Chương 27
Hoàng Phong cầm trong tay lệnh bài hoàng kim, lòng đầy toan tính theo sau hai tên bảo tiêu vạm vỡ.
Vật này chính là của Tiêu Bình cho hắn mượn. Có nó, Hoàng Phong mới có thể gặp được chủ nhân Mộng Cơ, cũng là chủ nhân của dinh cơ cùng tụ hội này, Bạch vương gia.
Hoàng Phong tâm thần phân ra một chút, tiến vào trong Tà Thần điện, trực tiếp đi tới hệ thống cửa hàng, đối với kế hoạch sắp tới của bản thân, thật sự có tới tám phần nắm chắc.
“Ta muốn mua hàng trắng!”
Hoàng Phong khoé miệng nhếch lên, tối thượng chất kích thích ở kiếp trước, khẳng định sẽ đem đến cho hắn muôn vàn thuận lợi.
“Ping! Xác nhận mở ra danh mục sản phẩm. Hiện tại hệ thống có 573 loại mặt hàng, số lượng tăng lên khi ký chủ nâng cấp hệ thống!”
Hoàng Phong tròng mắt đảo qua. Cần sa, ketamin, thuốc lắc… Thật sự là muôn vàn chủng loại. Những thứ này, ở thể giới trước đây là hàng cấm tuyệt đối. Thế nhưng tại vi diện dị giới này, hắn mới là người làm chủ cuộc chơi.
“Ping! Xác nhận giao dịch thành công! Khấu trừ 10 sát tệ, đạt được 100g bạch phiến!”
Hoàng Phong bàn tay vừa lật, một túi bột trắng đã trống rỗng xuất hiện. Nhìn vật phẩm trong tay, hắn trong lòng lại hiện lên muôn vàn đấu tranh dữ dội. Thế nhưng dưới hấp dẫn của Hoá Hình tộc, hắn cuối cùng đã là hai mắt nhắm chặt run rẩy, đến khi mở ra, chỉ còn lại một màu khói xám.
……………
“Ngươi đứng tại đây, ta đi thông báo với Vương gia!”
Hoàng Phong sau một đoạn quanh co khúc khuỷu, được hai tên bảo tiêu dẫn tới trước biệt viện lộng lẫy. Một tên trong đó quay lại phân phó mấy câu, sau đó trước tiên tiến vào bên trong, để cho Hoàng Phong chờ tại chỗ.
Hoàng Phong cũng không có vội vàng, cẩn thận suy tính lại kế hoạch một lượt từ đầu tới cuối, trong lòng dần bình tĩnh lại, đã không còn một chút áy náy nào nữa.
Sau khoảng thời gian một chén trà trôi qua, người kia mang theo một nữ tử chừng mười năm mười sáu tuổi quay trở lại. Nữ tử này da thịt toàn thân tuyết trắng ửng hồng, khuôn mặt xinh đẹp thiên chân vô tà, thế nhưng thân hình lại căng mọng tròn đầy nảy nở khiêu gợi cực kỳ đỉnh cấp, đúng là điển hình của mặt học sinh ngực phụ huynh. Chỉ cần vừa nhìn qua, thật khiến người ta muốn ngay lập tức đè nàng xuống mà điên cuồng hành lạc.
“Vương gia cho mời!”
Nữ tử này thái độ kiêu sa, đối với Hoàng Phong tựa như nhìn một con kiến, sau khi để lại một câu hờ hững, tùy tiện quay lưng bước đi.
Hoàng Phong cười nhếch mép, theo sau nàng tiến vào trong biệt viện.
Nói là biệt viện, chẳng bằng nói đây là chốn bồng lai. Vừa bước vào sau cánh cửa, Hoàng Phong trong mũi đã ngửi thấy hương vị vô cùng kích tình, lại tràn đầy cao sang quý phái. Trung tâm khuân viên đặt một hòn giả sơn suối chảy róc rách, năm ba nữ tử thân hình khiêu gợi khúc khích cười đùa, tựa như tiên tử trên trời giáng lâm, hoàn toàn không có chút thô tục trần gian. Cạnh đó lại nằm lấy hai nữ tử thân hình khiêu gợi, tựa như đang ngủ lại tựa như mời chào, kết hợp với làn khói kích tình quanh quẩn đâu đây, quả thực đã đánh vào dục vọng của nam nhân vô cùng mãnh liệt.
