Chương 19
Đại trưởng lão Tiêu gia, không ngờ khi nghe lão giả nói liền có chút cúi đầu khách khí đồng ý. Mà Tiêu Chiến bên kia cùng đồng dạng không phản đối, bộ dạng thật giống như để lão hoàn toàn làm chủ.
“Được rồi, vậy Tiêu Phong ngươi lên chữa trị cho Tiêu Viêm đi.”
Hoàng Phong có chút căng thẳng chột dạ nhìn lão, vị Trần Y Tiên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? liệu có ra tay ngăn cản hay không? việc này xem chừng có điều không ổn.
Hắn tuy trong lòng hơi lo lắng, thế nhưng mặt ngoài vẫn không hề biểu hiện ra vẻ gì cả. Sau khi do dự một chút, liền cười lạnh một tiếng bước lên, hắn cũng không tin cái hệ thống chết tiệt kia dám chơi khăm mình cấp ra thuốc giải độc giả.
Tiêu Viêm vẫn là nằm trên giường bệnh như cũ, chẳng qua so với hôm qua thì sắc mặt tái xanh hơn ba phần. Mà Huân Nhi muội tử đúng là đang lo lắng ngồi tại bên cạnh, thấy Hoàng Phong tới thì hơi chút đỏ mặt đứng dậy, xem ra sự việc vừa qua vẫn là làm cho nàng vô cùng thẹn thùng.
Hoàng Phong khoé miệng kín đáo cười dâm tà một cái, đối với vưu vật kia nhất định phải nắm vào trong tay. Hắn lúc này cẩn thận quan sát Tiêu Viêm, thật có điểm nhíu mày.
Vị biểu đệ này tình hình so với hôm qua còn thật nặng hơn đôi chút, điều này không đúng, thuốc giải của hệ thống phải hiệu nghiệm chứ. Hắn không khỏi hai mắt nhíu nhíu đưa tay bắt mạch Tiêu Viêm.
Chỉ số trí lực của Hoàng Phong sau khi được hệ thống gia trì, so với khi mới tới đây thì đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, đạt tới 65 điểm, gấp 6 lần người thường. Bởi vậy cho nên đối với Sơ Cấp Y Thư hệ thống cung cấp, hắn không nắm rõ mười phần thì cũng đã hiểu đến tám, ít nhất động tác bắt mạch này cũng chẳng để ai phát hiện ra nghi ngờ.
“Kinh thủ thiếu âm nối với Thái Dương tiểu trường gần như đứt đoạn. Là ai độc ác như vậy, muốn phế đi mấy mươi năm công phu của Tiêu Viêm, còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết?”
Hoàng Phong vừa chạm tới đây, không khỏi mở to hai mắt giật mình, khuôn mặt biến sắc kịch liệt. Tiêu Viêm này, thật có khả năng vẫn lạc, vừa hôm quả còn khoẻ mạnh như vậy, hôm nay đã lâm vào nguy kịch, rốt cuộc là thứ gì?
Hắn lại đưa tay vạch ra y phục Tiêu Viêm, nhanh chóng điểm trên ngực trái của hắn mấy chỉ. Tức thì ngay tại vị trí khoang xương sườn số năm nổi lên một điểm đỏ chói. Tuy rằng điểm này rất nhỏ, nhưng lại đang kịch liệt phát ra nhiệt khí tà hoả, vô cùng nghiêm trọng.
“Tâm Hoả? Là do tà độc hay là do vi tà?”
Hoàng Phong trong đầu tự dưng hiện lên một đống kiến thức y học mà chính hắn cũng không biết từ đâu mà ra, chỉ biết rằng những thứ này hắn đều có thể hiểu hết, nhưng lại không làm sao diễn đạt được. Hệ thống quả thật thần kỳ.
Hoàng Phong không tự chủ được sờ nắn mấy cái lên hạ sườn phải của Tiêu Viêm. Chỉ thấy nơi đó hiện tại cứng đơ, gõ vào thấy tiếng trầm thấp đục như gõ gỗ mun, lại sờ nắn mấy cái thấy nhẵn nhụi vô cùng.
“Can khí hư hại, phù nề đều.”
Lại nhìn tới đầu móng tay Tiêu Viêm, lúc này đã tím đen cả lại.
Hoàng Phong tâm trạng nặng nề, khuôn mặt cực kỳ âm trầm. Hắn lại vạch mắt Tiêu Viêm ra, quả nhiên nhìn thấy vị biểu đệ này hai mắt hư mờ, đồng tử giãn nở, cực kỳ nguy kịch.
“Thật độc ác, đem Can khí người ta phá nát, lại dùng độc hoả công tâm kích thích giữ cho hắn không chết đi. Đây là muốn giết người, lại càng muốn đổ bát nước bẩn này lên đầu mình!”
