Chương 20
Bí mật của Tiêu gia.
Hoàng Phong vừa trở lại khu đông, từ xa xa đã thấy một bóng đen to lớn ục ịch chờ ngay trước cửa phòng. Đến gần thêm chút nữa, rõ ràng không phải tên tiểu đệ Tiêu Bình mới thu nạp của hắn thì còn là ai.
Hoàng Phong bây giờ mới nhớ ra, hồi chiều dường như còn có hẹn với hắn đêm nay sẽ cùng nhau đi hái đào tiên.
Sẵn tiện, tà hoả mà Huân Nhi vừa mới đốt lên vẫn còn đang hừng hực bốc cháy, tại sao lại không thể nhân dịp mà cùng tên mập này vui vẻ một phen, hưởng thụ thành quả liên tục tấn cấp chứ.
“A, Tiêu Phong ca ca!”
Tiêu Bình lòng như lửa đốt, tại chờ đợi Hoàng Phong đã thực sự trở nên sốt ruột. Hôm nay đã có hẹn cùng Hoàng Phong đi thanh lâu “thưởng nguyệt”. Nếu hai người bọn hắn chậm trễ, thật có khả năng sẽ hết mất mặt hàng ngon để lựa chọn.
Lúc này đây vừa nhìn thấy Hoàng Phong, hắn liền không nhịn được kêu lên hưng phấn, một bộ ì ạch cấp tốc chạy tới mở miênng hỏi han.
“Phong ca, thế nào?”
Tiêu Bình từ khi biết tin Hoàng Phong có thể thần kỳ chữa được bạo bệnh cho Tiêu Viêm, liền ngay lập tức tư tưởng chuyển biến thành tiểu đệ ngoan ngoãn, lời nói điệu bộ với Hoàng Phong cực kì xu nịnh, đem ra so với khi đối diện cha hắn còn cung kính hơn ba phần.
Không cung kính xu nịnh sao cho được. Cả Tiêu Phủ hiện tại đều biết Hoàng Phong còn giỏi hơn Trần Y Tiên, người có khả năng trị bách bệnh. Võ giả lại càng là cần tới y sư để điều trị thương thế. Có thể nói chức nghiệp y sư này so ra chỉ kém luyện dược sư một chút mà thôi.
Dịp vui chơi này đúng lúc là thời cơ tuyệt vời để hắn vỗ mông ngựa Hoàng Phong.
“Còn sao nữa. Ta vừa mới trở về từ chỗ Tiêu Viêm biểu đệ, hắn đã khôi phục hoàn toàn, không còn lại chút thương thế nào cả.”
Hoàng Phong khuôn mặt cao ngạo tùy tiện đáp lời, đối với chuyện trị liệu kia dường như chỉ là muỗi đốt, phẩy tay là hoàn thành không có gì khó khăn cả.
Tiêu Bình vừa nghe tới đây, cái đầu tròn trọc lóc lại cúi thấp hơn một chút, liên tục mở miệng chúc mừng. Cũng không biết hắn đang nghĩ gì, vừa nhắc đến Tiêu Viêm người kia thì hai mắt chợt phát ra lục quang xanh biếc, miệng rộng chảy xuống hàng nước bọt kinh tởm cười hềnh hệch, bộ dáng hèn mọn đáng khinh vô cùng.
Hoàng Phong đầu óc quay cuồng, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà đạp cho hắn một cái. Tên khốn nạn này chẳng lẽ bị gay? Hắn tuyệt đối không giao du với kẻ gay.
Tiêu Bình dường như cũng nhận ra thất thố, nhìn thấy bộ dáng xa lánh của Hoàng Phong thì mới từ trong dâm dục ý nghĩ tỉnh lại, lập tức xoa xoa tay cười cầu tài.
“Phong ca, vậy huynh có gặp được Huân Nhi biểu muội?”
“Có… Làm sao?”
“Ôi…”
Tiêu Bình vừa nghe thấy tiếng “có” kia, thân hình béo múp núc ních thịt mỡ chợt run rẩy dữ dội, so với vừa rồi thì dâm quang trong mắt còn đậm đặc hơn ba phần.
Hoàng Phong lúc này mới hiểu ra, thì ra tên mập này đánh chủ ý lên người Huân Nhi của hắn, thật đáng chết!
Thế nhưng trong tâm thần của Hoàng Phong, không hiểu tại sao lại chẳng thể tự chủ mà nghĩ đến hình ảnh tảng thịt mỡ di động trước mặt đang cưỡi trên thân thể mềm mại non tơ mọng nước của Huân Nhi mà điên cuồng hành lạc.
Vừa căm hận, vừa tức giận, vừa muốn giết người. Lại pha lẫn cảm giác kích thích, hồi hộp, biến thái, cùng với vặn vẹo điên loạn. Trăm loại cảm xúc hỗn loạn vô cùng dồn dập hiện lên, làm cho Hoàng Phong không tự chủ được mà hai mắt cũng phát ra lục quang xanh thẫm.
