Mưu Đồ Đã Lâu – Chương 9 – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Mưu Đồ Đã Lâu - Chương 9

Bùi Nam Yên giật mình.

Tống Miễn ung dung giải thích cho cậu sự thật rằng, hắn và chị gái theo họ của hai người ba khác nhau (hai ông bố kết hôn, hai đứa con chia ra mà theo họ của hai người), sau đó quan sát sự biến hóa trên khuôn mặt Bùi Nam Yên, một lúc lâu sau Bùi Nam Yên mới tiêu hóa được lời Tống Miễn nói, xoắn xuýt nghi hoặc lúc trước cuối cùng cũng được thay thế bởi sự thông suốt.

Tống Miễn vốn tưởng rằng mình sắp nhận được lời xin lỗi từ Bùi Nam Yên đến nơi, không ngờ lời Bùi Nam Yên nói ra khỏi miệng còn khiến hắn đau đầu hơn.

“Thế thì, vậy…ai mới là đối tượng của cậu?”

Giọng nói Bùi Nam Yên run rẩy, trên mặt còn đính kèm dòng chữ “Chỉ cần cậu nói ra đó là ai, tôi lập tức đến nhà người ta dùng cái chết tạ tội”, Tống Miễn vừa bực vừa buồn cười, không ngại hỏi lại người dưới thân, “Đối tượng gì?”

“Cậu…thì là đối tượng hẹn hò ấy.” Bùi Nam Yên nghiêm túc trả lời, “Mọi người ai cũng biết cậu có đối tượng hẹn hò.”

“Tại sao tôi không biết điều đó nhỉ?”

“Cậu đã hỏi tôi chưa?” Tống Miễn mạnh mẽ cắn lên môi dưới của Bùi Nam Yên, giọng nói trầm thấp, như để biểu đạt sự trách móc, “Người trong cuộc không lên tiếng thừa nhận, thì lời đồn sẽ chỉ là lời đồn thôi, đơn giản như vậy mà cậu còn không hiểu sao?”

Bùi Nam Yên bị cắn đau hết cả môi, phục hồi tinh thần lại nói, “Nhưng mà, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì.” Tống Miễn lạnh mặt, “Những lời đồn đại đó giúp tôi chặn không ít hoa đào, nên tôi mới không quan tâm, ai dè chặn cả cậu luôn rồi.”

Bùi Nam Yên sau khi biết sự thật nào có vui cho được, trái lại còn thấy khó xử hơn.

Bùi Nam Yên chỉ nghĩ tới cảnh Phong Dao hỏi đi hỏi lại chuyện cậu và Tống Miễn lăn giường thôi cũng không thể đối mặt, mắt thấy cậu như con đà điểu mà chuẩn bị trốn trong chăn, Tống Miễn nhếch môi kéo chăn đang phủ kín cậu chỉ để lộ ít tóc đen ra, để cho cậu thở một cách thoải mái, nhìn vào ánh mắt thẹn thùng của Bùi Nam Yên mà hỏi, “Còn gì muốn hỏi nữa không?”

Bùi Nam Yên thành thật gật đầu, giọng nói khàn khàn có phần rụt rè, “Cậu nói cậu độc thân, vậy tôi có thể…theo đuổi cậu không?”

Bùi Nam Yên như là lấy hết dũng khí, ổn định lại tâm lí rồi hỏi lại, “Có thể không, Tống Miễn?”

Thật ra nếu như Bùi Nam Yên đa nghi một tí, có thể đặt ra các vấn đề như “Phong Dao liên lạc trao đổi phương thức liên lạc với Tống Miễn vào lúc nào?”, “Tống Miễn nói gì để Phong Dao đồng ý nói cho hắn chuyện Bùi Nam Yên?” này nọ để hỏi Tống Miễn, Tống Miễn thật ra rất muốn Bùi Nam Yên hỏi mình những thứ tương tự như thế, như thế thì Tống Miễn có thể kể cho Bùi nam Yên rất nhiều thứ, rất nhiều bí mật.

Hoặc là dùng chuyện lần này liên tưởng đến chuyện mua sắm lần trước, tìm ra điểm kỳ quái rồi hỏi Tống Miễn, hắn sẽ trực tiếp nói lý do hắn lôi Từ Lăng ra để gọi Bùi Nam Yên đi mua đồ, chỉ là để có thêm thời gian ở riêng với cậu mà thôi.

Mà Bùi Nam Yên quá mức đơn thuần, không hề nghi ngờ mà tin tưởng lời hắn nói, tuy là câu hỏi so với suy nghĩ của Tống Miễn xa cả dặm, nhưng cũng vẫn khiến hắn vui sướng không thôi.

“Có thể.”

Tống Miễn trả lời rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.