Một Hồi Mộng – Chương 125 Ý Cảnh Là Gì – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 3 năm trước

Một Hồi Mộng - Chương 125 Ý Cảnh Là Gì

Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Thiên Uy nói như vậy liền hiếu kỳ nhìn Mạnh Lệ Nương đang tựa trong ngực mình, hỏi:
“Lệ Nương! Ý Cảnh là gì vậy?”
“Cái này sao? Chừng nào ngươi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh Đại Viên Mãn sẽ hiểu ý cảnh là gì còn giờ ta sẽ nói đại khái sơ qua cho ngươi biết một chút về nó. Ý Cảnh chính là sự tham ngộ của người về quy tắc thiên địa do thiên đạo chưởng quản và nó cũng chính là nhân tố quyết định ngươi có thể bước vào cảnh giới Hóa Thần hay không? Nếu như ngươi không thể tham ngộ được huyền bí của quy tắc thiên địa thì ngươi sẽ không thể nào bước vào cảnh giới Hóa Thần được!” Mạnh Lệ Nương nghe Vũ Tiểu Vũ hỏi thì bình thản trả lời,
“Nói như vậy cho dù linh lực của ta đạt đến cảnh giới Hóa Thần thì ta cũng không thể nào bước vào cảnh giới Hóa Thần hay sao?” Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Lệ Nương nói như vậy liền ngạc nhiên hỏi,
“Đúng vậy! Nếu như ngươi tu luyện đến bình cảnh và không thể tham ngộ ra Ý Cảnh thì ngươi cả đời sẽ bị vây tại cảnh giới Nguyên Anh thậm chí có người dùng hết thọ nguyên chỉ để tham ngộ nhưng đến cuối đời cũng chỉ bước nữa chân vào cảnh giới Hóa Thần mà thôi và cảnh giới này thường được tu sĩ chúng ta gọi là Siêu Cấp Nguyên Anh”
“Nói như vậy thì muốn đột phá cảnh giới Hóa Thần thì phải hội đủ hai yếu tố, một là linh lực đạt đến cảnh giới Hóa Thần và hai là tham ngộ ra Ý Cảnh?”
“Đúng vậy! Mà nói đơn giản lại nếu như ngươi tham ngộ ra Ý Cảnh và linh lực đạt đến cảnh giới Hóa Thần thì ngươi mới chân chính là một tu sĩ Hóa Thần thực thụ và ngược lại thì ngươi chỉ là một Siêu Cấp Nguyên Anh không hơn không kém”
“Ngoài ra còn cần điều kiện gì nữa không?”
“Không có! Những gì ta biết đều nói hết cho ngươi rồi chỉ là tên khốn nhà người có thể bỏ cái tay ra khỏi mông của ta hay không?” Mạnh Lệ Nương nói tới đây thì khuôn mặt không khỏi đỏ lên bởi vì không biết từ lúc nào cái tay hư hỏng của Vũ Tiểu Vũ đã rời khỏi bờ eo thon thả mà bám vào một bên mông của nàng.
“À! Ý Cảnh Mai Hoa Tuyết của Dương lão đầu quả nhiên lợi hại, nàng nhìn xem bảy người Mạnh Tông chủ có vẻ như không xong rồi!” Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Lệ Nương nói thì khuôn mặt không một chút thay đổi đưa tay chỉ vào bên trên nói,
Mạnh Lệ Nương nghe nói vậy ánh mắt lo lắng liền ngước mặt lên nhìn quên luôn cả việc bàn tay của Vũ Tiểu Vũ vẫn còn đang đặt lên bờ mông của mình mơn trớn. Vũ Tiểu Vũ thấy nàng như vậy thì khỏi đắc ý mặc dù hắn dùng sự an nguy của Mạnh Thiên Uy để thoát thân nhưng sự thật lúc này lại chính là như vậy.
Ngay sau khi Lê Tín Dương dùng ý cảnh Mai Hoa Tuyết thì bảy người Mạnh Thiên Uy liền vỡ trận, Thất Tinh Thiên Can Kiếm Trận cũng không còn vận hành trơn tru, lúc này sáu người trưởng lão liền xuất ra pháp bảo bản mệnh của mình để đối chống lại Ý Cảnh của Lê Tín Dương
Hàn Bách ngay lập tức lấy ra một cái ô màu đen, lão vừa bung ô ra nó liền bay lên không trung thu tất cả Mai Hoa Kiếm xung quanh vào bên trong nó trong khi đó Võ Đại Lang lại tế ra một ra chiếc vòng ngũ sắc lão vừa bấm quyết nó liền phóng lớn rồi phân ra năm màu chụm lại nhưng một đóa hoa ngũ sắc che chắn cho lão.
Bùi Gia Mật thấy mấy người kia lấy ra pháp bảo lão cũng lấy ra một chiếc bình màu xanh lục trên miệng chiếc bình còn lộ ra một nhánh liễu tựa như chiếc Tịnh Thủy Bình của Quan Âm hay cầm, lão cầm nhánh liễu vẩy tới đâu Mai Hoa Kiếm tan đến đó.