Tiêu Bình nhìn biểu hiện của Hoàng Phong, lại tưởng hắn cũng đối với Huân Nhi vô cùng ái mộ. Khuôn mặt hèn mọn lúc này hiện lên dâm quang đồng cảm, sau khi nhìn quanh một hồi, mới là thấp giọng thì thào vào tai Hoàng Phong.
“Phong ca, nàng quả thật là cực phẩm a. Ngươi thật có phúc!”
Hoàng Phong khó khăn lắm mới thoát ra khỏi suy nghĩ càng lúc càng điên loạn biến thái kia. Lúc này đây nghe thấy lời của Tiêu Bình, không khỏi tâm thần vừa động mở miệng dò hỏi.
“Là sao?”
“Phong ca ngươi không biết sao? Chuyện này…”
Từ trong lỗ miệng thiên lôi của Tiêu Bình, Hoàng Phong đã chạm đến một bí mật vô cùng đáng chết của Tiêu phủ.
Vị Huân Nhi muội tử này, sức hút thật là ngàn vạn lần vượt qua ngoài sức tưởng tượng của Hoàng Phong.
Nàng từ khi lần đầu phát dục, thân thể non mềm mọng nước chẳng những mê đắm toàn bộ nam tử trẻ tuổi của Tiêu Gia khiến cho bọn chúng vô cùng thèm khát, hơn nữa mị lực còn càng lúc càng có xu hướng lan rộng đến cả lớp nhân vật già cả. Cho đến hai năm trước, toàn bộ nam nhân trong Tiêu phủ từ già tới trẻ từ trên xuống dưới đều đã bị nàng trong vô tình mà khuất phục dưới háng rồi, trong tâm thần cả đám đều chỉ có một vị Huân Nhi tiên tử là duy nhất. Ngay cả Tiêu gia tộc trưởng cùng tam đại trưởng lão, cũng đều không thoát khỏi lưới tình vô thức mà Huân Nhi bày ra, tất cả đều lâm vào trong dục vọng cuồng ảo, muốn bằng mọi giá chiếm đoạt người ngọc vào trong lòng.
Huân Nhi với thân phận đặc thù của mình, chẳng có một ai dám đối với nàng nảy sinh bất kính. Thế nhưng vào thời điểm một năm trước, Tiêu Huy, cháu trai của tam trưởng lão, cuối cùng đã không nhịn được trầm mê mà cầm lấy Dục Phấn Hoa gia gia ban cho mà tấn công Huân Nhi, muốn một chiêu đắc thủ tiên nữ.
Tên Tiêu Huy này quả thật đã thành công liều lĩnh, thật sự đánh được dâm dược Huân Nhi, tại dưới ánh mắt như sói đói của Tam trưởng lão lột trần người ngọc, thiếu chút đem vật dơ bẩn của hắn xâm nhập được khe đào nguyên huyền bí.
Chỉ tiếc rằng đời không như mơ, khi Tiêu Huy thực hiện đến bước quan trọng nhất kia, thân thể Huân Nhi không hiểu tại sao mà bùng lên một ngon kim sắc thần hoả vô cùng doạ người mạnh mẽ. Chỉ trong chưa đầy chớp mắt, thần hoả đã bao bọc lấy tinh khí thần toàn thân Tiêu Huy, biến một gã nhị tinh đấu giả thành hơi khói bốc lên, phần đấu khí đậm đặc phát ra lại được Huân Nhi mê man mà hít vào trong miệng. Tiêu Huy ngay cả cặn xương cũng chẳng còn, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Tam trưởng lão thấy cháu trai bị người ta đốt chết, vốn muốn lao lên ăn thua đủ với tiểu niếp tử kia, thế nhưng kim sắc thần hoả của nàng quá sức mạnh mẽ quỷ dị, tự hành xuất ra hộ chủ không để cho lão làm càn, cuối cùng sau một hồi giằng co, tam trưởng lão bị đốt cho toàn thân lông tóc cháy sạch, trọng thương chạy đi, đến cuối cùng trọng thương mất mấy tháng, gần đây mới khôi phục trở lại.
“Kim Đế Phần Thiên Viêm…!”
Hoàng Phong nghe Tiêu Bình kể lể uy lực của thần hoả kim sắc, trong lòng không khỏi hít vào một ngụm lương khí. Cũng chỉ có loại dị hoả kia mới có uy lực mạnh mẽ kỳ hiệu như vậy, Huân Nhi quả thật là bảo tàng sống. Điều này, hiện tại cũng chỉ có một mình hắn biết mà thôi.
Lại nghe Tiêu Bình kể tiếp, Hoàng Phong càng lúc càng thấy rõ bí mật đáng chết của Tiêu phủ.
