Hậu sơn Vũ Sát Điện…..
“Trần Diễm Sương thắng!”
Vào lúc Từ Tiếu Tiếu tức giận ngất đi thì phía bên kia cũng vang lên giọng nói của Lệ Thanh Hằng, kết quả không có gì gọi là bất ngờ vì nó đều nào trong dự đoán của mọi người nhưng Hoàng Công Hậu cũng đã có một trận đấu rất hay và để lại không ít ấn tượng tốt đẹp với những người ở đây.
Sau khi Lệ Thanh Hằng công bố kết quả thì hầu như những người cổ vũ bên dưới đều vỗ tay vui mừng, tiếng tung hô cũng không chỉ dành cho Trần Diễm Sương mà nó cũng dành cho Hoàng Công Hậu nữa, tuy nhìn vào ai cũng biết là Trần Diễm Sương sẽ thắng nhưng kết quả chính thức được người chủ quản lôi đài tuyên bố thì mới chắc ăn được, nếu không thì sẽ giống như trận đấu của Vũ Tiểu Vũ vậy. Dù hai người bọn họ đều ở dưới lôi đài nhưng sau một lúc hỏi ý thì kết quả được xác định, Vũ Tiểu Vũ được bọn phán là người thắng cuộc.
Khi Từ Tiếu Tiếu tỉnh dậy nghe được kết quả như vậy liền tức giận đến bất tỉnh lần thứ hai, thật ra khi Vũ Tiểu Vũ bồng Từ Tiếu Tiếu nhảy xuống lôi đài thì kết quả đáng lý ra được tính là hòa nhưng Mạnh Lệ Nương làm sao đồng tình với một kết quả bất lợi cho mình như thế, nên nàng đã sử dụng quyền lực trong tay nhằm thay đổi kết quả và được mọi người hưởng ứng, tuy không phải hoàn toàn nhưng miễn sau Vũ Tiểu Vũ không bị tính thua là được, sau khi chính thức được mọi người đồng ý nàng mới thở phào nhẹ nhỏm nhưng trong lòng lại ân cần hỏi thăm mười tám đồ tổ tông của tên Vũ Tiểu Vũ không có lương tâm này.
“Tên Khốn Kiếp nhà ngươi! Trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt ta thì cũng thôi đi, đằng này lại còn làm hỏng kế hoạch của ta, thật là tức chết mà, chẳng lẽ hắn muốn mình mãi mãi rời khỏi Vũ Sát Phong để cho ngươi dễ dàng tạo nghiệp mà không ai quản lý không sao?”
Mạnh Lệ Nương nghĩ đến đây thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu, tuy ngoài miệng nàng bảo là không muốn cùng hắn dính dáng bất kỳ một chút quan hệ nào nhưng mỗi khi nghĩ đến hắn cùng nữ nhân khác tình tứ thì trái tim không khỏi đau thắt.
Bên cạnh đó khi Vũ Đại nghe Vũ Tiểu Vũ cùng Từ Tiếu Tiếu hòa nhau liền nổi giận đập phá một hồi “ Ngươi được lắm! Vũ Tứ! Nhưng ta sẽ không cho ngươi được tội nguyện đâu….” Sau khi hắn bình tâm trở lại liền nhìn vào khoảng không giọng điệu như ra lệnh cho người nào đó, sau khi hắn dứt lời thì trong khoảng không đột nhiên truyền đến hai chữ “Tuân Mệnh”.
Trong lúc hội ý, người đấu tranh quyết liệt nhất chính là Đặng Ngọc Huyền bởi vì nàng thấy cơ hội của mình bài ra ngay trước mặt làm sao có thể để nó trôi đi vô ít được, thật ra lúc trước khi thấy hắn một đường thắng lợi thế như chẽ tre trong lòng nàng đã nguội lạnh với chức vị Chưởng Phong nhưng nàng không ngờ rằng ông trời lại để cho tên háo sắc đó lại cùng nữ nhân kia hòa nhau.
Nhưng một lần nữa nàng phải thất vọng, mọi sự cố gắng của nàng đều trở nên vô nghĩ khi mọi sự phản biện của nàng lại bị vấp phải lực cản từ mọi người hầu như ai cũng ủng hộ Mạnh Lệ Nương, Đặng Ngọc Huyền càng nghĩ lại càng cảm thấy bực bội “Làm sao có thể như thế được, rốt cuộc vì sao cả cuộc hỏi ý Mạnh Lệ Nương chỉ lên tiếng đúng có một và nếu có lên tiếng thì cũng chỉ ý kiến chung chung không có ý thiên vị cho tên khốn kiếp kia..rốt cuộc là vì sao?” Câu trả lời này không một ai có thể giải đáp cho nàng được vì ngay cả chính Mạnh Lệ Nương cũng không thể nào hiểu được.