Cùng lúc đó, Nguyễn Trung Kiên thấy trận pháp đỗ vỡ liền cầm một cái ngọc ấn quăn ra nó ngay lập tức hóa thành một con Ngọc Hổ gầm vang trời, Hoàng Tố Thương cũng không để mình lạc hậu liền xuất ra một cây bút được làm bằng ngọc thạch, lão viết một chữ hỏa nó liền hóa thành lửa ngăn cản Mai Hoa Kiếm tấn công.
Trong khi ai nấy đều xuất ra pháp bảo bản mệnh thì Dương Lân lại là tế ra một tấm áo choàng màu đỏ phủ lên trên người của hắn, ngay khi khoát tấm áo choàng lên người khí tức của hắn bổng nhiên thay đổi cảnh giới cũng đột nhiên tăng lên một bậc.
Tuy bọn họ không giữ lại một chút gì nhưng bởi vì chênh lệch về cảnh giới quá lớn cộng thêm không có trận pháp trợ giúp nên sáu người bọn họ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong chỉ có thể cầm cự giữ cho bản thân không rơi vào nguy hiểm mà thôi chứ không thể giúp gì cho Mạnh Thiên Uy người đang trực tiếp chiến đấu với Lê Tín Dương.
Giữa lúc Lê Tín Dương xuất ra Ý Cảnh, Mạnh Thiên Uy không nói hai lời cũng xuất ra Ý Cảnh của mình, Lão ngồi xếp bằng hai tay bấm quyết ngay lập tức một cơn sóng biển to lớn xuất hiện ngay sau lưng của lão bên cạnh đó mỗi một lần tay của lão chỉ ra là dòng nước ngay lập tức bắn rơi một thanh Mai Hoa Kiếm và cơn sóng to lớn này chính là Ý Cảnh của Mạnh Thiên Uy Hải Lãng Trùng Điệp.
Lê Tín Dương thấy Mạnh Thiên Uy có thể cầm cự trước Mai Hoa Kiếm trận của mình thì cũng không lấy làm lạ, lão chỉ cười trừ nói:
“ Mạnh Thiên Uy..! Ngươi quả nhiêu không phải đèn cạn dầu nhưng không biết ngay sau đây ngươi có còn trụ nỗi không?”
Lão vừa dứt lời liền thay đổi ấn quyết, Mai Hoa Kiếm cũng vì đó mà biến lại những bông tuyết rơi xuống đều này làm cho áp lực mà sáu vị trưởng lão Thái Sơ Tông nhận lấy liền giảm bớt tuy nhiên ngay khi bị những bông tuyết chạm lấy sáu người ngay lập tức biến sắc bởi vì linh lực trong ngươi bọn họ không thể vận chuyển.
“Bịch..! Bịch….”
Ngay khi linh lực trong cơ thể bọn họ ngừng chuyển động thì khả năng lăng không của bọn họ cũng mất đi, sáu ngươi bọn họ ngay lập tức tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh giá bởi vì không còn linh lực phòng họ nên cơ thể của bọn họ rung lên cầm cập vì lạnh.
“Chuyện gì thế này? Tại sao linh lực trong cơ thể của ta tự nhiên biến mất vậy ta không thể nào liên hệ với nó được?” Hàn Bách vừa ôm chặt hai chân sát vào cơ thể vừa lên tiếng nói,
“Ta cũng không biết….nhưng c….ó lẽ đây chính l….à điểm mà Mạnh tông chủ đ…ã nhắc nhở chúng t…..a không cho tuyết rơi trúng vào ngườ…..i!” Dương Lân quấn chặt tấm áo choàng vào cơ thể, răng đánh vào nhau nói,
“Ta hiểu rồi..! Băng tuyết này không chế linh khí thiên địa.!” Bùi Gia Mật nghe nói vậy thì đột nhiên la lên nói,
“Vậy chúng ta phải làm sau đây? Nếu tình huống cứ tiếp tục như vầy thì chúng ta chỉ có con đường chết mà thôi”
Hoàng Tố Thương vừa nói vừa cố gắng di chuyển về phía người gần mình nhất, lúc này cũng không phải chỉ có một mình Hoàng Tố Thương làm như vậy hầu như sáu người bọn họ đều di chuyển, sau một lúc sáu lão già lớn bé tựa vào rung rẩy trong rất khôi hài.
Năm người còn lại nghe Hoàng Tốt Thương nói như vậy ánh mắt không khỏi nhìn về Mạnh Thiên Uy phía bên kia mà nói chính xác hơn là nhìn về mảnh tuyết trắng xóa có khí tức của Mạnh Thiên Uy mà thôi bởi vì băng tuyết rơi xuống lúc này với cường độ rất nhanh và dày đặc chỉ mới một khắc thôi mà cả một vùng vài chục dặm đã bị băng tuyết bao phủ.
