“Khẩn trương! Khẩn trương lên nào! Chỉ còn một hai ngày đường nữa là tới nơi rồi, nếu như các ngươi làm chậm trể đại sự lần này thì lão tử sẽ lột da hết tất cả các ngươi!”
Người lên tiếng là một gã trung niên tầm 45 tuổi, lúc này hắn đang hò hét tay vung vẩy chỉ về những thiếu niên đang nghĩ mệt dưới những tán cây mà ra lệnh, bọn chúng vừa nghe tiếng quát tháo của gã trung niên liền không một chút chóng cự mà nhanh chóng thu thập hành lý lên đường.
Ở cách xa bọn họ một chút cũng có một đoàn người với cờ xí của Tông Môn nào đó, bọn họ cũng khẩn trương vội vã thu thập hành lý nhanh chóng lên đường như bọn người bên kia, đoàn người này gồm một ngàn người cho thấy bọn họ chỉ thuộc loại những tông môn cỡ nhỏ mà thôi.
Sau khi hai tông môn ổn định đội hình lên đường, gã trung niên lúc nãy quát tháo liền hướng đến chỗ của một gã trung niên khác, có lẽ mục đích của hắn chính là gặp gã trung niên này vì vừa đến hắn liền cất tiếng:
“Tào huynh! Ban nãy huynh có cảm giác được một nguồn năng lượng dị thường nào không?”
“Không dấu gì huynh, nếu vừa nãy không nhận thấy có nguồn năng lượng này, ta cũng không bảo người thúc dục đệ tử vội vã lên đường sớm như vậy, một đường này bọn chúng đã khổ cực rồi, nếu không để bọn chúng có trạng thái tốt nhất, ta e là cả một chén canh cũng khó lòng mà được chia chác.” Ngươi được gã trung niên gọi là Tào Huynh cũng nhanh chóng trả lời,
“Tào Huynh! Ngươi nói đúng! Ta cũng chính vì chuyện này mà vội vã qua đây bàn với ngươi một chuyện.”
“Thái Huynh! Ngươi muốn bàn chuyện gì, vốn dĩ Hỏa Chân Tông ta và Liệt Diễm Môn của ngươi là nhiều năm tương giao, mối quan hệ này tồn tại đều là do Tông Chủ của ta và Môn Chủ của ngươi là huynh đệ ruội thịt, có gì ngươi cứ nói thẳng!”
Tào Chân Lý nói không sai, Hỏa Chân Tông của hắn là do Nguyễn Lão Ngũ sáng lập cùng thời điểm đó Liệt Diễm Môn của Thái Đông Ly cũng được Nguyễn Nhạc Tam lập nên, hai huynh đệ họ vốn bái một vị cao nhân trên núi Tam Sơn làm sư phụ, sao khi học nghề thành tài liền xuống núi lịch lãm.
Qua một đoạn thời gian quay lại thì không ngờ sư phụ của mình đã quy tiên cách đây không lâu và để lại cho bọn họ một bộ Tâm Pháp thất truyền có tên là Thái Dương Chân Kinh bởi vì hai người là huynh đệ ruột thịt, lại rất là yêu thương nhau nên không có người nào có ý người chiếm làm của riêng mà muốn cùng nhau tu luyện.
Và cũng chính vì thế mà bọn họ phát sinh những mẫu thuẫn, trong một lần đang cùng đệ đệ của mình nghiên cứu Tâm Pháp, Nguyễn Lão Ngũ đưa ra lý giải của mình về tầng tiếp theo thì Nguyễn Nhạc Tam lại không cho là như vậy và đưa ra lý giải riêng của mình cho đại ca xem nhưng Nguyễn Lão Ngũ cũng không đồng ý với cách lý giải đó bởi vì hắn tin tưởng vào cách lý giải của mình là đúng.
Khi đó để giải quyết mâu thuẫn, hai huynh đệ bọn họ đã đưa ra một ướt định, chính là mỗi người tự mình tu luyện theo phương pháp của mình lý giải rồi tỷ thí xem hai sẽ thắng và kết quả lần đó Nguyễn Lão Ngũ đã giành thắng lợi khiến cho Nguyễn Nhạc Tam ấm ức không phục, sự gánh ghét lại càng lúc càng tăng thêm khi Nguyễn Lão Ngũ càng ngày càng tăng tiến trên con đường tu luyện bỏ xa vị đệ đệ của mình.
