Mộng Tinh – Chương 9 Lần đầu đấu pháp. – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 2 năm trước

Mộng Tinh - Chương 9 Lần đầu đấu pháp.

​Chương 9:

Lần đầu đấu pháp.

“Ping! Chào mừng đến với Tà Thần Điện!

Tên: Hoàng Phong

Level: 3+0%

Sức mạnh: 11/10

Trí lực: 11/10

Nhanh nhẹn: 35/10

Thể lực: 10/10

Cường độ: 10/10

Hồi phục: 10/10

Sát tệ: 0″

Sau khi âm thanh thông báo của hệ thống kết thúc, quanh thân Hoàng Phong bất ngờ bùng lên một luồng đấu khí mờ ảo. Luồng đấu khí này mang theo phong thuộc tính nồng đậm, lấy hắn làm trung tâm thổi quét ra xung quanh bốn phía khán đài, không ngờ lại có thể bất ngờ đè ép vô số thanh âm ầm ĩ ngừng lại.

Hoàng Phong đứng tại trung tâm đấu trường, tóc dài không gió tự bay, y phục toàn thân cũng nhẹ nhàng lay động phấp phới, phối hợp với gương mặt có phần tuấn tú của hắn, thật làm người ta dễ dàng liên tưởng đến một vị trích tiên.

“…”

“Tứ… Tứ đoạn đấu khí?”

“Tên phế vật này từ khi nào đột phá vậy?”

“Phế vật? Ta xem ra không phải, nhìn xem khí thế của hắn có phần khác lạ, dường như là… cửu đoạn đấu khí.”

“Cửu đoạn? Trời ạ!”

Nửa khắc im bặt trôi qua, nơi này bỗng chốc trở nên sôi trào. Chẳng lẽ điển tích “Tiêu Viêm từ phế vật trở về thiên tài”, lại một lần nữa xuất hiện trên người Tiêu Phong?

Huân Nhi phía đối diện cũng hơi chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phong cũng có đôi chút đổi thay. Bằng chứng là trong tâm thần Hoàng Phong, độ hảo cảm của nàng đối với hắn đã từ 2 nâng lên 5 rồi. Dù sao đa số nữ tử cũng thích những nam tử bề ngoài tốt một chút. Hình tượng lăn lê bò toài của hắn khi nãy, không bị người ta khinh bỉ đã là may rồi.

Hoàng Phong sau khi được hệ thống gia thân, tự tin trong người theo đó đột nhiên tăng mạnh. Hắn có thể cảm giác thấy thân thể so với trước kia nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mà chuyển động của mọi vật xung quanh cũng chậm hơn mấy phần. Hoàng Phong trong lòng vô cùng cao hứng, hướng về phía Huân Nhi làm ra động tác mời.

“Huân Nhi muội muội, mời.”

Hoàng Phong cố gắng tỏ ra trang bức, trên mặt cũng nặn ra một nụ cười hắn tự cho là đẹp nhất có thể, hi vọng lấy lòng được nữ tử kia. Thế nhưng hảo cảm đâu dễ đạt được, nữ tử kia vốn dĩ chỉ coi hắn như người đồng tộc, hiện tại nàng chỉ quan tâm tới Tiêu Viêm ca ca của nàng mà thôi, nào có thời giờ quan sát Hoàng Phong, thấy hắn có ý nhường mình, cũng không thèm nói cái gì khách sáo nữa, phách ra một chưởng nhu hoà, ý đồ đem Hoàng Phong nhẹ nhàng đẩy khỏi sàn đấu.

Hoàng Phong thật ra cũng chỉ làm bộ làm tịch mà thôi, sao có thể để nàng chiếm tiện nghi cơ chứ. Hắn là người không bao giờ chịu thiệt, những kẻ thoá mạ hắn khi nãy tất cả đều được ghi nhớ trong lòng, sớm muôn cũng có ngày trả lại.

Thấy chưởng phong của Huân Nhi ập tới, Hoàng Phong lảo đảo một cái vội vàng né ra bên trái. Bởi vì lần đầu tiếp cận với năng lực khác xa thường nhân, hắn có chút điểm không thích ứng được, ngả đông ngả tây, chẳng hề đẹp mắt, thế nhưng chung quy vẫn là dễ dàng tránh thoát khỏi phạm vi công kích của nàng.

Huân Nhi cũng không lấy đó làm bất ngờ, dường như thật sự biết hắn sẽ né về bên trái, chưởng trước chưa xong chưởng sau đã tới, thừa lúc Hoàng Phong chưa kịp ổn định thân hình, đã là đánh tới trước ngực hắn.

Hoàng Phong có điểm hoảng loạn, đấu khí ập vào trước ngực làm hắn cảm thấy thật khó thở, không chút do dự ngửa ra phía sau, lại dựa vào nhanh nhẹn gấp ba lần thường nhân vặn vẹo cơ thể, hiểm hiểm tránh thoát.

