Mưu Đồ Đã Lâu – Chương 14 – Botruyen
  •  Avatar
  • 41 lượt xem
  • 3 năm trước

Mưu Đồ Đã Lâu - Chương 14

Đối với Bùi Nam Yên mà nói, thật ra phần lớn hoạt động tập thể đều không có ý nghĩa gì, hai mươi, ba mươi người cùng lớp nhưng cũng không phải quá thân quen cùng đi bơi hoặc cùng ăn uống, rõ ràng rất quái lạ, thế nhưng lại có những loại người tham gia các hoạt động này không biết mệt, Bùi Nam Yên không thể hiểu được, nhưng cũng không muốn hiện ra không hòa đồng, thỉnh thoảng sẽ đi một lần. Huống hồ lớp trưởng đã nói chuyện riêng với cậu, nếu cậu không đi, chắc chắn họ sẽ nghĩ cậu không tôn trọng người khác.

Bùi Nam Yên thật ra chỉ là không thích ứng được bầu không khí không dễ chịu kia, mà nghĩ đi nghĩ lại, cứ coi như đây là ra ngoài tặng đồ cho Tống Miễn, sau đó tiện đường tham gia buổi gặp mặt hôm nay, cậu cảm thấy dễ tiếp thu hơn nhiều.

Phòng hát rất ồn ào, Phong Dao còn đang trong kỳ phát tình, ở đây không có lấy một người để cậu nói chuyện cùng, vì vậy im lặng trốn trong góc không dễ chú ý chơi điện thoại, nghe đám người ồn ào hát như tiếng gào khóc thảm thiết, tẻ nhạt đến nỗi muốn ngáp.

Có không ít alpha dò xét nhìn về phía Bùi Nam Yên, nhưng Bùi Nam Yên lại chăm chú lướt mạng, lúc không cười chính là toát ra biểu tình “người sống chớ đến gần”, đủ để những ấn tượng tốt kia bay xa vạn dặm.

Bùi Nam Yên trước khi ra khỏi nhà có gửi tin nhắn cho Tống Miễn, hỏi hắn đi chưa, cậu có chuyện muốn gặp hắn, nhưng Tống Miễn chưa nhắn lại. 9 giờ 40 phút, tin nhắn từ Tống Miễn hiện lên, hẳn là vừa tới quán KTV, hắn hỏi Bùi Nam Yên đang ở phòng bao nhiêu.

“3023.” Bùi Nam Yên trả lời, chợt nhớ tới có lẽ Tống Miễn không muốn gặp mình trước mặt nhiều người như thế, vì vậy nhanh chóng nhắn thêm, “Tôi đi ra ngoài, gặp cậu ở chỗ phòng chờ gần đó.”

Lúc Tống Miễn tìm đến phòng chờ, Bùi Nam Yên đang ôm cặp sách có treo hình con ngựa nhỏ màu đen, mặt không cảm xúc ngồi vùi trong ghế sô pha đỏ màu sắc tươi sáng.

Tư thế ngồi của cậu rất ngoan ngoãn, khí chất lại hơi lạnh lùng. Đối với Tống Miễn, hai dòng khí chất mâu thuẫn như vậy đặt trên người Bùi Nam Yên lại không gây khó chịu khi kết hợp với nhau, ngược lại còn rất hài hòa đáng yêu.

Hắn hẳn là mới đến, bởi vì bước đi nhanh hơn một chút, nên lúc đứng trước mặt Bùi Nam Yên, mấy lọn tóc hơi dài nhìn hơi lộn xộn, nhưng trong mắt Bùi Nam Yên, Tống Miễn như vậy vẫn là người đẹp trai nhất thế giới.

“Làm sao vậy?” Tống Miễn mang theo nhiệt độ lạnh lẽo của đêm đông, Bùi Nam Yên thấy vậy càng khẳng định, Tống Miễn vừa đến đây đã gặp cậu ngay, cậu ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc trên người hắn, trong mắt ánh lên ý cười.

Bùi Nam Yên kéo khóa mở ba lô ra, hai tay đưa hộp quà, “Tặng cậu quà năm mới.”

Bùi Nam Yên thật sự không có cách nào tự nhủ là chuyện “Tống Miễn không nhớ rõ mình” không quan trọng được, không quan trọng cái rắm, cậu không thuyết phục bản thân rằng hãy cứ đơn phương một người mà không cần người ta đáp lại, như thế quá vĩ đại, kẻ ích kỉ yếu đuối như Bùi Nam Yên căn bản không làm được.

Trước đây có lẽ cậu còn miễn cưỡng làm vậy, nhưng may mắn lại nhận được chút phản ứng ngẫu nhiên của Tống Miễn, Bùi Nam Yên bỗng thay đổi, trở nên tham lam không tự lượng sức mình, bởi vì nhận được chút ánh sáng hy vọng, khiến cậu lấy hết can đảm để tưởng bở một lần.

Tống Miễn có lẽ không thích cậu nhiều như cậu thích hắn, cũng sau này thì có thể, thế nhưng chờ đợi lại chỉ nhận được đáp án tàn khốc không có kết quả gì, Bùi Nam Yên không chịu được.

Cho dù Bùi Nam Yên có thừa nhận hay không, đúng là cậu luôn khao khát Tống Miễn chấp nhận trái tim đong đầy tình cảm của cậu, khao khát Tống Miễn yêu cậu.

Chuyện Tống Miễn không nhớ cậu khiến Bùi Nam Yên cảm thấy vô cùng thất bại, điều này Bùi Nam Yên không có cách nào dối gạt mình.

Suy nghĩ kỹ một chút, thì ngay từ đầu Bùi Nam Yên đã chấp nhận giả thiết “Tống Miễn nhớ rõ cậu”, không thì cậu cũng không bí mật lên đủ loại kế hoạch, lên mạng tìm rất nhiều câu tỏ tình, vốn nghĩ là sẽ dùng được trong hôm nay. Cho đến khi tình huống khiến người ta thất vọng này lại xuất hiện, nếu không thì cậu cũng không ý thức được mình lạc quan đến mức mù quáng.

Rụt rè nhút nhát trong lòng Bùi Nam Yên, bây giờ đều bị cocktail chua chua ngọt ngọt chảy từ cuống họng ngâm, lên men thành những làn nước mờ mịt đầy đau xót, cuối cùng đọng lại nơi viền mắt Bùi Nam Yên.

Bùi Nam Yên cảm thấy mình thực sự là uống nhiều rồi, bằng không làm sao sẽ xuất hiện ảo giác? Thế mà cậu lại nhìn thấy Tống Miễn đẩy mấy người ở cửa phòng ra, giữa đám bạn học nheo mắt vẻ mặt khó có thể tin nổi, hắn có vẻ tức giận đi về phía cậu, cuối cùng cúi người ôm ngang cậu lên, mang cậu rời đi.

May mắn đây chỉ là ảo giác thôi, nếu không giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống khi thấy Tống Miễn đẩy cửa bước vào sẽ bị phát hiện mất.

Thế thì thật mất mặt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.