Hoàng Phong thần hình hơi run rẩy, hít một hơi thật sâu, qua ba hô hấp đã lấy lại bình tĩnh, đối với kế hoạch của bản thân, lại tin tưởng thêm mấy phần nữa.
Nữ tử dẫn đường cho Hoàng Phong phía trước, khoé mắt nhìn tới biểu tình bình tĩnh của Hoàng Phong, không khỏi khẽ “a” lên một tiếng kinh ngạc, khinh thị trong lòng cũng đã có đôi chút thu hồi.
Tại một góc biệt viện, nam tử thân cao gần trượng, thân mặc hoàng bào, khuôn mặt đôi chút bệnh hoạn ngồi chễm trệ trên ghế thái sư. Dưới thân hắn quỳ hai hàng nữ nhân, đều là đỉnh cấp tuyệt sắc giai nhân chưa đầy mười sáu, so với Tiêu Mị biểu muội của hắn, tuyệt đối là chỉ hơn chứ không thua kém chút nào.
Nam tử này hứng thú đánh giá Hoàng Phong một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt mơ hồ tùy tiện cười cợt.
“Tiểu tử khá lắm, định lực thật đáng khen!”
Nam tử này mở miệng tùy tiện nhận xét một câu, lại để cho thiếu nữ dẫn Hoàng Phong tới đây càng thêm giật mình. Người được Bạch vương gia nhận xét là khá, quả thật vô cùng hiếm có.
Hoàng Phong tròng mắt đảo quanh, ném ra một câu khiến cho nữ tử thân thể cứng đờ.
“Phàm phu tục tử như ngươi, sao có đủ trình độ trầm luân được ta chứ!”
………………
Một khoảng im lặng kéo dài mười mấy hô hấp, bảy tám nữ nhân quỳ tại dưới chân Bạch vưong gia, ngay cả thở cũng gần như ngừng lại.
Bạch Quân Tà hai mắt chớp động, khoé miệng cười tà nhìn lại Hoàng Phong lần nữa, không nhanh không chậm mở miệng đáp lời.
“Haha, xem ra ta đã đánh giá sai ngươi. Hoặc là ngươi thật sự có tài, hoặc là ngươi thật sự chán sống!”
Hoàng Phong trong lòng run rẩy dữ dội, thế nhưng ngoài mặt vẫn là trấn định vô cùng, cũng là mặc niệm cho suy đoán của bản thân chính xác. Hắn một lần nữa ném ra một câu, khiến cho mấy nữ nhân xung quanh thiếu chút ngất xỉu.
“Kẻ vô định lạc lối như ngươi, làm sao biết thế nào là sống với chết? Hắc hắc!”
…………..
Bạch Quân Tà hai mắt khẽ híp, nét bệnh hoạn trên khuôn mặt dần dần thu liễm, lại cẩn thận đánh giá Hoàng Phong một lần nữa. Hắn lúc này khoé miệng nhếch lên cười mỉm, đối với Hoàng Phong đã là bỏ đi tư tưởng đùa cợt, cuối cùng đã thật sự chịu nghiêm túc.
“Ta cho ngươi một cơ hội. Một, là tất cả yêu cầu của ngươi sẽ được đáp ứng. Hai, là lấy mạng của ngươi bù vào!”
Hoàng Phong trong lòng giật thót, thế nhưng đã đâm lao phải theo lao, đến giờ phút này hắn đột nhiên lại trở nên vô cùng không minh bình tĩnh, ánh mắt khẽ liếc qua tiểu đỉnh đang toả khói nghi ngút bên cạnh, lại lật tay ném túi bạch phiến về phía nam tử.