Thế nhưng đó chưa phải tất cả, tiểu nữ tử kia bản năng chiến đấu cực cao, vừa mới phách ra hai chưởng đã lợi dụng thân pháp áp sát Hoàng Phong, đầu ngón tay thon dài mang theo làn gió thơm điểm vào bụng Hoàng Phong, nếu trúng chiêu này hắn phải thất bại không thể nghi ngờ.

Hoàng Phong lúc trước nhìn vào nàng cùa Tiêu Trữ đấu pháp, cảm thấy võ công hai người trong sân vô cùng cao cường, thoắt ẩn thoắt hiện hoa cả hai mắt. Thế nhưng hiện tại sau khi được hệ thống gia trì, tốc độ bạo tăng, hắn liền cảm thấy nhất chiêu nhất thức của nữ tử kia thật là có điểm không nhanh như từng tưởng tượng. Thấm chí còn có chút… Chậm chạp?

Hoàng Phong tuy rằng nhìn rõ, nhưng lại không biết né tránh làm sao co phải đạo. Hắn đành phải nương theo ba cái miếng võ mèo cào lưu manh trước đây, vội vàng nghiêng người một bên, để cho chỉ phong của Huân Chi lướt sát qua thân thể, sau đó bước liền ba bước tránh thoát khỏi phạm vi công kích của nàng.

Trong khi trượt sát qua thân thể Huân Nhi, hắn còn có đủ thời gian hít sâu một ngụm mùi hương xử nử thơm ngát trên thân thể nàng, sau đó vung tay một chưởng vỗ trúng bả vai, động tác vô cùng thành thục.

Huân Nhi khuôn mặt có chút ngạc nhiên, không ngờ được Hoàng Phong lại nhanh nhẹn như vậy. Cánh tay trái mềm mại như linh xà khẽ thay đổi phương vị, từ chỉ hoá trảm chém về phía ngực Hoàng Phong, trong khi tay phải vận lực một chưởng đánh ra, đấu khi bùng nổ trên phạm vi lớn, thật sự đã phong toả mọi phương vị tránh né.

Thế nhưng chưa kịp để cho nàng hành động, Hoàng Phong đã có phản ứng rồi. Hắn chỉ có cách tiếp cận mới hi vọng thủ thắng, nếu để cho nàng đứng đó đánh đông đánh tay, hắn sẽ bị đấu khí đánh bay mất. Vì vậy Hoàng Phong dưới chân dụng lực, thi triển ra tốc độ khó tin lao thẳng tới trước mặt Huân Nhi.

Chưởng phong vừa đánh ra, lập tức mất đi mục tiêu rơi vào khoảng không phía trước. Hoàng Phong tâm thần căng thẳng, lại một lần nữa dựa vào tốc độ hơn xa thường nhân hiểm hiểm tránh qua một trảm của nàng. Hắn trong lòng mang theo nụ cười tà ác, kín đáo vươn tay “vỗ nhẹ” trên thân thể Huân Nhi, vị trí chính là vùng eo quyến rũ mị nhân kia.

“Ưm….”

Hoàng Phong da gà nổi lên, hạ thân thiếu chút đã không nhịn được phun bắn ra ngoài. Khoảnh khắc khi hắn kín đáo sàm sỡ nữ tử kia, nàng không ngờ lại mẫn cảm rên lên một tiếng, tuy rằng âm thanh rên rỉ chỉ nhỏ xíu như muỗi kêu, thế nhưng cũng đủ làm cho Hoàng Phong tâm thần chấn động, côn thịt hung ác không kìm được bắt đầu phình to trướng lớn.

Hoàng Phong tâm thần đại chấn, so với vừa rồi miễn cưỡng đấu pháp thì lúc này hứng khởi vô cùng, trong lòng cũng có chuyển biến cực kỳ to lớn. Nếu trước đây hắn xem Huân Nhi là nhiệm vụ, vậy thì bây giờ nàng sẽ trở thành mục tiêu. Nữ tử xuất sắc như vậy, hắn phải bằng mọi giá nắm vào trong tay. Phải để cho bờ môi thơm ngát kia ngậm lấy côn thịt của hắn, kiều đồn căng tròn kia vểnh lên vì hắn, huyệt hoa ướt át đỏ mọng kia nhấp nhả vì hắn. Hắn, phải chiếm bằng được nguyên âm của nàng!

Tiểu nữ tử kia khuôn mặt thoáng ửng hồng, trong mắt lại mang theo chút giận hờn cùng không cam lòng, một lần nữa huy động mấy ngón tay xinh đẹp như búp măng đánh về phía ngực Hoàng Phong.

Hoàng Phong lòng đầy ý niệm tà ác, thế nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra nghiêm túc chính trực vô cùng. Hắn nhìn tới mấy ngón tay mềm mại mảnh khảnh kia, tưởng tượng ra cảnh nàng nắm côn thịt của hắn bỏ vào trong miệng là đã thiếu chút không nhịn được rồi. Vừa nghĩ tới đây, liền có chủ ý thực hiện ngay lập tức.