Những đệ tử còn chưa kịp rời khỏi đó cũng nhanh chóng rơi vào tình huống tương tự như sáu vị trưởng lão, bọn họ mặc kệ là nam hay nữ đều bỏ qua cảm giác xấu hổ mà ôm chằm lấy nhau, bọn họ muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho nhau.
Tuy nhiên Vũ Tiểu Vũ của chúng ta và Mạnh Lệ Nương lúc này lại là những người ngoại lệ, băng tuyết rơi xuống tuy làm bọn họ mất hết linh lực nhưng bởi vì trong người của Vũ Tiểu Vũ có hai loại bảo vật thuộc dạng trâu bò là Ma Thần Ước Nguyệt Ngọc với Phong Lôi Thiết Phiến bảo hộ nên không rơi vào tình huống như bọ người kia.
Mạnh Thiên Uy lúc này cũng không mấy dễ chịu với hình thái thức hai của Ý Cảnh Mai Hoa Tuyết tuy nói nước có thể hòa tan băng tuyết nhưng nhiệt độ cứ liên tục giảm xuống như thế này thì nước cũng bị băng tuyết đồng hóa mà.
Tình cảnh của Mạnh Thiên Uy lúc này chính là ốc không giữ nổi mình làm sao có thể giữ vỏ, ngay chính bản thân của lão cũng bị vây trong băng tuyết trắng xóa thì làm sao có thể giúp bọn họ được đều lão bận tâm nhất chính là con gái của lão mà thôi.
Nhưng sau khi dùng thần thức kiểm tra tình huống bên dưới thấy nữ nhi của mình bình yên lão liền an tâm tập trung vào trận đấu không phải lão ít kỹ không quan tâm đến những đệ tử khác trong tông mà thân là phụ thân của nhi nữ việc ưu tiên lúc này chính là bảo vệ cho nhi nữ an toàn rồi mới đến những việc khác.
Ngay khi lão phân tâm thì ngay lập tức trong băng tuyết trắng xóa đột nhiên xuất hiện một kiếm chém tới tuy Lê Tín Dương lựa chọn thời cơ chính xác nhưng một kiếm này chỉ chém vào khoảng không bởi vì ngay khi đường kiếm chém tới Mạnh Thiên Uy đã hòa mình vào trong cơn sóng biển, một kiếm khá là uy lực nhưng gặp phải sức cản của nước cũng không còn mấy nguy hiểm nữa.
“Hừ..! Mạnh Thiên Uy ngươi đang khỉ dễ ta không phải là đối thủ của ngươi hay sao mà hết lần này đến lần khác mất tập trung như vậy?” Một kiếm qua đi Lê Tín Dương phẩn nộ nói với Mạnh Thiên Uy,
“Ta khi nào đã khi dễ Lê huynh..! Một chiêu này của huynh làm ảnh hưởng đến an nguy của cả một tông, ta thân là Tông chủ phân tâm lo an nguy cho bọn chúng cũng là đều hiển nhiên” Mạnh Thiên Uy nhìn Lê Tín Dương bình thản đáp,
Lê Tín Dương nghe Mạnh Thiên Uy nói như vậy liền kêu lên hai chữ “Tốt Tốt..!” sau đó lão phất tay một cái ngay lập tức mọi người ở Thái Sơ Tông đều biến mất trong băng tuyết trắng xóa không để lại một dấu.
“Như thế này đã khiến ngươi an tâm đấu với lão phu hay chưa..?”
“Được..! Lê Huynh không hổ là người đức cao vọng trọng, đối nhân xử thế là một bậc chính nhân quân tử, bây giờ an nguy của bọn họ đã không có gì đáng lo thì Mạnh Thiên Uy ta cũng không còn gì bận tâm mà buông tay đánh với Lê Huynh một trận oan liệt” Mạnh Thiên Uy thấy Lê Tín Dương buông tha cho mọi người liền hết lời ca ngợi Lê Tín Dương,
“Thu lại những lời người vừa nói đi, Lê Tín Dương ta không phải là chính nhân quân tử gì cả! Ta làm như vậy chẳng qua là muốn một lần phân cao thấp với ngươi mà thôi, để xem rốt cuộc giữa ta và ngươi ai mới là người thắng kẻ bại, tiếp chiêu!”
Lê Tín Dương vừa nói xong liền vung thanh kiếm chém tới, một kiếm này nhanh chóng bị Mạnh Thiên Uy dùng kiếm ngăn lại tuy nhiên Lê Tín Dương cũng không dừng công kích lại ở đó mà bàn tay trái của lão ngay lập tức tung ra một chưởng đánh vào ngực của Mạnh Thiên Uy nhưng một chưởng này cũng không ngoại lệ bị Mạnh Thiên Uy dùng Du Thủy Long Quyết chặn lại…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.