Mưu Đồ Đã Lâu – Chương 17 – Botruyen
  •  Avatar
  • 49 lượt xem
  • 3 năm trước

Mưu Đồ Đã Lâu - Chương 17

Khoảng thời gian hai năm này thực ra cũng không làm đoạn ký ức này mờ nhạt đi, bây giờ hồi tưởng lại, Bùi Nam Yên vẫn nhớ rõ Tống Miễn làm thế nào để chỉnh sửa tư thế của mình cho thẳng lại, làm sao để chọn cho cậu một cây cung phù hợp, hay cách hắn chịu trách nhiệm giảng dạy cho cậu khi động tác cơ bản cậu còn không thuần thục mà vẫn muốn thử bắn cung.

Có lẽ bởi vì lúc đó cậu còn chưa phân hóa giới tính, thoạt nhìn so với người bình thường nhỏ con hơn rất nhiều, cho nên Tống Miễn coi cậu là một thằng nhóc bốc đồng, chắc cũng cảm thấy cậu ồn ào, nhưng cuối cùng vẫn tốt tính ở bên dạy dỗ cậu.

Bùi Nam Yên bây giờ vẫn nhớ rõ cảnh tượng mình dựa lưng vào ngực Tống Miễn để bắn cung, vẫn như cũ cảm thấy Tống Miễn bao lấy tay cậu, cùng nhau bắn ra mũi tên, tựa như đi đến nửa đường thì rẽ, sau đó bắn vào tấm bia trong lòng Bùi Nam Yên, mỗi lần đều bắn trúng hồng tâm.

Mà lúc đó ngay cả tên Tống Miễn cậu còn chẳng biết.

Bùi Nam Yên xưa nay đối với bất kỳ loại giải trí nào đều là ba phút nhiệt độ, chính là chơi một lúc là mất hứng. Bùi Đông Dư vốn cho là cậu đi tập một ngày sẽ ngại mệt mà bỏ cuộc, không nghĩ rằng đến ngày thứ ba, Bùi Nam Yên vẫn nhiệt tình như vậy, thái độ khác thường thực sự khiến Bùi Đông Dư khó có thể tin nổi.

Nhưng mà Bùi Nam Yên ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, một lần nữa đến Vân Sơn lại không gặp được Tống Miễn, liền chứng minh được sự hiểu biết của Bùi Đông Dư về cậu là chính xác, gần như không sai tí nào.

Bùi Nam Yên đối với bắn cung không hứng thú lắm, cậu chỉ thấy hứng thú đối với người dạy là Tống Miễn thôi.

“Lúc đó tôi có đi tìm cậu.” Bùi Nam Yên nhìn Tống Miễn nói, “Nhưng mà cậu không ở đó.”

Tống Miễn rất nhẹ mà ừm một tiếng, “Ngày đó sau khi trở về, chắc cậu phân hóa giới tính luôn.”

Ngày thứ ba, Bùi Nam Yên mới học được nửa tiếng thì cảm thấy cả người vô lực, nhiệt độ tăng cao, lúc đó cậu đứng trước người Tống Miễn, lúc cài tên tay cũng run lên, mà Tống Miễn phía sau bỗng dưng hỏi, “Cậu có ngửi thấy mùi bơ không?”

Đây là câu nói cuối cùng của Tống Miễn còn lưu trong ấn tượng, Tống Miễn vừa dứt lời, Bùi Nam Yên đã ngất đi.

Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, người ba omega của Bùi Nam Yên ở trong phòng chăm sóc cậu, dạy cậu cách sử dụng thuốc ức chế, dịu dàng nói với cậu, cậu phân hóa thành omega, đây là lần đầu tiên trong đời trải qua thời kỳ phát tình.

Cậu cúi đầu yêu thích không buông mà thưởng thức ngón tay thon dài đẹp đẽ của Tống Miễn, cố gắng kìm nén khao khát muốn cao giọng hét lên một tiếng sung sướng, để cho mình nhìn qua không đến nỗi quá kích động, quá không bình tĩnh, cậu khẽ hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được nhấc mắt trong trẻo nói với Tống Miễn một câu “Em thích anh”.

Bùi Nam Yên thực sự không tuân theo kịch bản, đột nhiên thổ lộ như vậy khiến người ta không kịp chuẩn bị, Tống Miễn xuất thần nhìn cậu làm càn giương khoé môi và cười cong đôi mắt, vài giây sau lại nghe thấy Bùi Nam Yên nói, “Anh nói chỉ cần em tỏ tình sẽ ở bên em, đã nói là phải giữ lời.”

Bùi Nam Yên tuỳ hứng cũng rất đáng yêu.

Tống Miễn tự cho là nghe nhiều câu yêu như vậy sẽ không cảm thấy có gì lạ, nghe lại lần này cũng sẽ không có cảm xúc gì lớn —— nhưng bởi vì đối phương là Bùi Nam Yên, tim đập liền tăng tốc không có cách nào kìm chế được, như một kinh hỉ bất ngờ rơi xuống, khiến cho khóe miệng vui sướng mà cong lên.

Bùi Nam Yên quả nhiên là đặc biệt.

Tống Miễn rất thích cảm giác kỳ diệu vì cậu mà tim đập loạn nhịp này.

“Được ——” Tống Miễn sung sướng mà nhẹ hôn lên bờ môi mềm mại hơi cong lên của Bùi Nam Yên, “Như em mong muốn.”

Tống Miễn chính là như vậy.

Hắn không phải là không thổ lộ, chỉ là Bùi Nam Yên nhanh hơn hắn một bước nói muốn theo đuổi hắn mà thôi.

Cho nên, Tống Miễn cảm thấy, tuy anh cũng yêu em, thế nhưng em là người nói muốn theo đuổi anh, thì câu tỏ tình nhất định phải do em tự nói.

—— Tống · cây ngay không sợ chết đứng · Miễn

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.