Phượng Vũ Thành….
Trong một gian tửu lâu có hai tên nam nhân đang ngồi nói chuyện với nhau nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì có thể đoán những người này chính là thương gia buôn bán làm ăn, một trong hai người thở dài nói:
“Tử Văn! Dạo gần đây huynh đi buôn có gặp tình trạng không có chỗ nghĩ chân, phòng cho thuê đêu kín hết không? ”
Người được gọi là Tử Văn không trả lời mà ngạc nhiên hỏi lại:
“Tào huynh! Ngươi cũng gặp phải tình trạng này sao?”
Tào Vũ Thăng có chút buồn bực gật đầu nói:
“Đúng vậy! Nói chi cho xa, cách đi hai ngày ta dừng chân ở Yên Chi Thành xuýt chút nữa cả đoàn gồm hai chục người phải ngủ bờ ngủ bụi”
“Cái gì? Tào huynh ngươi là người nổi tiếng giàu nhất cái Phượng Vũ Thành này, ít nhiều gì cũng quen biết những người có máu mặt, lẽ nào một cái thành nho nhỏ như Yên Chi Thành lại không coi huynh ra gì sao?”
“Tử Văn! Huynh đề cao ta quá rồi, đúng là ta quen biết một số người nhưng ta làm sao dám đối đầu với một tông môn đây, mọi khách điếm trong thành đều bị bọn người của các tông môn bao hết, ta dù có trả cho bọn họ nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì bọn chúng cũng không đắt tội những tông môn này mà cho ta một gian phòng ở, thời buổi gì không biết có tiền mà cũng không làm được gì?,”
“Haiz! Không biết là có chuyện gì mấy thành ta đi qua cũng có tình trạng như vậy, có lần ta đi qua khu vực Thảo Khấu Lâm thấy cờ xí của mấy tông môn tung bay còn tưởng rằng gặp phải mai phục của bọn Đạo Chích”
“Không biết Tào huynh nghĩ sao về việc này?”
“Có lẽ sắp có chuyện lớn rồi hy vọng là không phải chiến tranh nổ ra, gần đây bọn Yêu Thú ở Tử Mặc Lâm cũng không phải là quá yên ổn, người có tiền như chúng ta sợ nhất chính là loạn lạc à!”
“Huynh nói đúng! Mà thôi gạt chuyện đó sang một bên đi, hôm nay ta muốn gặp huynh chủ yếu là bàn về hướng làm ăn sắp tới chứ với cái đà này dễ gặp bọn Đạo Chích quá!….”
————————————————–o0o————————————————–
Lúc này ở biên giới nhân yêu, xuất hiện ba người hai nam một nữ, ba người này chính là bọn người Hiên Viên Tú Nhi. Sau khi biết được không ít tin tức từ Lê Thích Lợi, Hiên Viên Tú Nhi quyết định ở lại một đêm rồi mới lên đường rời đi, vốn nàng cũng có dự định lên đường đi ngay làm cho xong chuyện nhưng bản tính con gái vốn thích sạch sẽ nhưng bởi vì đi chung hai tên nam nhân nên nàng chưa từng được tắm một bữa nào gọi là sạch sẽ căn bản là chỉ dùng một chút nước lau mình thôi. Nàng căn bản là chẳng hề tin tưởng hai tên tiểu nhân đó nên đâu dám cởi bỏ hết mà tắm. Ba người sau khi bước qua rãnh giới đi một mạnh cả vài chục dặm nhưng chẳng phát hiện đều gì khả nghi, ngoài quang cảnh yên ả đập vào mắt bọn họ thì không có gì như trong tình báo cả, Lâm Nghĩa Trung không nhịn được lên tiếng nói:
“Công Chúa! Nhìn hoàn cảnh này thì ta thấy có vẻ như lão già đó căn bản là không nói đúng sự thật rồi chẳng lẽ bọn họ có âm mưu gì đó sao?”
Cũng không thể trách hắn có lối suy nghĩ như vậy bởi vì khung cảnh lúc này quá đổi là yên ả, nào có thấy sự hoạt động quá khích nào của bọn yêu thú, thậm chí là những người săn yêu thú còn nhiều hơn cả yêu thú liên tục xuất hiện.
“Thật không hiểu nỗi phụ vương ta tại sao cho các ngươi đi theo ta nữa? Với tình huống như thế này thì càng phải đề phòng hơn, sự yên lặng chính là dấu hiệu của một con bão sắp đến, có khi bọn yêu thú đang ở một chỗ nào đó ầm thầm quan sát chúng ta chờ đợi thời cơ ra tay cũng nên còn chuyện tin tức là thật hay giả thì không phải phụ vương của ta bảo chúng ta đến đều tra hay sao? Ngươi có não không vậy?” Hiên Viên Tú Nhi nghe Lâm Nghĩa Trung nói như thế thì không khỏi buồn bực mắng,
“Công Chúa bớt giận! Tiểu đệ còn nhỏdại không hiểu chuyện, xin người đừng chấp nhất hắn làm gì?” Lâm Tín Trung thấy cơ hội trước mắt làm sao bỏ qua liền nhảy ra cầu tình cho đệ đệ của mình,
“Tín Trung! Huynh…?”