Khi tin tức truyền đến tai của Vũ Tiểu Vũ thì hắn không khỏi cười khổ một tiếng, vốn trận đó hắn chỉ cần đẩy nhẹ Từ Tiếu Tiếu một cái là có thể thắng được nhưng hắn lại không làm như vậy vì căn bản là hắn không muốn tiếp tục thi đấu mới cố ý để cho trận đấu có kết quả hòa nhưng mọi chuyện dường như lại đi khác sự tính toán của hắn, càng nghĩ hắn lại càng không hiểu“ Chuyện đã rõ rành rành như thế mà cũng xử cho ta thắng được đúng là bội phục tên khốn kiếp nào đó an bài thật!”.
Vũ Tiểu Vũ đương nhiên sẽ không nghĩ đến Mạnh Lệ Nương, vì nàng không thể nào làm như vậy được nếu nhưng nàng có thể thì đã không bị Đặng Ngọc Huyền chèn ép mấy năm nay.
Sau khi nhận được tin tức hắn nhanh chóng trở lại lôi đài số bốn của mình vì hắn đã được thông báo chuyện này từ trước nếu như hắn thắng trận đấu cuối cùng thì sẽ phải đến đây để tiến hành đấu một trận nữa với Tạ Tiêu Vương, chỉ là tất cả mọi người đợi hắn cả một canh giờ nhưng lại không thấy bóng dáng của Tạ Tiêu Vương ở đâu, không ít người đã thầm mắng hắn chết nhát, thậm chí có người còn nói hắn chính là sợ Vũ Tiểu Vũ mới không dám đến, chính vì thế mà Vũ Tiểu Vũ hiển nhiên trở thành người đứng đầu nhóm bốn.
Nhưng sự thật thì không phải như vậy, ngày hôm đó Tạ Tiêu Vương đang trên đường đi đến chỗ thi đấu thì bất ngờ bị bốn người mặc hắc y tập kích. Hắn còn chưa kịp làm gì đã bị bốn người đánh cho thành đầu heo và bị quăn vào một xoá không người biết, đến khi hắn tỉnh dậy đi đến chỗ thì đấu thì mới biết mình đã bị loại, trên đường trở lại động phủ hắn nhận được rất nhìn ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hắn cũng không biết giải thích như thế nào cho mọi người hiểu nên đành chấp nhận sự thật., tuy là chấp nhận nhưng hắn lại đổ tất cả mọi chuyện này lên đầu Vũ Tiểu Vũ chính vì trước đó Vũ Tiểu Vũ đã bắn tiếng với hắn về này……..
———————————————————-o0o———————————————————-
Đại Điện Thái Sơ Tông….
Vài ngàn đệ tử đang xếp hàng ngay ngắn chờ đợi, ngày hôm qua sau có kết quả bọn họ đã được thông tập hợp ở đây cho nên lúc này Đại Điện Thái Sơ Tông mới có tình trạng như thế này. Khi tất cả mọi người đang cảm thấy buồn chán thì một giọng nói ấp áp truyền đến, giọng nói này chính là của Mạnh Thiên Uy Tông Chủ Thái Sơ Tông:
“Chào các ngươi! Các ngươi bây giờ cảm thấy thế nào, có mệt mỏi không?”
Mấy ngàn người bên dưới đồng thanh đáp:
“Rất là mệt mỏi ạ!”
Mạnh Thiên Uy nghe bọn chúng nói vậy thì cười cười nói ra vẻ thần bí:
“Thế à! Nếu như ai mệt mỏi thì ta cho phép người đó về nghĩ ngơi!”
“Những người ở lại ta sẽ cho cái người biết một tin tốt lành nhưng các người phải hứa với ta là không nói cho mấy người rời khỏi đây được không?”
“Được à!”
Mấy ngàn người nghe lão nói vậy thì đã có người nhanh chóng rời đi chỉ là còn chưa đi xa lại nghe lão nói tiếp thế là bọn họ dừng lại hỏi:
“Là tìn gì thế chưởng môn?”
Lão cười cười không trả lời, lại hỏi tiếp:
“Cái ngươi có biết Tụ Linh Trận của bổn tông không?”
Bên dưới lại đồng thanh đáp:
“Có ạ!”
“Haha! Nếu như ta nói mười người đứng đầu mỗi nhóm sẽ được vào đó tu luyện hai canh giờ và những người đã thông qua khỏa nghiệm lần này sẽ được tiến vào đó tu luyện một canh giờ thì các ngươi cảm thấy thế nào?”
