“Mưu đồ đã lâu” kết thúc rồi nha.
Thực ra thì sau khi viết xong một quyển, tôi định viết một câu chuyện về homophobia công × quái đản (có lẽ?) thụ. Viết được khoảng trên 20000 chữ rồi thì chuyện của Tống Miễn và Bùi Nam Yên đột nhiên chen ngang.
Bởi vì tình tiết và nhân vật đặc biệt hơn so với bản gốc, nên tôi quyết định viết Mưu đồ đã lâu trước.
Lúc viết xong chương cuối, tôi mới phát hiện, nhân vật lần này cứ lạ lạ sao ấy nhỉ?
Cách tư duy hay là phương thức ở chung đều có chút quái dị.
Nhưng mà có trách thì trách, hai người họ vẫn là người phù hợp nhất, yêu đối phương nhất.
So với Bùi Nam Yên nhìn như đang che giấu, nhưng trên thực tế sớm đã cho đi tất cả, thì Tống Miễn thuộc về loại có tình ý nồng nhiệt, nhưng lại là kiểu có chút dồn ép đối phương. Thực ra anh ấy rất thâm tình, chỉ là phương thức biểu đạt hơi đặc biệt mà thôi.
Cũng may Bùi Nam Yên yêu hắn đủ nhiều, yêu đến nỗi coi những điều kỳ quái của hắn thành cái gì đó hoàn toàn bình thường, thậm chí là đáng yêu, còn chu đáo chấp nhận tất cả yêu cầu của Tống Miễn, vui vẻ mà chịu đựng.
Cúi đầu.
——2019. 09. 25
Quyền vô tri
– ———oOo———-
Lời của editor:
Vậy là “Mưu đồ đã lâu” đã kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã đọc và tha thứ cho sự edit còn ngu ngục của mình:(((
Trong quá trình edit, xin chân thành cảm ơn babi iu của mình là Đặng Quỳnh Phương, đã giúp mình giải nghĩa những đoạn mình không hiểu.
Đọc lại thấy hơi bị nhiều lỗi xai trĩnh tả, rảnh rảnh mình sẽ đọc rồi sửa lại cho mọi người nhen!
Hẹn gặp mọi người ở những câu chuyện sau này nhé! Yêu cả nhà 😘