Chính vì đều này đã làm cho Nguyễn Nhạc Tam sinh ra oán khí với đại ca của mình, mẫu thuẫn cứ thế càng ngày càng trở nên gay gắt và chuyện gì đến cũng phải đến, Nguyễn Nhạc Tam quyết định xuống núi rời đi vì hắn không muốn tình cảm huynh đệ bấy lâu đỗ vỡ hoặc có lẽ hắn sợ, hắn sẽ không kiểm soát được bản thân mà làm ra chuyện gì đó có lỗi với đại ca của mình cũng nên.
Thật ra tất cả mọi chuyện đều không thoát khỏi sự đố kỵ mà ra bởi vì từ nhỏ Nguyễn Lão Ngũ đã có tư chất hơn người nên trên phương diện tu luyện tiến bộ rất nhanh vượt xa đệ đệ của hắn, trong khi đó Nguyễn Nhạc Tam lại phải lớn lên dưới bóng dáng của đại ca mình, tất cả thành tựu không được ai công nhận, lại thêm Nguyễn Lão Ngũ không biết đối nhân xử càng không để ý đến cảm nhận của Nguyễn Nhạc Tam, nên mới khiến sinh ra oán khí mà bỏ đi.
Sau khi Nguyễn Nhạc Tam rời đi không lâu thì Nguyễn Lão Ngũ cũng thu nhận đệ tử và lập nên Hỏa Chân Tông, vài chục năm sau đó danh tiếng của Nguyễn Nhạc Tam cũng nổi lên với cái danh Môn Chủ Liệt Diễm Môn. Khi bọn họ một lần nữa gặp lại nhau chính là ở trên chiến trường bởi vì thù hận phát sinh trên người của đệ tử hai Tông Môn.
Cuộc chiến diễn ra trong vài trăm năm, lúc đó hai người Nguyễn Lão Ngũ và Nguyễn Nhạc Tam đã đạt đến một cảnh giới nhất định, có chút nhìn thấu hồng trần nên quyết định đình chiến, nói cho cùng tình cảm của hai người huynh đệ bọn họ khoonh bởi vì phát sinh mâu thuẫn mà sập đỗ, trước giờ bọn họ vẫn luôn luôn rất tốt với nhau. Họ quyết định xóa đi ký ức của tất cả mọi người từ trên xuống dưới và lập ra minh thệ, kể từ đó cho đến nay hai tông môn vẫn là minh hữu tốt của nhau.
Thái Đông Ly nghe Tào Chân Lý nói như vậy liền nghĩ đến giao tình hai bên gần đây có phần mờ nhạt nên hơi e dè nói:
‘Không dấu gì Tào huynh, ta lần này phụng mệnh dẫn theo đệ tử đến Thái Sơ Tông vốn là kiếm một chút lợi ít về cho Liệt Diễm Môn nhưng dưới tình huống này chúng ta chỉ có thể đứng chung một chiến tuyến với nhau, huynh hiểu ý ta nói chứ?”
Tào Chân Lý nghe hắn nói vậy liền có chút kinh ngạc bởi vì trước khi đi Tông chủ của bọn họ cũng đã dặn dò kỹ lưỡng, Tông Chủ bảo chuyện lần này nếu như có thể thì cứ hàng động riêng biệt không cần dính dáng đến bắt kỳ người nào.
Hắn cũng hiểu mấy năm nay trên hình thức thì hai Tông Môn chính là minh hữu của nhau nhưng sâu bên trong lại có chút phai nhạt đi rồi bởi vì lúc này khi hai Tông Môn đều xuống dóc thì Hỏa Chân Tông lại bám được vào chân của Phượng Vũ Thành còn Liệt Diễm Môn lại tiếp tục tuột dóc không phanh, chính vì thế nên
thái độ đối xử của hai bên đã không còn như trước.
Nhưng hôm nay Tào Chân Lý nghe Thái Đông Ly nói như vậy liền hiểu Môn Chủ phía bên kia cũng có thái độ không muốn hợp tác với bên đây, không lẽ bên kia cũng tìm được chỗ dựa, nếu như vậy thì hắn phải nhanh chóng báo cáo với tông môn để có đối sách hợp lý. Hắn nghĩ đến đây có chút thở dài nói:
“Dưới tình huống này thì không còn cách nào khác ngoài chuyện hợp tác rồi. Nhưng ta cũng nói trước với huynh, đến lúc đó ta sẽ nhìn theo tình huống mà làm việc, chuyện hợp tác với nhau có thể thành hay không còn phải xem chúng ta có chung mục tiêu, chung lợi ít hay không, Huynh đồng ý chứ?”
