Chương 16
Nửa nén hương sau, hai người này mới cò kè ngã giá xong xuôi. Đại trưởng lão kia mặt mày phấn khởi, giống như vừa đạt được món hời lớn, trái ngược với bộ dáng tức giận của Tiêu Chiến vô cùng.
“Tiêu Phong, ngươi về phòng chuẩn bị đầy đủ, sau đó lập tức tiến hành trị thương cho biểu đệ ngươi.”
Đại trưởng lão mặt đầy hồng quang phất phất tay cho Hoàng Phong rời khỏi, sau đó lại quay qua mấy người kia tiếp tục thảo luận, không thèm đếm xỉa tới cảm nhận của Hoàng Phong một lần.
Hoàng Phong khuôn mặt âm trầm. Đám người này đều là hạng người gian xảo quỷ quyệt, đáng chết vô cùng. Để cho hắn ra tay trị bệnh, nếu như thất bại thì kết quả của hắn đảm bảo sẽ thê thảm vô cùng, còn nếu thành công thì hắn cũng chẳng có một chút lợi lộc đáng kể. Lúc đó chỉ cần tùy tiện tìm vài chỗ tốt nho nhỏ bịt mồm hắn lại, hắn sẽ không thể phản kháng được chút nào, lợi ích thực sự còn đang được chúng bàn bạc kia kìa.
Vừa nghĩ tới đây, Hoàng Phong trong mắt càng hiện ra nét âm lệ, đối với việc làm “sai trái” của mình càng thêm không còn cố kỵ, khoé miệng cười vô cùng lạnh giá.
“Tiêu Viêm biểu đệ, có trách thì hãy trách đám người tộc nhân của ngươi!”
………………..
Hoàng Phong trên đường trở về, tiện tay bứt lấy một đám lá cây cạnh hành lang, sau đó dùng tay nghiền nát, chắt lấy chất lỏng xanh lục vào ấm thuốc. Hắn lại lấy ra giải độc đan cùng một chỗ hoà tan, sau khi lắc trộn cẩn thận, cảm giác không có gì không ổn, mới cho vào trong giỏ xách, một lần nữa trở lại “trị bệnh” cho Tiêu Viêm.
Tên “biểu ca” bụng phệ tới gọi hắn trước đây vẫn chờ tại trước cửa phòng, chỉ là thái độ ngạo mạn cũng bớt đi đôi chút. Dù sao nếu như Hoàng Phong thật sự chữa trị cho Tiêu Viêm khỏi được, hắn sẽ trở thành ngôi sao sáng trong gia tộc, đáng để kết giao đấy.
“Tiêu Phong biểu đệ, gia chủ và các vị trưởng lão đã sớm chờ đợi. Mời.”
Tên này khách khách khí khí nghiêng người qua một bên nhường đường cho Hoàng Phong, lại nhoẻn miệng xu nịnh cười hề hề cầu thân, cơ nhục béo núc ních toàn thân run rẩy, nhìn qua có vẻ đặc biệt hèn mọn.
Hoàng Phong dù sao cũng không có thâm cừu đại hận gì với tên này, lại thêm hắn đang không có căn cơ tại Tiêu phủ, bởi thế cho nên quyết định từ đây xây dựng nền móng, kiếm cho mình một tên sai vặt trong tương lai, lấy đó làm bước đầu tiên trong việc đánh hạ Tiêu phủ.
Hoàng Phong một câu khách khí hai câu thân quen, đến câu thứ ba đã trở thành huynh đệ chí cốt với tên mập này.
Chẳng qua bao lâu, hai người này đã trở thành một đôi hồ bằng cẩu hữu chí hướng trời bể với nhau rồi. Tên mập này gọi Tiêu Bình, là cháu nội thứ tư của đại trưởng lão Tiêu gia, bối phận so với Hoàng Phong cao hơn mấy bậc. Với tâm hồn đen tối cùng đầu óc bệnh hoạn của mình, thậm chí Hoàng Phong đã dụ được hắn tối nay cùng nhau đột kích mấy ả nha hoàn có chút nhan sắc mà “hái đào tiên”.