Lão vừa dứt lời thì mọi người bên dưới đều ồ lên một tiếng vì ai cũng biết nếu tu luyện ở Tụ Linh Trận một canh giờ thì sẽ bằng bọn họ tu luyện mỗi ngày một canh giờ trong một tháng tức là gấp 30 lần, chỉ là chuyện này không phải ai cũng vui vì một số người đã định sẵn vô duyên với nó, đó chính là những người bị cho đi xung quân.
Sau khi không khí trở lại bình thường lão mới lấy từ trong túi trữ vật ra một danh sách rồi nói:
“Đây chính là kết quả thi đấu của các ngươi ở khảo nghiệm lần này, dẫn đầu các nhóm ở hàng đệ tử thứ ba là Trần Thị Thủy Tiên (nhóm một), Mạc Thế Lâm (nhóm hai), Trương Công Mậu (nhóm ba), Danh Ngọc Lan (nhóm bốn), Đặng Tôn Bảo (nhóm năm), Lê Thành Trung (nhóm sáu), Nguyễn Vũ Phong (nhóm bảy), Hoàng Lê Vi (nhóm tám), Phan Văn Tú (nhóm chín), La Tiếu Ninh (nhóm mười).”
Khi những danh tự đầu tiên được vang lên, nó liền nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt mỗi cái tên vang lên là một lần được những đệ tử bên dưới hô to và lập lại tên của người đó ba lần nữa, Mạnh Thiên Uy vẫn tiếp tục việc công bố của mình:
“Các đệ tử dẫn đầu các nhớm ở hàng đệ tử thứ tư là Lý Mộng Trinh (nhóm một), Đinh Tú Linh (nhóm hai), Quách Báo (nhóm ba), Quế Tiểu Hoa (nhóm tư), Vương Thái Minh (nhóm năm), Trịnh Bá (nhóm sáu), Nguyễn Chí Thanh (nhóm bảy), Phạm Tiêu Dương (nhóm tám), Dương Tiếu Dung (nhóm chín), Hoa Mẫn Linh (nhóm mười).
Các đệ tử dẫn đầu các nhóm ở hàng đệ tử thứ năm là Vũ Tam (nhóm một), Vũ Đại (nhóm hai), Đỗ Thanh Thanh (nhóm ba), Vũ Tiểu Vũ (nhóm bốn), Trần Diễm Sương (nhóm năm), Tường Vi Tùng Lâm (nhóm sáu), Bạch Tuyết Lam( nhóm bảy), Hà Tuyết Linh (nhóm tám), Hồ Đắc Lực (nhóm chín), Triệu Trung Tình (nhóm mười). ”
Khi giọng hắn dừng lại ở cái tên Vũ Tiểu Vũ thì hầu như tất cả mọi nam đệ tử đều cuồng nhiệt tung hô còn tất cả mọi nữ đệ tử thì đều im lặng làm ai cũng đặt một câu hỏi trong lòng “ Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Mạnh Thiên Uy công bố xong kết quả hắn liền nói:
“Tất cả những đệ tử ta vừa gọi tên sẽ tiến hành bốc thăm ngẫu nhiên thi đấu, lần này cũng là giới hạn trong phạm vi của mình, các ngươi có ba ngày thời gian để chuẩn bị thật tốt cho mình, bên cạnh đó những người ở Đan Thần Phong và Dược Các Phong hôm nay sẽ bắt đầu tiến hành khảo nghiệm của chính mình, những người còn lại có thể tự do hoạt động nhưng phạm vi chỉ giới hạn ở phong của mình, đồng thời những đệ tử ở Đan, Dược hai Phong có người tiến vào vòng trong của khảo nghiệm thực chiến sẽ miễn hết tất cả các vòng thi đấu bên đó, nếu như đến lúc kết thúc mà đệ tử đó vẫn còn thi đấu thì sẽ tính là vượt qua hai khỏa nghiệm, các ngươi đã rõ chưa”
Tất cả bọn đệ tử đều hô to:
“Đã rõ!”
Mạnh Thiên Uy nhìn bọn chúng khẽ vuốt râu rồi nói tiếp:
“Nếu đã rõ thì đệ tử Đan Thần Phong và Dược Các Phong còn không mau di chuyển, những đệ tử có tên trong danh sách ta vừa đọc cũng nhanh chóng lên bốc thăm đi” …Lão nói đến đây thì dừng một chút rồi chỉ vào Thủy Tiên nói tiếp “Bắt đầu từ ngươi đi!”
Mấy ngàn đệ tử bên dưới nhanh chóng tản đi, những người được Mạnh Thiên Uy nêu tên ở lại, cả quản trường rộng lớn lúc này chỉ còn lại ba mươi đệ tử mà thôi, bọn họ cũng lần lượt bốc thăm thứ tự thi đấu ở khu vực của mình.