“Tốt! Ta đồng ý, đến lúc đó huynh cũng đừng trách ta không nhận người quen nha!”
Tào Chân Lý gật đầu cười nói, bọn họ cùng không phải là mới lần đầu hợp tác với nhau, hắn nhớ lần đầu tiên bọn họ hợp tác với nhau, khi đó đôi bên vẫn còn quan hệ chặt chẽ và bọn họ cũng chỉ là những đệ tử bình thường.
Trong khi bọn họ đang bàn tính với nhau thì những chỗ khác cũng có tình huống khẩn trương tương tự, ai cũng gấp gáp lên đường như bọn họ, chỉ là quy mô những Tông Môn đó lớn hơn bọn họ gấp mấy lần…..
——————————————————–o0o———————————————–
Dị động phát sinh từ người của Thủy Tiên không những dẫn đến sự chú ý của bọn người đó mà cũng làm cho những người cao tần ở Thái Sơ Tông lâm vào trầm tư, ai cũng có chút lo lắng không yên trong lòng, lúc này Trần Thoái Thương rời khỏi vị trí của mình bước đến chỗ của Mạnh Thiên Uy thì thầm:
“Tông chủ! Chuyện lần này với lần đó ở Vũ Sát Phong có điểm giống nhau, phải chăng Thủy Tiên chính là người đó?”
“Trần Trưởng Lão! Ngươi quá đa nghĩ rồi, ta thấy mọi chuyện chưa chắc đã như ngươi nghĩ đâu, nếu ta đoán không lầm thì tình trạng vừa rồi của Thủy Tiên chính là dấu hiệu của việc tẩu hỏa nhập ma mà thôi, chắc có lẽ khi nãy Phan Văn Tú đã nói chuyện gì đó làm cho nó quá kích động nên mới dẫn đến tình trạng như thế”
“Tông Chủ ngài nói cũng có lý, chắc là ta đã quá đa tâm nhưng vừa rồi quả thật ta cảm nhận được một nguồn năng lượng có chút giống với nguồn năng lượng phát ra từ Vũ Sát Phong khi đó”
“Ta cũng cảm nhận được nó nhưng vừa mới bắt được thì nó lại mất tung mất dạng, vị trí đại khái chính là ở phía bên kia”
Mạnh Thiên Uy vừa nói tay hắn vừa chỉ về phía kháng đài cỗ vũ sau lưng Vũ Tiểu Vũ, Trần Thoái Thương nhìn theo phương hướng ngón tay chỉ liền có chút ngẩm nghĩ ” không ngờ sự việc lần này lại có chút trùng hợp. Nếu đúng như Mạnh Tông Chủ nói thì chuyện này không thể nào liên quan đến Thủy Tiên vì nguồn năng lượng này đáng lý phải phát ra từ người của nàng mới phải chứ?”
Khi hắn đang bận tâm suy nghĩ thì “Ầm” một tiếng nổ vang dội phát ra từ lôi đài Tây Nam, một bóng người bay ra và thân ảnh này không ai khác chính là Thủy Tiên. Tuy nàng đã lấy lại được ý thức nhưng dưới tác dụng phụ từ việc Ma Hoá, nàng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng tất cả đòn tấn công của Phan Văn Tú.
Thủy Tiên sau khi bị đánh bay ra liền phun một ngụm máu tươi khó khăn ngồi dậy, trên người của nàng bây giờ đầy vết thương do kiếm để lại, nhìn người ngọc thê thảm như vậy khiến cho tất cảm nam nhân bên dưới đều có chút đau lòng muốn lao lên che chở.
Nhưng vào lúc này lại có một tên nam nhân không nghĩ như vậy, Thanh Kiếm trong tay không một chút khách khí đâm thẳng vào ngực trái của nàng và người này hiển nhiên không ai khác chính là Phan Văn Tú.