“Ta ta cái gì, còn không mau chóng xin lỗi Công Chúa!”
Lâm Nghĩa Trung dù ấm ức trong lòng nhưng cũng không thể làm gì khác hơn chính là cuối đầu xin lỗi Hiên Viên Tú Nhi.
“Thôi được rồi! Tập trung quan sát xung quanh đi, có khi chung ta đã rơi vào bẫy của bọn yêu thú rồi cũng nên..”
Hiên Viên Tú Nhi không hổ là người được Hiên Viên Thiên trọng điểm bồi dưỡng, sự nhạy bén trong suy nghĩ của mình cho thấy Hiên Viên Tú Nhi là người rất có tiềm năng lãnh đạo.
Khi cả ba người bọn họ đang trong tư thế phòng bị thì có một nhóm người đang gấp rút chạy đến, nhóm người này gồm năm nam ba nữ trong đó hai người nam có vẻ bị thương rất nặng vì hai người này đang được mấy người còn lại dìu chạy đi, vừa gặp bọn người Hiên Viên Tú Nhi một người trong đó liền nói:
“Vị cô nương này! Tại hạ là Lài Thành Dương, người Phượng Vũ Thành những người này là đồng bạn của ta, hôm nay chúng ta đi vào đây săn Yên Thú nhưng không may gặp phải phục kích, hi vọng ba người các cô có thể giúp chúng tôi một tay! Nếu như có thể thoát khỏi đây sau này sẽ hậu tạ!”
Hiên Viên Tú Nhi nhìn vẻ mặt thần khẩn của hắn thì có chút động tâm nhưng lúc này nàng lại không vội trả vì lý trí lại mách bảo nàng nhất định phải cẩn thận, tình huống này có gì đó không đúng. Lài Thành Dương thấy nàng không trả lời liền quỳ xuống nhìn hai người huynh đệ nhà họ Lâm nói:
“Hai vị huynh đài! Xin hai người rũ lòng thương cứu giúp bọn ta, ân tình này sẽ khắc cốt ghi tâm ngày sao sẽ báo đáp gấp bội!”
Nhưng có vẻ như Lài Thành Dương đang không tìm đúng người, Lâm Nghĩa Trung trước đó bị mất mặt một bụng câm tức không có chỗ nào giải tỏa nhưng lúc này không ngờ có người lại không biết sống chết chui vào liền lớn giọng:
“Bọn khốn kiếp các ngươi! Nhanh chóng biến đi cho khuất mắt, đừng có mà làm phiên bọn ta”
“Nghĩa Trung chú ý thái độ của mình!” Hiên Viên Tú Nhi đứng một bên thấy vậy liền lên tiếng ngăn cản.
Lài Thành Dương nghe vậy liền hiểu cô nương này mới chính là người quyết định lại vội vàng quay sang cầu xin:
“Xin cô nướng hãy giúp chúng tôi! Nhìn tu vi của các người chắc ở cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ, việc này đối với các ngươi chỉ là một cái phủi tay bởi vì con yêu thú này chỉ là một con yêu thú cấp ba mà thôi”
Hiên Viên Tú Nhi nghe Lài Thành Dương nói vậy càng thêm nghi hoặc bởi vì trên người nàng có một loại pháp bảo rất đặc biệt, có thể che dấu tu vi đối với bất kì ai, ngay cả Phụ Hoàng của nàng cũng không thể nhìn ra được, vậy tại sao tên trung niên này lại có thể nhìn ra, tuy hắn nói cũng không chính xác nhưng lại xê xích không bao nhiêu, sở dĩ hắn nói như vậy là vì nhìn ra tu vi của bọn người Lâm Tín Trung sao?
Lài Thành Dương lúc này đang quỳ dưới đất bỗng nhiên có chút dị động, ánh mắt của hắn hiện lên một chút sát khí bàn tay đột nhiên nấm nhưng hắn lại nhanh chóng thả lòng bởi vì không biết Hiên Viên Tú Nhi có nhận ra hay không lại đột nhiên nhìn về phía của hắn nên buộc hắn phải làm như vậy.