Sau sự kiện Tiêu Huy bị đốt chết, nam nhân trong Tiêu phủ như bị dội một gáo nước lạnh vào hạ thân, không ai còn dậy lên nổi chút tà tâm nào nữa. Thế nhưng mật ngọt chết ruồi, lửa dụ thiêu thân, chẳng qua bao lâu, cả Tiêu phủ lại đâu vào đó điên cuồng truy cầu thiếu nữ Cổ tộc kia, hoàn toàn không sợ chết.
Tiêu gia đại trưởng lão, tà tâm tựa như trời bể, dưới muôn vàn sắc dục dụ dỗ đã trở nên điên cuồng. Vào ngày hôm đó, hắn đem Cửu Tình Hương một trong tam đại bảo vật ra cho hạ nhân bí mật đầu độc Huân Nhi, muốn một lần nữa chuốc mê nàng mà hành lạc.
Huân Nhi lần sau so với lần trước càng thêm dễ dụ, dưới dâm uy của đệ nhất dâm dược Tiêu gia, bị hạ nhân kia lột trần hoàn toàn, thậm chí người này đã làm ra được vài cử động khinh nhờn trước khi bị đốt chết, vô cùng đồi bại.
Một khúc Cửu Tình Hương, để cho đám lão già đầu não Tiêu gia chiêm ngưỡng thân thể Huân Nhi được mấy khắc, âu cũng là đáng giá.
Từ đó tới nay, trên dưới Tiêu gia đều điên cuồng bí mật sưu tập mê dược cùng dâm dược trong thiên hạ, muốn từng chút một biến Huân Nhi trong sáng thành búp bê tình dục trong tay bọn hắn. Đồ ăn, nước uống, ngay cả nước thơm tắm rửa giặt đồ của nàng cũng đều bị bí mật thêm vào mê dược đủ mọi chủng loại, dâm khí bức người.
Điều này không ngờ cũng đem lại chút hiệu quả. Huân Nhi kia càng lúc càng trở nên quyến rũ thành thục, y phục cũng càng lúc càng thêm mỏng manh trong suốt, tính cách cũng càng thêm mấy phần cởi mở. Nhất là đối với đám nam nhân trong Tiêu phủ, thi thoảng đều được chiêm ngưỡng xuân quang cùng phong tình khó cưỡng. Mà thân thể nàng cũng liên tục phát ra dâm khí nhàn nhạt kích thích mị nhân, chỉ cần đứng gần cũng đủ làm cho mọi nam nhân đều phải trở nên điên cuồng.
Vị Trần Y Tiên kia, chính là được đầu não Tiêu gia mời tới đây trước cả khi Tiêu Viêm bị Gia Liệt gia tộc đầu độc. Mục đích không ngoài gì khác là nghiên cứu Huân Nhi, biến nàng thành đệ nhất dâm phụ. Từ khi Trần Y Tiên đến, hắn đã đem Huân Nhi ra bí mật thí nghiệm tới bốn năm lần, gián tiếp đốt chết hơn hai chục người của Tiêu phủ rồi, lần sau so với lần trước càng thêm giở được nhiều trò đồi bại, thế nhưng chung quy vẫn chưa chiếm đoạt được nàng.
Hoàng Phong nghe đến cuối cùng, trong lòng trăm ngàn cảm xúc, đối với Tiêu gia này đã muốn hiện thân mà tru di toàn tộc, lại muốn ẩn đi xem bọn hắn làm ăn thế nào. Quả thật vô cùng phức tạp.
“Xem ra phải sớm một chút thu nàng vào trong tay, nếu không nàng sẽ bị đám mọi rợ này chiếm đoạt trước ta mất!”
Tiêu Bình thấy sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Tiêu Viêm, trong lòng vạn phần đắc ý. Su khi do dự một chút, mới thấp giọng thì thào.
“Phong ca, ta xem ngươi y thuật cao minh, chắc chắn sẽ có biện pháp. Hiện tại trong Tiêu phủ, không có nam nhân nào không giấu dâm dược trong người, chỉ cần có cơ hội sẽ đem người kia chuốc mê hành lạc. Ngươi có thể hay không cho ta một chút….”
Nhìn bộ dáng vừa gãi đầu vừa cầu tài xin xỏ, thật làm cho Hoàng Phong muốn đem tên mập này một chiêu giết chết.
“Ngươi nói thanh lâu, là chỗ nào?”
Hoàng Phong chẳng muốn cùng hắn nói nhiều, nghe đủ chuyện hoang đường của Tiêu gia đã làm hắn huyết khí ngùn ngụt bốc cao hơn đầu, muốn thật là nhanh nhanh thoả mãn.
Tiêu Bình thấy Hoàng Phong không vui, tuy rằng còn đôi chút tiếc nuối, thế nhưng không thể không cười cầu tài hề hề bỏ qua vấn đề này, tay làm thủ thế mời đi trước dẫn đường cho Hoàng Phong.