Mưu Đồ Đã Lâu – Chương 13 – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Mưu Đồ Đã Lâu - Chương 13

Buổi sáng thứ hai, Bùi Nam Yên có tiết, cách giờ tan học khoảng 10 phút, cậu nhận được tin nhắn của Bùi Đông Dư, nói anh đang đợi ở cổng trường, buổi trưa sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, còn mang theo bánh trứng dì Tô làm, một lát sau còn gửi một tấm ảnh để cho cậu biết anh đang ở gần thư viện dưới tầng.

Lớp học Bùi Nam Yên học hôm nay rất gần, cậu vừa xuống tầng là đi về hướng thư viện luôn, chỉ một lát sau đã thấy Bùi Đông Dư mặc âu phục màu xám đang hút thuốc đứng dựa vào thân xe.

Cợt nhả thì cợt nhả, anh trai mình đẹp trai xuất chúng thế này, cậu vẫn phải thừa nhận.

“Bùi Đông Dư, anh trộm thời khoá biểu của em có phải không?” Bùi Nam Yên vừa đi gần liền cởi cặp sách ném về phía Bùi Đông Dư.

“Anh có một bản khác, nhưng mà chưa lấy đâu.” Bùi Đông Dư đón lấy cặp sách của Bùi Nam Yên, cười dập điếu thuốc.

Bùi Nam Yên khinh bỉ bĩu môi, cậu cũng biết, từ nhỏ Bùi Đông Dư đã luôn quan tâm săn sóc cậu, nếu không phải biết giờ học và địa điểm của lớp mình, thì làm sao đến đúng lúc cậu sắp tan học, còn đỗ xe ở gần lớp cậu học.

Bùi Đông Dư không đứng thẳng lên, vươn tay ôm vai Bùi Nam Yên kéo về phía mình, “Bạn cùng phòng của em về trước rồi à?”

“Cậu ấy đang trong kỳ phát tình, xin nghỉ.”

Bùi Đông Dư cố ý đùa hắn, “Vậy không phải Nam Nam nhà ta mấy ngày nay đều cô đơn một mình sao? Nhóc đáng thương, có muốn tới nhà anh ở mấy ngày không?”

“Cút.” Bùi Nam Yên lãnh khốc vô tình đáp. Có lẽ là hai người bọn họ quá chói mắt, các bạn học đi tới đều hướng mắt nhìn theo, Bùi Nam Yên bị nhìn đến mức không thoải mái, lấy cùi chỏ nhẹ huých vào Bùi Đông Dư, không nhịn được khịt mũi, sốt ruột nói, “Vào trong xe đi.”

“Đứng đây với anh một lát đã, khử mùi thuốc lá.” Tay Bùi Đông Dư ôm chặt vai Bùi Nam Yên, giữ cậu ở bên người, “Còn đón anh Hề Vũ của em nữa, có mùi em ấy lại càm ràm anh hút thuốc.”

Bùi Nam Yên bất mãn mà nguýt anh một cái, “Đáng đời, ai bảo anh đứng đợi em ở đây mà tinh tướng.”

Bùi Đông Dư than nhẹ một tiếng, “Thật ra cũng không phải sợ Hề Vũ nói anh hút thuốc, chủ yếu là anh muốn đứng lâu một chút, nhìn xem hôm nay anh có may mắn thấy con thỏ nhỏ mà cục cưng của anh thích không thôi.”

Bùi Đông Dư vừa dứt lời liền bị Bùi Nam Yên bịt miệng lại, trong mắt tràn đầy trêu tức khiến Bùi Nam Yên xấu hổ, đúng lúc Bùi Nam Yên chuẩn bị mở miệng thì một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên chen vào.
Đường đến nhà trọ của Bùi Nam Yên không xa, không kẹt xe thì khoảng mười phút là đến. Bùi Nam Yên mở một cái hộp màu vàng ra, như con sóc nhỏ ăn bánh trứng mà Bùi Đông Dư mang cho cậu, đáng yêu vô cùng, Bùi Đông Dư dùng dư quang ngắm mấy lần, tự nhiên nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Tống Miễn, dịu dạng chiều chuộng phút chốc hóa thành phiền muộn không nói rõ được.

—— tiểu tử nhà họ Bùi tốt như vậy thế mà lại bị trộm đi mất.

Bùi Đông Dư cũng không phải cảm thấy bất mãn với Tống Miễn, dù sao thì so với người khác, anh càng rõ ràng tình cảm của cậu đến mức nào, chẳng qua anh thấy Bùi Nam Yên vừa ưu tú, vừa đẹp trai, lui mười nghìn bước mà nói, em trai anh có điều kiện như vậy, thích một người còn phải chủ động.

Thế này không khoa học.

Mà Bùi Đông Dư phiền muộn thì phiền muộn, quyết định của Bùi Nam Yên anh vẫn ủng hộ vô điều kiện. Không thành vấn đề, miễn là Bùi Nam Yên thích…

Không, không thể dễ dãi như thế, Bùi Đông Dư vẫn không nhịn được nói Bùi Nam Yên, “Cục cưng, em muốn theo đuổi người ta thì cứ làm đi, nhưng nghe anh nói, đừng cho đi quá nhiều, được không?”

Bùi Nam Yên đeo ba lô, trong lồng ngực ôm hộp bánh trứng màu đỏ, nghe Bùi Đông Dư nói xong, sau đó quay đầu cười với anh, “Anh, lúc anh theo đuổi anh Hề Vũ, lúc bày tỏ hay cho đi, cũng ước lượng ít nhiều như vậy sao?”

Đương nhiên không biết.

Anh hận không thể bày tất cả yêu thương ra trước mặt người mình thích, muốn đặt trái tim đang đập thình thình lên tay người ấy một cách thành kính, tốt hơn hết là khiến hết thảy tình cảm trở nên cụ thể, dành cho người ấy nhiều tình cảm nhất, cùng với cảm giác tin cậy an toàn.

Thực sự thích một ai đó chính là, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đối xử với người ấy một cách tốt nhất, làm gì còn thời gian mà tính toán chi ly những thứ khác?

Bùi Đông Dư ngơ ngác vì câu hỏi của Bùi Nam Yên, sau khi bình tĩnh lại thì cười nhẹ nhõm, anh giơ tay lên, xoa xoa mái tóc đen đang chìm trong ánh nắng buổi chiều mùa đông, “Vậy thì cục cưng nhà ta phải thật cố gắng đó.”

Nhưng có vẻ thằng nhóc thối tha mặt lạnh như băng kia cũng rất thích em.

Bùi Đông Dư nhịn không được thầm nói một câu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.