Lúc này hai cô gái tiến đến nhanh chóng đỡ Lài Thành Dương đứng dậy, ánh mắt có chút hung hăn nhìn về phía ba người Hiên Viên Tú Nhi nói:
“Đại ca! Bọn họ đã không chịu giúp đỡ thì huynh cũng không cần phải cầu bọn họ làm gì, cùng lắm thì tám người chúng ta chết chung là được.”
“Nhưng…”
Lài Thành Dương định nói gì đó nhưng cô gái còn lại cũng lên tiếng:
“Được rồi đại ca chúng ta đi! Bọn người này chính là máu lạnh vô tình không cần phải cầu xin bọn họ làm gì! Nếu muốn giúp chúng ta thì đã giúp từ lâu rồi không cần đợi huynh phải nói nhiều như vậy!”
Lài Thành Dương nghe ba cô gái nói vậy thì đành thở dài ôm quyền cúi chào ba người Hiên Viên Tú Nhi, lại cùng nhau đỡ hai người đang bị thương nặng bộ dạng chính là muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Đúng lúc này một tiếng rống cùng những tiếng xì xì truyền đến, khi tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía tiếng rống thì một bóng màu đen thoát ẩn thoát hiện nhanh chóng lao về phía này. Bóng đen di chuyển càng ngày càng đến gần liền lộ ra hình dáng vốn có của nó, đó là một con Báo màu đen xung quanh cơ thể của nó chính là những tia lôi quấn quanh phát ra những tiếng xì xì.
“ Chính là Thiểm Điện Báo! Chạy mau!”
Lài Thành Dương vội vàng kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng cùng những người còn lại rời đi. Hiên Viên Tú Nhi thì lại nhìn chằm chằm vào bọn họ không một chút lơ là chỉ là Thiểm Điện Báo càng lúc càng gần làm cho nàng có chút không biết phải làm sao. Cũng đó vào lúc này bất ngờ lại xảy ra hai người đang bị thương trong nhóm người của Lài Thành Dương đột nhiên ngóc đầu quay trở lại tấn công vào ba người Hiên Viên Tú Nhi….
Hự hự….
Lâm Tín Trung cùng Lâm Nghĩa Trung bị đánh văng ra một đoạn khá xa đồng thời trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi ánh mắt có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra còn Hiên Viên Tú Nhi thì không có việc gì bởi vì một phần chưởng lực của hai người đó chỉ tập trung vào hai huynh đệ họ lâm còn một phần khác chính là nàng đã phòng bị trước rồi. Khi ba người bọn họ còn chưa kịp định thần thì một tiếng cười lớn vang lên và nó phát ra từ chính cái miệng của Lài Thành Dương:
“Nhân loại các ngươi quả nhiên lúc nào cũng ngây thơ như vậy!”
“Ngươi…hự….” Lâm Tín Trung khó khăn đứng dậy còn chưa kịp nói gì lại phun ra một ngụm máu, Lâm Nghĩa Trung bên cạnh cũng không khá hơn là bao.
Hiên Viên Tú Nhi sao khi đỡ một chưởng của bọn họ liền chạy đến trước mặt hai huynh đệ nhà họ Lâm, ánh mắt lại thuỷ chung nhìn chằm chằm vào tám người Lài Thành Dương :
“Khá khen cho bọn xúc sinh không đầu óc các ngươi! Không nghĩ tới bọn yêu thú các ngươi cũng có lúc gian trá như vậy còn biết lợi dụng nhân tính vốn có của nhân tộc mà ra tay.”
Lài Thành Dương nghe ra ý tứ trong lời nói của Hiên Viên Tú Nhi nhưng tuyệt nhiên hắn chẳng có phải ứng gì chỉ cười trừ, đồng thời ra lệch cho mấy huynh đệ của mình tấn công ba người bọn họ:
“ Gian trá thì đã làm sao? Đối với bọn Nhân Tộc vô xĩ các ngươi thì chuyện này có là gì? Không đáng một góc nhỏ những chuyện mà các ngươi đã làm, các huynh đệ tỷ muội xong lên để tránh cho đêm dài lắm mộng!”
Hiên Viên Tú Nhi nhìn thế công trước mắt rồi lại đưa mắt nhìn về hai người đang bị thương phía sau lưng mình không khỏi thở dài, hai mắt nhắm lại không biết trong đầu của nàng nghĩ đến chuyện gì mà chỉ thấy hai tay của nàng nắm chặt lại chắc có lẽ nàng đã quyết tử chiến với bọn Yêu Thú nàng rồi cũng nên.
Cùng thời điểm bọn người Hiên Viên Tú Nhi gặp phải mai phục thì lúc này ở Phủ Thành Chủ Lê Thích Lợi với bộ dáng vội vàng, phương hướng hắn đang muốn đến chính là thư phòng của Vũ Mục Thanh Thành Chủ Phượng Vũ Thành…