Mưu Đồ Đã Lâu – Chương 15 – Botruyen
  •  Avatar
  • 49 lượt xem
  • 3 năm trước

Mưu Đồ Đã Lâu - Chương 15

Bùi Nam Yên uống rượu xong, trên mặt vừa đỏ vừa nóng, rõ ràng đang ngủ, vành môi lại mím chặt rũ xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Tống Miễn dùng khăn mặt ngâm nước ấm, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau mặt Bùi Nam Yên, có lẽ do đèn phòng bật lên hết cho nên ánh sáng hơi chói quá, Bùi Nam Yên vốn được Tống Miễn ôm lên xe đang say ngủ cũng phải nhíu nhíu mày, nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.

“Tỉnh rồi à?” Tống Miễn lấy một chiếc khăn mới, nhẹ nhàng lau mấy hạt nước trên trán Bùi Nam Yên, “Có muốn tắm rửa gì đó không?”

Bùi Nam Yên không hề trả lời, chỉ mở to đôi mắt mông lung ướt át ra nhìn Tống Miễn, một lúc lâu sau mới nhấc tay trái lên che viền mắt đỏ hoe, méo miệng nhỏ giọng nói một câu không đầu không đuôi.

“Tôi ghét cậu.”

—— xem ra chưa tỉnh, vẫn còn say.

Tống Miễn cũng không vội đi nói chuyện với con ma men, hắn càng muốn nghe Bùi Nam Yên lúc say còn muốn thổ lộ cái gì nữa.

“Tôi rất muốn cùng cậu trải qua lễ Giáng Sinh, tại sao cậu còn chơi bóng gì gì đó ở đại học C chứ.”

Tống Miễn chơi bóng rổ rất giỏi, tuần trước hắn cùng đội bóng trường tham gia giải đấu liên kết ở đại học C, lịch thi đấu là từ thứ hai đến thứ tư, hôm thứ năm về thì ngay hôm sau lại là Giáng Sinh. Khi đó Bùi Nam Yên ngoài miệng không nói gì, hóa ra là lúc ấy cậu không vui, Tống Miễn nhìn cái miệng đang vểnh lên của Bùi Nam Yên, không tiếng động mà nở nụ cười.

Bùi Nam Yên khịt khịt mũi, âm thanh rầu rĩ, “Cậu còn không nhớ ra tôi… Tôi tìm ống đựng bút ở Vân Sơn tặng cậu…Cậu vẫn không nhớ ra tôi.”

Bùi Nam Yên vừa nói vừa bỏ cánh tay che mất tầm nhìn của mình xuống, chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp, nối giận nói, “Tôi cũng không muốn nhớ cậu đâu.”

Tống Miễn nói tiếp: “Vậy cậu cứ thử xem.”

Bùi Nam Yên càng là không muốn nhớ tới, hàng loạt những sự kiện xảy ra tối hôm qua càng không nể nang gì mà tràn về đầy đầu, Bùi Nam Yên tự giận mình đến nỗi mi mắt run rẩy, hận không thể ngất ngay lập tức, không không không! Trước hết phải gọi điện cho Bùi Đông Dư, sau khi mình hôn mê phải đến nhà Tống Miễn đưa cậu đi luôn.

Rõ ràng chuyện như thế không thể nào xảy ra, Bùi Nam Yên lại càng nghĩ càng hăng, cậu biết chuyện này không thể thực hiện được, nhưng giây phút này, ngoài việc dùng suy nghĩ này để tự lừa mình dối người thì không còn cách nào khác, để mặc mình ảo tưởng, một bên trốn tránh hiện thực một bên giận dữ xấu hổ chết đi được.

Mãi đến khi tiếng mở cửa nhẹ nhàng truyền vào tai, mùi hương bạc hà quen thuộc cũng từ từ tới gần, Bùi Nam Yên mới không thể không dừng ngay cái suy nghĩ này lại, cậu không biết Tống Miễn có giận hay không, cậu cũng không có can đảm mở mắt ra, bên cạnh giường lún xuống, Bùi Nam Yên biết mình không trốn tránh được nữa, vì vậy cậu nhắm đôi mắt buồn buồn mở miệng nói, “Xin lỗi.”

Bùi Nam Yên không nghĩ đến việc giả vờ rằng mình không nhớ gì cả, cậu từ nhỏ chẳng mấy khi nói dối, kỹ năng diễn xuất càng không ra đâu vào đâu, vừa mở miệng ra sẽ lập tức bị lộ. Cậu không biết trải qua chuyện ngày hôm qua, bản thân có phải là ở chỗ Tống Miễn đã triệt để chết chắc rồi không, nhưng cũng tự biết mình không thể diễn một cách tự nhiên không thiếu sót, cậu không thể lại để cho Tống… một ấn tượng không tốt nào nữa.

Tống Miễn ngồi ở bên giường, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Bùi Nam Yên, dưới ánh mặt trời, làn mi dày không ngừng run rẩy, hai má cùng cần cổ hồng lên không chút nào che giấu, tuy rằng trong lòng thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng nói lạnh nhạt trầm thấp, “Tôi mới là kẻ đáng ghét cần phải xin lỗi.”

Bùi Nam Yên quả nhiên lập tức bị lừa, kinh hoàng mở mắt ra, ánh mắt vừa oan ức vừa áy náy nhìn về phía Tống Miễn, không hề do dự mà nói, “Không phải không phải! Tôi mới là kẻ đáng ghét! Tôi, tôi…xin lỗi!”

Tống Miễn không hiểu xin lỗi thì có gì hay mà Bùi Nam Yên cứ nói hoài, nếu Bùi Nam Yên nghĩ hắn không nhớ chuyện ở Vân Sơn, cảm thấy oan ức, cảm thấy không cam lòng, cảm thấy Tống Miễn đáng ghét, thậm chí muốn Tống Miễn xin lỗi cậu, những điều này tống Miễn đều cảm thấy hợp lý, có thể lý giải được.

Nhưng cậu liền không như vậy, chính là cậu cảm thấy rất oan ức, nhưng khi không cẩn thận thốt ra câu ghét Tống Miễn, chính là tôi không thể tha thứ.

Bùi Nam Yên thật đúng là…

Quá ngây thơ, quá thiện lương, quá dễ lừa, quá…

Quá thích hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.