Lúc này trên tay ai cũng nắm giữ một con số và bọn họ không hiểu nó mang ý nghĩ là gì, có người đang định lên tiếng hỏi thì vừa lúc Mạnh Thiên Uy cũng cất giọng:
“Có phải cảm thấy rất lạ đúng không?”
Ba mươi tên đệ tử không một chút nghĩ ngợi liền gật đầu, theo lý mà nói thì trong tay của bọn họ chính là tên đối thủ của mình mới đúng, tại sao nó lại là con số. Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận của bọn họ thì Mạnh Thiên Uy mới tiếp tục nói:
“Sở dĩ, mảnh gấy bóc thăm là con số là bởi vì khi kết thúc lượt đầu tiên sẽ dư ra một người, cho nên những lá thăm sau này chỉ có những con số và kèm theo đó là một là thăm ghi hai chữ “Đi tiếp”, ai bắt được lá thăm này sẽ không cần phải thì đấu. Chính vì để cho các ngươi có cơ hội bốc thăm như nhau nên từ bây giờ trở đi sau mỗi vòng sẽ phải bốc thăm, những người bốc được số chẳn sẽ thi đấu với người bốc được số lẽ”
Khi lão dứt lời thì có một đệ tử lên tiếng hỏi, người này không ai khác chính là Triệu Trung Tình, bởi vì hắn cho rằng quy tắc như vậy là không công bằng nếu lỡ như hắn không bốc được là thăm đó thì sao:
“Tông Chủ! Nếu có người đi tiếp mà không cần phải thi đấu thì phải chăng có chút không công bằng với những người còn lại không?”
“Ta nghĩ chuyện này cũng là bình thường thôi, ngươi đừng quên Đại Hội năm nay không phải chỉ là Đại Hội khảo nghiệm bình thường mà còn tuyển chọn cả vị trí Thủ Tịch Đệ Tử nên việc tuyển chọn sẽ rất là nghiêm khắc và ngươi nên nhớ một đều khi gặp phải địch nhân thì địch nhân sẽ không nhân từ cho ngươi có cơ hội hồi phục để chiến đấu một trận công bằng với ngươi đâu, ngươi hiểu chứ?”
“Tông Chủ! Nhưng đây là khảo nghiệm….”
Triệu Trung Tình sau khi nghe Mạnh Thiên Uy giải thích xong liền định nói thêm gì đó nhưng lại nhanh chóng bị lão cắt ngang và đồng thời cũng quyết định:
“Được rồi! Không cần nói nữa, nếu như ngươi cảm thấy không công bằng thì có thể bỏ quyền thi đấu!”
Triệu Trung Tình vừa nghe lão nói như vậy thì lập tức im lặng đứng một bên không dám nói gì nữa, lúc này Mạnh Thiên Uy lại đưa mắt nhìn một lượt qua từng người rồi nghiêm nghị nói:
“Nếu các ngươi không có gì thắc mắc nữa thì nhanh chóng về chuẩn bị đi, ba ngày sau trở lại thi đấu!”
Cùng lúc đó bên Đan Thần Phong Đại Trưởng Lão Trần Thoái Thương cũng đang phổ biến một số thứ cho những đệ tử tham gia khoả nghiệm ở bên này:
“Trước mặt các ngươi chính là đề thi của năm nay, đề thi này gồm một ngàn câu hỏi về nhận biết linh dược các loại, các ngươi có ba ngày thời gian để hoàn thành bài thi của mình, yêu cầu của khảo nghiệm lần này rất đơn giản, mỗi người chỉ cần trả lời đúng ít nhất ba trăm câu hỏi là coi như thông qua khoả nghiệm, nếu như ai không đạt yêu cầu thì đồng nghĩ với việc bị loại và không cần tham gia khảo nghiệm tiếp theo, các ngươi đã rõ rồi chứ?”
“Bẩm Đại Trưởng Lão! Nếu như không được đạt yêu cầu thì sẽ bị đưa đi xung quân đúng không! Còn có việc sắp hạng tính như thế nào?” Người lên tiếng hỏi là một cô gái có chút nhan sắc chỉ là giọng nói có chút nam tính,
“Đúng vậy! Không đạt yêu đồng nghĩa với việc những năm tới các ngươi sẽ sinh hoạt trong quân đội, về việc tính hạnh sẽ chiếu theo việc các ngươi trả lời đúng bao nhiêu câu và hoả hầu luyện đan của các người như thế nào!” Lão dừng một chút thấy không ai có ý kiến gì nữa thì ra lệnh bắt đầu.
“Boong….”
Một tiếng chuông ngân lên, âm thanh của nó vang vọng khắp mọi nơi ở Thái Sơ Tông và làm cho chim muôn ở khu vực gần đó bay tứ tung……