Hoàng Phong hai tay bắt chéo trước ngực, phòng thủ phía trên vô cùng nghiêm mật lại, lại cố tình để lộ ra hạ bộ sơ hở cực lớn. Huân Nhi sao có thể bỏ lỡ thời cơ, lập tức bàn tay đổi hướng điểm thẳng vào bụng dưới Hoàng Phong.

Hoàng Phong khoé miệng kín đáo cười tà ác, đợi cho nàng tới gần, mới bằng vào một tốc độ khó tin, nhẹ nhàng đánh lên khuỷu tay nàng.

Đây cũng là chiêu thức hữu dụng duy nhất trong đám võ mèo cào của hắn.

Huân Nhi mặc cho thiên phú chiến đấu cao siêu tới đâu, cũng không thể ngờ tên vô sỉ phía trước chỉ có ý chiếm tiện nghi mà không có ý giao chiến. Khuỷu tay vừa bị vỗ tới, cả cánh tay lập tức tê rần vô lực, thân thể nàng cũng mất đà lao về phía trước, bàn tay không biết quờ quạng ra sao, lại quỷ dị nắm lấy côn thịt to lớn cứng ngắc của Hoàng Phong.

“Ưm…”

“Aw….”

Hai tiếng rên rỉ nhỏ đồng thời phát ra, Hoàng Phong côn thịt giật giật thiếu chút phun bắn ra ngoài, mà Huân Nhi cũng mặt đỏ như gấc vội vàng rụt tay lại.

Dâm tặc Hoàng Phong vẫn còn chưa thấy đủ, thừa dịp nàng rút lui, lại làm như vô tình rút lui cùng hướng, tốc độ nhanh hơn lướt qua thân thể mềm mại của Huân Nhi, côn thịt to lớn cứng ngắc kẻ một đường dài trên kiều đồn vểnh cao. Khi lướt qua khe thịt huyền bí kia, còn cố tình phình to trướng lớn, nhẹ nhàng đẩy vào, động tác vô cùng kín đáo.

“Ưm….”

Hoàng Phong cùng Huân Nhi cách nhau quá gần, hắn có thể ngửi thấy rõ mùi hương xử nữ đặc biệt trên người nàng, lại nghe được tiếng rên rỉ kiều mị kích tình từ khuôn miệng nhỏ nhắn kia, rốt cuộc không nhịn được phun bắn ra ngoài. Tinh dịch nóng như nham thạch thấm qua y phục của hắn, điểm điểm dính trên xiêm y mỏng mảnh của tiểu mĩ nhân.

Hoàng Phong vô cùng biết tiến thoái, không dám dừng lại lâu, vội vàng tách ra thân thể thiếu nữ bắn về một góc đấu trường. Hắn làm ra khuôn mặt tại nhợt, cũng không để ai kịp phản ứng lại, lập tức chắp tay mở miệng, hướng về phía Huân Nhi vái một vái.

“Huân Nhi muội muội võ công cao cường, ta thật không dám tranh phong, biểu huynh nhận thua!”

Đợi cho đến khi Hoàng Phong lấy lại thăng bằng, bốn phía sàn đấu xung quanh trở nên im lặng như tờ. Những thanh âm thoá mạ cùng khinh bỉ trước đây, toàn bộ đều biến mất không thấy bóng dáng.

Khi trước mọi người còn khinh bỉ Hoàng Phong vô cùng, ai ai cũng nghĩ rằng hắn chỉ cần đến hai hiệp là đại bại ngã xuống, không có một chút cơ may chiến thắng nào. Thế nhưng hiện tại người kia lại có thể liên tiếp tránh né công kích của Huân Nhi, hơn thế nữa còn xuất kỳ bất ký phản kích vô cùng vi diệu.

Tiêu Huân Nhi lại càng không biết phải đối diện với Hoàng Phong thế nào, khuôn mặt đỏ bừng ấp a ấp úng. Vừa rồi lỡ tay đánh trúng “nơi đó” của biểu ca… Cái đó, nhìn sắc mặt không tốt của hắn…. Nàng thật không biết làm sao, ngay cả việc bị người ta chiếm tiện nghi cũng nhất thời quên mất.

Hoàng Phong làm người xu nịnh đã quen, giỏi nhìn sắc mặt, sao có thể không nhận ra người ngọc đang khó xử. Hắn lập tức bồi thêm một câu.

“Tỉ thí đã xong. Nếu muội không chê, ta muốn cùng đi thăm hỏi Tiêu Viêm biểu đệ?”

Huân Nhi vốn đang lúng túng, nghe thấy lời giải vây của Hoàng Phong, sao có thể không cảm động cho được. Hắn lại không vạch mặt chuyện nàng “xâm phạm” tại đám động, hảo cảm trong lòng Huân Nhi đối với Hoàng Phong bỗng chốc tăng lên gấp bội.

“Ping! Mức hảo cảm: 23”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.