Tiêu Bình sau khi nghe tới mấy biện pháp chơi đùa biến thái của Hoàng Phong đã sớm mắt sáng như sao, càng nghe dụ dỗ càng trở nên hưng phấn, lỗ miệng thiên lôi văng tung toé nước bọt, thậm chí một tiếng “Phong ca” cũng đã toát ra khỏi miệng, chỉ hận chính mình quen biết Hoàng Phong quá muộn.
Hai người cứ thế vừa chuyện trò vừa đi tới, chẳng qua bao lâu, đã xuất hiện tại biệt viện nơi Tiêu Viêm dưỡng bệnh.
“Tiêu Phong ca ca, gia chủ và các vị trưởng lão chờ ở bên trong, ngươi hãy mau mau hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở ra chúng ta sẽ đi Phong Hoa Các hái đào, haha.”
Tiêu Bình đê tiện cười bỉ ổi với Hoàng Phong một tiếng, lại chẳng chút nề hà ngồi luôn xuống đất chờ đợi, bộ dáng hôm nay nhất định phải cùng Hoàng Phong thực hành mấy trò ti tiện kia.
Hoàng Phong tùy tiện đáp ứng với hắn một câu, đem mấy suy nghĩ linh tinh loại bỏ ra khỏi tâm thần, hít sâu một hơi nước vào trong phòng.
Trong phòng hiện giờ nồng nặc mùi thuốc, lại có thêm một đám người lố nhố đứng chật cứng xung quanh giường bệnh của Tiêu Viêm. Hoàng Phong vừa mới bước vào, lập tức có vô số ánh mắt của đám người trong phòng đều rơi trên người hắn, bao phủ đủ loại tâm tình, ghen tị, đố kị, hồ nghi, khinh bỉ… kèm theo là luồng áp lực vô hình khiến bất cứ ai cũng phải run rẩy.
Thế nhưng Hoàng Phong xưa đâu bằng nay, sớm đã được hệ thống cường hoá trở nên mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Đối với mấy loại ánh mắt này, hắn đều là trơn tròn mắt lên nhìn lại chẳng chút yếu thế, lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng đánh tan áp lực quanh người. Đám người đang lườm nguýt hắn kia, chẳng phải lũ đại phu vô dụng của Tiêu phủ thì là gì.
“Khụ, Tiêu Phong ngươi đã tới. Đây là Trần đại phu, đây là Mã đại phu, đây là Bì đại phu. Mau mau tham kiến.”
Đại trưởng lão Tiêu gia mặt già hơi đỏ vẫy tay với Hoàng Phong, bộ dáng có chút ngượng ngùng. Đám người y sư cũng không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Hoàng Phong, thái độ cực kỳ bất thiện. Những người này do Tiêu phủ mời tới, không ai không phải hạng người tài ba có tiếng, mắt cao hơn đầu. Đều là khăng khăng khẳng định chuyển biến tốt đẹp trên người Tiêu Viêm là do mấy người bọn họ khổ công trị liệu mà thành. Bây giờ đùng một cái Tiêu gia đem bệnh nhân của họ giao cho một tên vô danh tiểu tốt trong tộc trị liệu. Chẳng những thế, lại tuyên truyền ra ngoài rằng Tiêu Viêm kia khá lên là do tên nhóc này, gián tiếp phủ nhận công lao của họ, việc này đâu khác đánh vào mặt mấy lão giả này là bao?
Hoàng Phong thực ra không biết việc này, mà có biết đi chăng nữa cũng thật sẽ mặc kệ bọn chúng. Hắn là một tên lưu manh chính hiệu, chẳng đi chọc phá người ta là trời phật còn cảm thấy may mắn đấy. Nếu có người dám ra tay cản trở công việc của hắn, hắn sẽ cho kẻ kia sống không bằng chết.
“Ngươi là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia? Gọi là cái gì Tiêu?”
Hoàng Phong còn chưa có từ trong suy nghĩ lung tung tỉnh lại, một giọng hừ lạnh âm trầm lẫn khinh bỉ đã vang lên bên tai. Hắn không khỏi cau mày liếc nhìn kẻ vừa nói một cái.
