cả bọn chơi đùa một trận vui vẻ, đến tận đêm khuya mới trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Phòng của Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi ở cùng tầng, anh mở cửa phòng ra, tựa vào khung cửa, dáng vẻ suy ngẫm nhìn sang cửa phòng bên kia.
Có nên qua đó tìm cô ấy nói chuyện vài câu không? anh trai tri kỷ đêm khuya đi tâm sự một chút thôi mà?
Liệu có thể bị hiểu lầm là loại thừa nước đục thả câu không nhỉ? anh còn lâu mới đi làm mấy cái chuyện đó.
Trịnh Bồi Bồi tắm rửa, đang buồn ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
cô đi ra mở cửa, Tô Hàn đang đứng bên ngoài, toàn thân đầy mùi rượu.
“Sao vậy?” Trịnh Bồi Bồi ngờ vực hỏi.
Tô Hàn bước vào, bắt lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, khàn giọng nói: “Nếu anh rút khỏi giới giải trí…Liệu em có cho anh cơ hội không?”
Trịnh Bồi Bồi ngẩn người, hồi lâu sau mới kinh ngạc nói: “anh có biết là mình đang nói gì không?”
“anh biết…anh sẽ quay trở lại làm một người bình thường…Bọn mình bắt đầu lại một lần nữa nhé…Được không em…”
Tô Hàn ôm cổ cô, đầu đặt trên vai cô.
Trịnh Bồi Bồi vừa ngẩng lên thì trông thấy Lục Gia Diệp đang đứng ngay cạnh cửa, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Gia Diệp nói: “Tôi đi ngang qua, thấy cậu ấy vào đây, nhìn dáng thì hình như say rồi đúng không?”
Trịnh Bồi Bồi gật đầu: “Uống say rồi.” Cơ thể anh dần đè nặng cô, mắt cũng nhắm lại.
“Cậu giúp tôi với.”
Lục Gia Diệp không ngại làm việc tốt, lập tức đi vào kéo Tô Hàn ra.
Trịnh Bồi Bồi lục được thẻ phòng trong người Tô Hàn, nhét vào túi áo Lục Gia Diệp: “Cậu đưa Tô Hàn về phòng nhé.”
“Được, cứ giao cho tôi. Cậu nghỉ ngơi đi.” Lục Gia Diệp dìu Tô Hàn đi.
Trịnh Bồi Bồi đóng cửa lại, nằm lên giường, trong đầu chỉ nghĩ đến câu nói ban nãy của Tô Hàn…
…
Đêm khuya, Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển sau khi ân ái thì yên lặng nằm rúc vào nhau.
Cố Tư Ức nói: “Đám cưới của bọn mình, tạm thời cứ gác lại đã nhé, được không anh?”
Hạ Chi Tuyển hỏi: “Tại sao?”
“anh lập nghiệp sẽ cần rất nhiều tiền, làm đám cưới tốn kém lắm.”
“anh không thiếu chút tiền đó.”
“Nhưng cũng sẽ mất kha khá thời gian và công sức đấy, em thật sự nghĩ rằng bọn mình không cần vội làm đám cưới, đợi khi nào có con thì tính cũng được.”
“Con?” Hạ Chi Tuyển suy ngẫm, “Bọn mình vừa mới ở với nhau, chuyện con cái cứ từ từ được không?”
anh còn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người, có em bé thì ảnh hưởng nhiều lắm, thời kỳ mang thai còn phải cấm dục…Hạ Chi Tuyển cảm thấy mình vẫn chưa mong đợi được làm ông bố bỉm sữa cho lắm.
Cố Tư Ức hiểu được ý anh, liền nói: “Vậy thì càng không cần làm đám cưới gấp, chờ khi nào đủ điều kiện, muốn sinh con thì hẵng nói.”
“Nhưng mà…”
“anh muốn làm đám cưới thì đợi em có bầu đã.”
“…???” Hạ Chi Tuyển nhận thua.
một người thì không muốn có con sớm vì sợ ảnh hưởng đến cuộc sống, một người lại không muốn làm đám cưới sớm vì sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp, cho nên đành thỏa hiệp với nhau, tạm gác lại hai chuyện này đã.
Hôm sau, Trịnh Bồi Bồi gặp Tô Hàn ở hành lang khách sạn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Hàn đang định nói gì thì chuông điện thoại vang lên, anh đi ra một chỗ nói chuyện.
Trịnh Bồi Bồi loáng thoáng nghe được là quản lý của anh gọi…
Tô Hàn hạ máy xuống, nhìn về phía cô, nét mặt tỏ ra áy náy, nói: “Hôm nay không thể ở lại chơi với mọi người được rồi, lịch trình gấp quá.”
“…” Khóe miệng Trịnh Bồi Bồi cứng ngắc, khó khăn mỉm cười, “Đại minh tinh mà, chắc chắn phải bận rộn rồi, cậu đi đi, tôi giúp cậu báo với má lúm nhỏ một tiếng.”
Nhìn bóng lưng Tô Hàn rời đi, Trịnh Bồi Bồi chỉ biết nở nụ cười trào phúng.
Tối qua cô trằn trọc trở mình suốt đêm…Chỉ vì một câu nói đùa lúc say của người ta thôi sao?
– —
Chương sau hơi dài nên các nàng cố gắng chờ chút nhé, mình sẽ đăng vào thứ bảy hoặc CN ^^