Mưu Đồ Đã Lâu – Chương 18 – Botruyen
  •  Avatar
  • 60 lượt xem
  • 3 năm trước

Mưu Đồ Đã Lâu - Chương 18

Trên thế giới này luôn có một loại người khiến người khác nhất kiến chung tình, đối với Bùi Nam Yên mà nói, người ấy chính là Tống Miễn, mà cậu không biết là, đối với Tống Miễn thì cũng vậy.

Bùi Nam Yên mười bảy tuổi. Bùi Nam Yên chưa phân hóa giới tính, đã có khả năng chiếm lấy sự quan tâm của Tống Miễn, chỉ có điều Tống Miễn chưa bao giờ thẳng thắn, Bùi Nam Yên cũng chưa từng được biết mà thôi.

Đại khái là chìm trong trạng thái đơn phương thầm mến quá lâu, cho nên dù bây giờ hai người đã chính thức xác định mối quan hệ, Bùi Nam Yên thỉnh thoảng vẫn cảm thấy tự ti, mãi cho đến khi Tống Miễn ôm cậu, hôn cậu, chỉ khi chạm được vào nhiệt độ của Tống Miễn, Bùi Nam Yên mới đỏ mặt âm thầm tự mình tin xác nhận.

Thật kỳ quái, Bùi Nam Yên thực ra cũng coi là một người khá tự tin, nhưng một khi nhắc đến tên Tống Miễn, Bùi Nam Yên bắt đầu lo sợ không đâu, cảm thấy bản thân không đủ tốt, cảm thấy bản thân không xứng với Tống Miễn.

Mới đầu Bùi Nam Yên thậm chí còn lo lắng Tống Miễn có thể sẽ không muốn công khai quan hệ giữa bọn họ, cho nên sau khi trở lại trường học, lúc gặp Tống Miễn cậu đều giấu đầu hở đuôi giả vờ không quen biết y như trước đây, Tống Miễn mặt không biến sắc bình tĩnh ngồi bên cạnh Bùi Nam Yên trong lòng như bị trêu ghẹo, lúc tan học vẫn tự nhiên ngồi yên ở chỗ cũ. Đợi đến phòng học bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ, Tống Miễn mới không nhanh không chậm hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra, Bùi Nam Yên không thể làm gì hơn ngoài việc ngoan ngoãn giải thích, nhưng còn chưa kịp dứt lời đã bị Tống Miễn ở ngay trong phòng học phòng học đặt dưới thân đến trời đất quay cuồng, cả người như muốn nhũn ra, cuối cùng lúc từ trong lớp đi ra, đôi môi Bùi Nam Yên sưng tấy lên, còn phiếm chút ánh nước, nom như quả dâu tây được phủ một lớp mật ong ngọt ngào.

Quả nhiên có mấy người trời sinh đã am hiểu chuyện yêu đương, trong mắt Bùi Nam Yên, Tống Miễn vô sự tự thông chính là kẻ ấy.

Mà Bùi Nam Yên lại là loại ngốc nghếch đến mức bản thân cũng phải kinh hoàng.

Sau chuyện kia, Tống Miễn quang minh chính đại ở trong trường nắm tay cậu, ở trên đường trường ôm ấp cậu, cùng cậu đến thư viện để học, cùng cậu đến nhà ăn ăn cơm, còn rất tự nhiên mà gắp những thứ cậu không thích ăn từ trong đĩa ra…

Hình ảnh này đối với những kẻ ban đầu nghĩ hai người họ không hòa hợp, quả thực chính là sấm sét giữa trời quang. Chỉ có điều, phản ứng của người ngoài đối với hai người họ kỳ thực giống nhau, đều không quan trọng, có tin đồn gì truyền đến tai Tống Miễn, trái lại còn được hắn dùng để bắt thóp điểm yếu của Bùi Nam Yên.

“Anh ăn tối chưa?” Bùi Nam Yên nói một đằng trả lời một nẻo đáp, nghiêng đầu nhìn đồng hồ chỉ đến 21:30, Bùi Nam Yên lập tức ý thức được mình vừa hỏi một câu vô nghĩa.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Bùi Nam Yên không nhìn thấy Tống Miễn, nhưng đại khái vẫn có thể hình dung ra được vẻ mặt của hắn, hẳn là khóe môi bên trái hơi nhếch lên, bộ dáng thoạt nhìn có chút hờ hững lại thuần thục. Cậu ở trước mặt Tống Miễn thỉnh thoảng sẽ ngại ngùng không hiểu vì sao, dáng vẻ Tống Miễn mắt đầy ý cười nhìn cậu chăm chú, ấn tượng đến nỗi Bùi Nam Yên không biết nên vui hay buồn.

Nhưng mà mỗi lần Tống Miễn cười rộ lên, khóe môi bên trái nhếch lên theo thói quen vẫn luôn khiến Bùi Nam Yên động tâm, những lúc như vậy Tống Miễn thoạt nhìn có cảm giác mông lung, khí chất rất đặc biệt.

“Ăn rồi, ” Tống Miễn nói, “Đói bụng thì không, chỉ là hơi lạnh, chân cũng đã tê rần.”

“Sao vậy?” Bùi Nam Yên nghi hoặc đặt câu hỏi.

“Vì em không có mở cửa cho anh.” Tống Miễn mạn bất kinh tâm nói.

Bùi Nam Yên đứng bên cửa sổ đỏ hết cả tai, không biết do gió thổi hay âm thanh khiến cậu động lòng từ đầu dây bên kia, cậu nghe vậy run lên vài giây rồi khẽ nghiêng người. Cửa sổ phòng ngủ của cậu đối diện cổng lớn, phóng tầm mắt ra xa, liền phát hiện trước cổng thực sự có đỗ một chiếc xe Volvo màu đen Tống Miễn thường dùng để thay đi bộ. Mặc dù không có nhìn thấy bóng dáng Tống Miễn đứng ở ngoài xe, nhưng Bùi Nam Yên vẫn cảm nhận được tiếng tim đập hỗn loạn, cậu không biết nói gì, chỉ lo chạy xuống mở cửa cho Tống Miễn.

Trong điện thoại là tiếng dặn cậu từ từ đi trầm thấp của Tống Miễn, nhưng Bùi Nam Yên lại không thể ngăn được bước chân của mình, lại chạy nhanh hơn một chút, chạy về phía Tống Miễn người đang đợi cậu dưới ánh trăng kia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.