Hoàng Phong trong đầu không khỏi nghĩ tới vị Trần đại phu kia, bèn nghiêng mắt qua nhìn. Quả nhiên lão ta lúc này khuôn mặt đầy nét trêu tức, cũng có đôi chút kinh ngạc cười lạnh nhìn lại Hoàng Phong, hai tay chắp ở sau lưng tùy tiện đứng đó.
“Tất cả người không liên quan đều cút ra ngoài. Đứng tại nơi này chỉ tổ hít hết không khí của bệnh nhân!”
Hoàng Phong trong lòng vạn phần mắng chửi Trần đại phu, ngón tay nhanh chóng điểm lên thân thể Tiêu Viêm. Nếu không làm nhanh, tên này có thể chết mất, hắn chết đồng nghĩa với Hoàng Phong cũng đi đời nhà ma luôn!
Bởi vậy Hoàng Phong hai tay nhanh chóng bấm, ấn, day, điểm liên tục. Lại tùy tiệng mở miệng đuổi người, sau đó lấy từ bên hông ra giải độc dịch đặt tại bên cạnh.
“Ngươi…!”
Mấy vị đại phu ở đây mặt già đỏ bừng, tức đến râu tóc dựng đứng. Thế nhưng bất ngờ là Trần Y Tiên chỉ nhẹ phất tay một cái, bọn họ đều không dám mở miệng cự cãi, tự động lui hết ra ngoài.
Trong phòng hiện tại chỉ còn lại đại trưởng lão Tiêu Hồng, gia chủ Tiêu Chiến, Trần Y Tiên cùng Huân Nhi. Trần lão đầu càng nhìn Hoàng Phong thi pháp, trong mắt càng hiện lên nét kinh ngạc khó tin, đến cuối cùng còn trở thành thất thố, há miệng hết cỡ nhìn tàn ảnh ngón tay của Hoàng Phong.
“Hự!”
Tiêu Viêm đang nằm bất động đột nhiên phun ra một đám máu đen. Máu vừa ra khỏi miệng lập tức bốc lên những tia hoả khí nhàn nhạt bay lên, vừa chạm tới nóc phòng lập tức ăn mòn một đám, khiến cho ánh nắng bên ngoài chiếu vào.
Hoàng Phong động tác gấp gáp, lập tức đem giải độc dược dịch đổ vào miệng Tiêu Viêm, lại nhanh chóng điểm lên bụng hắn, giúp cho giải dược nhanh chóng hấp thu.
Tiêu Viêm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái xanh dần dần lấy lại được chút ít huyết sắc, chưa đầy mười hô hấp sau, đã là phun ra một ngụm máu đen nữa, hai mắt cũng từ từ mở ra.
“Tiêu Viêm biểu đệ, ngươi thấy thế nào?”
Hoàng Phong khuôn mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi, thấy Tiêu Viêm tỉnh lại lập tức mở miệng vội vàng hỏi thăm, bộ dáng hết sức gấp gáp, dường như người bị thương là hắn vậy.
Không gấp gáp sao được, nếu Tiêu Viêm chết, hắn cũng vong mạng theo.
“Tiêu… Tiêu Phong ca ca. Ta rất khoẻ. Chỉ có hạ thân nơi đó… Hơi đau nhức.”
“Hạ thân? Hả…?!!!”
Hoàng Phong khuôn mặt tái xanh, hắn mải mê trị bệnh mà quên cả hạ độc thủ.
“Ping! Nhiệm vụ Quỷ Mưu số 1 thất bại.”
Hoàng Phong bên tai nghe tiếng hệ thống thông báo, khuôn mặt lập tức biến thành màu gan heo, Quỷ Mưu 1 thất bại? Giáng 100 cấp?
“Ping! Dựa trên hệ thống phân tích. Mục tiêu Tiêu Viêm tàn phế chức năng sinh dục 85%, cơ hội phục hồi đạt tới 90% ở cảnh giới ngũ tinh Đấu Thánh. Nhiệm vụ thất bại 55%.”
“Ping! Quỷ mưu 1 hủy bỏ trừng phạt. Giảm ban thưởng còn 01 Cường Dương Đan. 01 Ẩn Thân khải giáp. Mở ra hệ thống thợ rèn!”
…
“Ping! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến II: Tiêu Viêm phục hồi.
Phần thưởng: mở ra hệ thống luyện đan, 1 vạn exp, 1 vạn sát tệ.”
“Ping! Chúc mừng ký chủ tăng lên cấp 16+80%! Hệ thống ban thưởng 4000 sát tệ!”
“Ping! Chào mừng đến với Tà Thần Điện!
Tên: Hoàng Phong
Level: 16+80%
Sức mạnh: 41/10
Trí lực: 65/10
Nhanh nhẹn: 60/10
Thể lực: 63/10
Cường độ: 40/10
Hồi phục: 40/10
Năng lực: Băng Hàn lực. Thủy Luyện. Băng Độn.
