Mộng Tinh – Chương 3 Tiêu Gia – Botruyen
  •  Avatar
  • 73 lượt xem
  • 3 năm trước

Mộng Tinh - Chương 3 Tiêu Gia

​Chương 3

Tiêu Gia

“Ping! Chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên! Ban thưởng một “tái sinh dược tề”!”

Dưới gầm cầu Thiên Tân, Hoàng Phong khuôn mặt tái nhợt đang ôm lấy phần bụng của mình. Nơi đó hiện tại máu thịt bầy nhầy, ruột gan theo kẽ ngón tay phòi phọt ra ngoài. Chẳng hiểu tại sao với thương thế ấy hắn lại không chết, thế nhưng đau đớn mà nó mang lại là khó có thể tưởng tượng được.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ bên cạnh vang lên âm thanh quen thuộc. Không đợi cho Hoàng Phong phản ứng, trong tay hắn đã xuất hiện một ống thuốc xanh lam dài cỡ ngón tay.

Hoàng Phong nhìn tễ thuốc màu xanh lam, trong lòng điên cuồng do dự.

Nghĩ lại mình vừa mới đây đã sát hại một người vô tội, hắn lại muốn mửa cả nội tạng ra ngoài, nước mắt đau khổ cũng không ngừng chảy dài trên mặt. Quả thật trong lúc đó, đầu óc của hắn chỉ muốn hành hạ nữ tử kia tới chết mà thôi.

Hoàng Phong tuy là một tên bại hoại, việc ác bất tận, thế nhưng thật chưa từng giết người.

Nếu bây giờ hắn chết đi, vậy mọi tội lỗi sẽ tan biến theo dòng sông Thiên Tân trước mặt.

Nếu hắn sống, hắn sẽ ân hận cả đời vì việc hôm qua.

“Aaaaaa….!”

Hoàng Phong gào lên một tiếng. Hắn cuối cùng vẫn là không thoát ra khỏi nỗi sợ hãi tử vong, lập tức đem tễ thuốc kia đổ vào trong miệng.

Thuốc này cay đắng vô cùng, vừa vào trong miệng, liền hoá thành một cỗ nhiệt hoả lam sắc, chạy tới bên miệng vết thương trên bụng.

“Ti ti ti…. Aaaaaaa”

Da thịt Hoàng Phong như bị đốt cháy làm hắn gào lên đau đớn vô cùng, tại vết thương trên bụng, vô số tế bào cơ nhục liên tục được tân sinh tái tạo. Bằng mắt thường có thể thấy hai bờ vết thương nhanh chóng khép lại, qua nửa phút sau, đã là lành lặn như cũ, dường như chưa hề thương tổn.

“Hộc… Hộc….!”

Hoàng Phong đầu óc quay cuồng, hai mắt nặng trĩu dần dần thiếp đi. Trước khi hôn mê, hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy.

Tiếng chuông điện thoại kêu….

“Ping! Chào mừng đến với Tà Thần Điện!

Tên: Hoàng Phong

Level: 2+33%

Sức mạnh: 9/10

Trí lực: 11/10

Nhanh nhẹn: 10/10

Thể lực: 6/10

Cường độ: 10/10

Hồi phục: 9/10

Sát tệ: 10″

“Ping! Chúc mừng ký chủ sống sót. Hệ thống ban thưởng 01 bảo vật.”

“Bảo vật: Xuyên Không Lệnh!”

“Ping! Bắt đầu xuyên không!”

Không khí u ám bao trùm phòng nghị sự. Kể từ khi Tiêu Viêm bị người ta ám toán đến nay đã trôi qua ba ngày, trên dưới Tiêu gia đã huy động toàn bộ lực lượng tìm mọi biện pháp cứu chữa, thế nhưng mặc kệ là loại linh đan diệu dược gì, Tiêu gia tam thiếu vẫn không hề có dấu hiệu hồi phục.