Nhìn cảnh người đẹp có thể hương tiêu ngọc vẫn ai nấy cũng đều xúc động muốn ra tay ngăn cản nhưng tuyệt nhiên không ai dám lao lên lôi đài vì hai chuyện, một là quy tắc thì đấu không cho phép, ngoại trừ giám thí cùnh một số người có quyền ra thì không ai được phép bước lên lôi đài khi đang tỷ thí, hai là bọn họ sợ Phan Văn Tú trả thù.
Phùng Chí Khanh thấy cảnh này cũng đứng ngồi không yên trong lòng lại thầm trách Phan Văn Tú đồng thời cũng tự trách bản thân tại sao hôm đó lại uống rượu để rồi không kìm chế được mà buộc miệng nói ra “Đúng là uống rượu không tốt mà! Quả nhiên người xưa nói không sai rượu vào lời ra, dưới cơn say thì chuyện có khó nói cách mấy cũng dễ dàng nói ra tuốt tuồn tuột!”
Người lúc này cũng đứng ngồi không yên còn có Vũ Tiểu Vũ, không như Phùng Chí Khanh, Vũ Tiểu Vũ không nói hai lời liền nhanh chóng chạy đến lôi đài chuẩn bị ra tay thì “Keng” thanh kiếm của Phan Văn Tú bị đánh bay đi, một bóng người xuất hiện và người này không ai khác chính là Mạnh Thiên Uy, khuôn mặt tròn trĩn hiền hậu của Lão khẽ nhăn lại nhìn Phan Văn Tú hỏi:
“Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”
“Bẩm Tông Chủ! Ngài hiểu lầm rồi, đệ tử chỉ muốn gác kiếm lên người của Trần sư tỷ để chắc rằng tỷ ấy không thể ra hậu chiêu chuyển bại thành thắng” Không một chút sợ sệt Phan Văn Tú bình tĩnh trả lời.
Mạnh Thiên Uy nghe hắn nói vậy liền nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc lâu rồi nói:
“Tốt!”
Sau đó lão quay sang nói với tất cả các đệ tử còn lại, một câu rồi trở về vị trí của mình:
“Ta nhắc lại cho các ngươi nhớ, những cuộc tỷ thí hôm nay chỉ mang tính chất giao lưu học hỏi, điểm đến là dừng, đừng để xảy ra chuyện gì phải hối tiếc, các ngươi hiểu chứ?”
Không đợi cho bọn họ phản hồi, Lư Ngọc Minh nhanh chóng tiến lên lôi đài tuyên bố Phan Văn Tú là người chiến thắng, ngay sau đó nàng liền cho ba người tiến vào vòng trong bốc thăm chọn đối thủ, không ngờ kết quả lần này Hoàng Lê Vi lại bốc được phiếu trống không phải thi đấu.
Mọi người bên dưới khi biết kết quả liền thầm than thở:
“Đúng là một cô gái có số tốt, hai lần bốc được phiếu trống”
“Đúng vậy! Là tốt một cách không bình thường, có lẽ nhân phẩm của nàng đã dùng hết cho Đại Hội lần này rồi cũng nên”
“Có gì mà hay ho chứ! Căn bản chỉ là một con đàn bà lẳng lơ may mắn thôi có cần phải sồn sồn lên như thế không.” Người lên tiếng là một cô gái có nhan sắc xấu xí.
Cô gái vừa lên tiếng liền bị một số nam nhân ái mộ Hoàng Lê Vi mắng chửi:
“Nói người ta không nhìn lại bản thân mình à, thực lực đã không bằng người ta thì lại đặt đều nói xấu! Đúng là mắt chó nhìn người!”
“Nhân cách cũng chỉ đến thế là cùng!”
“Nhân phẩm thối nát! Bỏ đi là mà làm người!”.
Đối với những lời nói của bọn họ Vũ Tiểu Vũ không hề qua tâm bởi vì giờ phút này trong lòng của hắn chỉ có Thủy Tiên mà thôi, mắt thấy nàng bình an vô sự, trái tim đang loại nhịp của hắn liền trở lại bình thường, nếu như không phải Mạnh Thiên Uy ra tay trước hắn một chút thì hắn đã bất chấp tất cả mà ra tay cứu người rồi, không có gì quan trọng bằng việc bảo vệ nữ nhân của mình cả, nhất là nữ nhân ấy đã hy sinh cho mình quá nhiều……