Bạch Quân Tà luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Hoàng Phong. Thấy hắn ném một vật tới, bèn đưa tay nhẹ nhàng tiếp lấy túi bột cẩn thận xem xét. Hắn sau một hồi suy tư, mới là đem túi bột trắng tách ra, lấy một chút đưa lên mũi ngửi.
Bạch Quân Tà vừa hít một hơi, hai đồng tử đã điên cuồng kịch liệt co rút, nét mơ hồ trên khuôn mặt cũng bị quét đi sạch sẽ, ngay lập tức từ trên ghế thái sư đứng bật dậy, trong miệng lẩm bẩm run rẩy.
“Đây… Đây…??”
“Hắc hắc, Vương gia quả là nhân vật biết nhìn hàng. Tại sao lại không thử một chút?”
Hoàng Phong khoé miệng cười tà, đối với biểu hiện của người kia, hoàn toàn là không có chút bất ngờ nào cả.
Ngay từ khi bước vào tụ hội, hắn đã bị tác phong của chủ nhân nơi này hấp dẫn.
Vị Bạch vương gia này, xung quanh đại sảnh bố trí chất kích thích, quanh năm suốt tháng trầm luân trong sắc dục mơ hồ, tâm thần võng du chìm đắm trong ảo mộng, lại càng làm ra những việc biến thái khôn cùng.
Đầu độc cả Ô Thản thành trở thành con nghiện, lại để cho cao tầng quý tộc toàn bộ trầm luân trong sắc dục giống hắn, điên cuồng quan hệ bất kể thân sơ quen lạ, tổ chức tiệc rượu xuyên ngày đêm, đem tất cả mọi người chìm vào hoan lạc đến mất đi thần trí.
Kẻ này, chính là một tên cuồng ma nghiện ngập.
May mắn cho Hoàng Phong, chính là chất kích thích của vị Bạch vương gia này quả thật là quá yếu ớt đi, so với bạch phiến hắn cung cấp, đúng là không cùng một đẳng cấp.
Hắn cực kỳ tự tin với thứ đó trong tay, việc khống chế vị vương gia này, sau đó đổi lấy Hoá Hình tộc, là điều vô cùng dễ dàng.
Bạch Quân Tà khoé miệng run rẩy cười ngẩn ngơ, hai mắt nhìn vào túi bạch phiến tựa như vật báu, hắn lúc này đem bột trắng đổ ra tay, lại một lần nữa hít vào một hơi, thả người xuống ghế thái sư nằm bất động.
“Ư….”
Bạch Quân Tà trong miệng phát ra thanh âm rên rỉ mê đắm, thân thể cũng cảm giác được nâng lên chín tầng mây, đối với mọi sự xung quanh, đã quên đi tất cả.
Hoàng Phong nhếch mép cười tà, tiện tay lấy một quả táo bên cạnh cắn lấy, lẳng lặng chờ đợi người kia.
Thiếu nữ dẫn Hoàng Phong đến nơi này khuôn mặt ngẩn ngơ, nhìn tình trạng của Bạch Quân Tà mà không thể nào tin nổi. Từ khi nàng theo hầu hạ vương gia, chưa bao giờ thấy hắn trầm mê như vậy. Lúc này lập tức hai mắt trợn tròn quát lên với Hoàng Phong.
“Ngươi… Ngươi đã làm gì vương gia?”
Hoàng Phong nhướng mày nhìn nàng, cũng không thèm đáp lời, chỉ lẳng lặng quan sát Bạch Quân Tà.
“Người đâu! Có thích khách!”
Nữ tử hốt hoảng kêu lên, chỉ sợ vương gia của nàng bị Hoàng Phong đầu độc chết.
Bốn tên cận vệ lưng hùm vai gấu lập tức từ một bên xông tới, bộ dáng hung thần ác sát. Bọn hắn sớm nhìn Hoàng Phong không thuận mắt, lúc này không khỏi động tác nhanh thêm mấy phần.