Người này tuổi trạc lục tuần, ngũ quan đoan chính, râu tóc gọn gàng, hai mắt như điện nhìn chằm chặp Hoàng Phong. Người này thật cũng có điểm làm cho Hoàng Phong giật mình, từ trên người lão hắn cảm thấy một luồng tinh khí cường đại. Xem ra lão cũng là một kẻ lợi hại.
“Trần lão gia tử, tiểu chất tên Tiêu Pho….”
“Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, người đời thường gọi là Tiêu Gia Gia. Ngươi có thể gọi ngắn gọn là Gia Gia cũng được!”
Đại trưởng lão Tiêu gia còn chưa có rào lời câu trước, Hoàng Phong đã không khách khí đón lời câu sau. Biểu tình khi nói hai chữ Gia Gia kia, chính là chẳng chút sợ hãi nào cả.
Hoàng Phong không phải là mới được tăng lên chút thực lực, đã coi trời bằng vung không biết sợ hãi. Với trình độ Nhất Tinh đấu sư của hắn, mấy người tại đây tùy tiện chọn ra một lão giả, một chưởng cũng đủ đánh hắn hộc máu, ba chưởng là thừa tiễn hắn quy tiên rồi.
Càng là như vậy, hắn lại càng phải ra oai phủ đầu, phải kiếm được một chỗ đứng thẳng mà không cần khúm núm, phải kiếm được càng nhiều lợi ích mà không bị phí công, phải cho bọn hắn biết tại đây, ai là người cần ai.
Dù là ở trong ngõ số tám bẩn thỉu nhơ nhớp, hay đấu khí đại lục hùng mạnh bức người thì vẫn luôn có một quy luật chính xác: kẻ hèn yếu sẽ bị chà đạp tới chết, người có thực lực sẽ mãi được tôn vinh.
Đối với việc khi nào cần rắn khi nào cần mềm, khi nào cần luồn cúi khi nào cần hiên ngang, Hoàng Phong là người cực kỳ có kinh nghiệm.
Lão giả họ Trần vừa nghe tới lời đại nghịch bất đạo của Hoàng Phong, râu tóc toàn thân tức thì dựng đứng, hai mắt trợn ngược hung dữ, khuôn mặt đỏ lên nhìn qua dữ dằn vô cùng. Lão cười nhếch mép một cái, thằng nhãi ranh này hôm nay chắc chắn phải đẹp mặt.
“Tiêu Phong, không được hỗn xược! Đây là Trần Y Tiên, còn không mau thành thật xin lỗi!”
“Đại trưởng lão, ngươi bảo ta tại sao phải xin lỗi đây? Đám người vô dụng này chẳng những không được việc, lại còn đứng đây cản trở chặn đường bày tỏ thái độ hạch sách kênh kiệu, không cho ta làm việc. Chẳng lẽ bọn hắn không biết cứu người gấp hơn cứu hoả sao? Có phải y sư không vậy? Đạo lý đơn giản như thế lẽ nào không biết? Ta vội vàng tới đây trị bệnh cho biểu đệ của ta, lẽ nào còn cần bái phỏng các người?”
Hoàng Phong lời nói chua ngoa, không có câu nào là không phải chụp mũ hắt nước bẩn, lại chen lẫn vài câu tôn vinh bày tỏ giá trị của mình.
Quả nhiên mới nghe hắn nói mấy câu, ba bốn vị đại phu lập tức sắc mặt tái xanh không biết làm sao, vội vàng tất cả lui lại phía sau mấy bước không dám cản đường. Đến khi nhận ra chính mình thất thố, mới là cả đám khuôn mặt như màu gan heo đồng loạt trừng mắt nhìn Hoàng Phong vô cùng thống hận.
Chỉ có vị Trần đại phu Trần Y Tiên kia là vẫn còn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, khoé miệng cười lạnh nhếch mép nhìn Hoàng Phong, bộ dáng như nắm giữ tất cả. Điều này không khỏi làm cho Hoàng Phong nhíu mày, trong lòng tăng thêm cảnh giác.
“Tiêu Hồng, cứ để cho hắn chữa bệnh đi.”
Trần Y Tiên lão đầu tử này, thật coi như đây là nhà mình, tùy ý ra lệnh cho Tiêu gia đại trưởng lão, một bộ dáng hôm nay Hoàng Phong sẽ chết chắc.