Gia chủ Tiêu gia – Tiêu Chiến ngồi ở trung tâm đại sảnh, khuôn mặt vừa đăm chiêu vừa băng hàn, ánh mắt thi thoảng lại loé lên sát khí. Nếu không phải có ba vị trưởng lão ngăn cản, hắn đã sớm dẫn dắt toàn tộc đi báo thù cho nhi tử rồi.

Ba ngày trước, Tiêu Viêm thâm nhập Ma Thú sơn mạch tìm kiếm dược tài, lại không ngờ bị đám người Gia Liệt gia tộc thừa cơ ám toán, trúng độc đến bất tỉnh nhân sự, sống chết chưa thể nói rõ.

Tiêu Chiến thân làm phụ thân, nhìn thấy nhi tử bị người ta hành hạ như vậy sao có thể nhịn được, lập tức dẫn người đi tìm Gia Liệt gia tộc tính sổ. Thế nhưng cuối cùng chung quy cũng là thất bại, không ngờ hai nhà Áo Ba – Gia Liệt lại đồng thời liên thủ, nhân cơ hội này bức ép Tiêu gia, khiến cho hắn không thể tùy ý trả thù được.

“Reng reng… Reng reng…!”

Đúng lúc Tiêu Chiến sắp không nhịn được bùng nổ thì ở một góc đại sảnh, bất chợt có tiếng động lạ vang lên, trong không gian im lặng này có vẻ đặc biệt chói tai.

“Ai đang làm gì!”

Tiêu Chiến nhíu mày, đây là nơi nghị sự của gia tộc, tại sao lại có chuyện ồn ào như thế. Hắn nhìn vào trong góc, chỉ thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi khuôn tái nhợt đang đứng, mà thanh âm vừa rồi đúng là phát ra từ phía hắn.

Người này không ai khác, chính là Hoàng Phong.

“Tiêu Phong, ngươi làm gì vậy?”

Tiêu Chiến không khỏi nhíu mày quát một câu. Thanh niên này tư chất tầm thường, hai mươi tuổi mới đạt được tam đoạn đấu khí. Nếu không phải hắn là con cháu trực hệ của nhị trưởng lão, vậy thì sớm đã bị đẩy ra ngoài làm quản sự kinh doanh rồi.

Hoàng Phong ngơ ngác, đây là chuyện gì? Hắn đang ở đâu? Tiêu Phong là ai?

Hắn chưa kịp định thần lại, trên ghế chủ toạ lại lần nữa vang lên tiếng quát mắng làm đầu óc hắn ong ong.

“Còn ngơ ngác cái gì?!”

Tiếng quát mang theo năng lực kỳ dị, chấn cho huyết dịch toàn thân Hoàng Phong sôi lên sùng sục, thiếu chút nữa đã một ngụm máu phun ra ngoài, khuôn mặt càng trở nên tái nhợt. Hắn vội bám vào một bên thành ghế ổn định thân hình, nếu không phải thế đã ngã xuống đất rồi.

Hoàng Phong vội vàng sờ soạng trên thân, móc từ bên hông ra một chiếc chuông đồng nho nhỏ. Tiếng vang khi nãy, đúng là do vật này phát ra.

“Gia chủ, ngươi không cần to tiếng như vậy. Tiêu Lập, ngươi mang đệ đệ ra ngoài đi.”

Người nói xen vào chính là đạị trưởng lão Tiêu gia, nhìn thấy đứa cháu bị ức hiếp, hắn liền không nhịn được liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, phất tay phân phó hoá giải tình hình.

Hoàng Phong chỉ thấy một thân hình cao lớn tiến lại xách mình lên, sau đó nhẹ nhàng lôi hắn ra ngoài. Trước khi rời khỏi đại sảnh, Hoàng Phong vẫn kịp lia mắt nhìn về phía đại sảnh, nơi đó trên ghế chủ toạ là một nam nhân chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi nghiêm khắc tràn đầy sương lạnh.

Ánh mắt của Hoàng Phong, cũng theo đó vô cùng lạnh lẽo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.