Tối hậu chiêu: Hàn Băng Phong Kết!
…
Vật phẩm: Ẩn Thân Khải Giáp, Cường Dương Đan, Thiên Hương Tán, Mặt Nạ Giả Trang, Trữ Vật Giới Chỉ, Xuyên Vân Tiễn.
Sát tệ: 8500″
Hoàng Phong ánh mắt đi từ bần thần tới mừng như điên. Tưởng chừng như chết rồi, cuối cùng lại thu về một món hời lớn. Tuy rằng bị hệ thống kia ăn bớt phần thưởng, thế nhưng hắn coi như nhặt lại mạng nhỏ trở về. Còn sống là còn cơ hội vùng vẫy, hay lắm!
…
“Tiêu Phong biểu ca, cảm ơn huynh. Ta bây giờ trên người không có chỗ nào không khoẻ, bản lĩnh của huynh quả thật là thần kỳ. Haha!”
Bây giờ đã là đêm khuya, Tiêu Viêm cùng Hoàng Phong, Huân Nhi đang ngồi đối ẩm tại sân vườn thượng uyển. Tiêu Viêm trải qua cửa tử, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phong vô cùng cảm kích. Đã trôi qua mấy canh giờ kể từ lúc Hoàng Phong trị bệnh cho hắn xong xuôi, lúc này mới có thời gian gặp gỡ.
Việc Hoàng Phong lộ ra bản lĩnh y thuật cao siêu đã làm chấn động Tiêu phủ, không ai không biết tới không ai không kính ngưỡng, quả thật phong quang không nhỏ.
Ngay cả vị đại trưởng lão Tiêu Hồng kia, cũng là ra sức ôn hoà với hắn, thái độ thay đổi vô cùng nhanh chóng.
Hoàng Phong với thủ pháp khác lạ giải độc thành công cho Tiêu Viêm, tạo ra đả kích không nhỏ đối với Trần Y Tiên. Lão sau khi kiểm tra kỹ càng thể trạng Tiêu Viêm, mới là khuôn mặt như ăn phải ớt hậm hực bỏ đi, trước khi rời khỏi còn không quên phức tạp liếc nhìn Hoàng Phong một cái, làm cho Hoàng Phong không khỏi nhíu mày.
“Phong ca, ta kính huynh một chén!”
Tiêu Viêm khuôn mặt hào sảng thoải mái bưng lên chén rượu lên hướng về phía Hoàng Phong ra hiệu, sau đó ngửa đầu một hơi uống cạn, bộ dáng cực kỳ hiệp nghĩa. Hoàng Phong cũng là cười giả lả với hắn bưng chén rượu lên một ngụm nuốt xuống.
Ba người uống đến nửa đêm, đều là khuôn mặt đỏ hồng cười vang một góc đình viện. Tiêu Viêm đã có chút say xưa, chén rượu trên tay đã cầm không vững. Huân Nhi tiểu niếp tử kia cũng một bộ ánh mắt mê li, da thịt toàn thân trắng nõn mềm mại vương lên mâý vệt hồng sắc mị nhân, đôi nhũ hoa đầy đặn vươn cao vô cùng quyến rũ.
Hoàng Phong bên ngoài cũng sắp gục tới nơi, thế nhưng bên trong lại cười dâm tà không ngớt. Hắn mỗi khi đưa chén rượu lên nuốt xuống, đều sẽ âm thầm dẫn rượu theo kinh mạch đẩy ra đầu ngón tay, hoá thành vụn băng bốc hơi theo gió, hoàn toàn chẳng có chút say xỉn nào.
“Phong… Huynh… Hợ….”
Tiêu Viêm bưng lên một chém rượu, vừa muốn cụng ly với Hoàng Phong, lại lập tức nấc lên một tiếng, đã là say tới tưng bừng hoa lá, không chút do dự liền ngã xuống trên mặt bàn, trong miệng vẫn lầm bầm mấy tiếng cảm ơn.
Hoàng Phong vừa thấy cảnh này, khoé miệng không nhịn được cười tà, cũng là đồng dạng giả bộ ngã xuống. Thế nhưng hắn vẫn là cố chống tay đứng lên, đối với Tiêu Viêm chắp tay một tiếng.
“Haha, Tiêu Viêm biểu đệ… hôm nay tới đây thôi, Ca ca ta… xin cáo từ…”
Nói rồi liền dựng thân đứng dậy làm bộ ra về. Huân Nhi tiểu nữ tử bên kia, nửa muốn Hoàng Phong trở về để nàng cùng Tiêu Viêm có không gian riêng, nửa lại sợ Hoàng Phong trên đường đi say quá ngất ra, không biết làm sao. Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn là chuyển thân đứng dậy, đối với Hoàng Phong một bên đỡ lấy, muốn dìu hắn ra ngoài cửa.
“Ối!… A?… Ưm….”